[Xeniel/Maloch] [AU hiện đại] Maloch once had a blue bird - Vĩ thanh
Tin hành lang bảo rằng, hoàng tử vạn người mê bên khoa Ngôn Ngữ cuối cùng cũng có người yêu rồi.
Tin lá cải này làm tan vỡ trái tim của ít nhất một nửa nam nữ sinh trong trường, cho xin, cái người đã đẹp trai còn dịu dàng, ăn nói lịch sự nhỏ nhẹ, tính cách hiền lành, tinh tế hiểu chuyện, lại còn học hành giỏi giang năm nào cũng thấy tên trong danh sách học bổng của trường đại học, chuyện quan trọng nhất là còn độc thân, thì thời buổi này đào đâu ra nữa? Người trồng cây si Xeniel xếp hàng chắc phải kín cả sân trường, mấy dịp như Valentine số thư và quà anh nhận được phải tính bằng ký, cứ dồn đống lên ở trên bàn anh. Nhưng con thiên nga này bên ngoài ấm áp mà trái tim lại lạnh lẽo khôn tả, bao nhiêu người tới tỏ tình thì bấy nhiêu người bị Xeniel từ chối hết sức dứt khoát bằng vẻ mặt dịu dàng nhưng xa cách.
Một nửa số nam nữ sinh viên còn lại thì tò mò xem ai là người có bản lĩnh khiến cây vạn tuế ra hoa, nghe bảo là tân sinh năm nay bên khoa Tâm Lý học, cũng xuất sắc lắm, nhưng là hệ thể thao, vừa vào trường đã dẫn đội bóng rổ năm nhất dần đàn anh một trận thua trắng.
Nói chung là ác quỷ thành đôi thôi, hai người cứ vui vẻ phát đường, quần chúng nhân dân chúng tôi ngồi đây gặm hết.
"Xeniel, thầy gọi trả lời câu hỏi kìa."
Yorn giật áo anh, nhỏ giọng gọi, cố gắng lôi con người từ trạng thái đầu óc lơ lửng trên chín tầng mây về lại mặt đất. Xeniel hoảng hốt đứng bật dậy, nhờ sự trợ giúp tận tình của cậu trai tóc vàng mới biết được giảng viên vừa hỏi cái gì, may mà phần này anh biết, mới suýt soát thoát được một kiếp nạn. Khi anh ngồi phịch lại xuống ghế, Yorn mới nhận ra vẻ căng thẳng khác thường trên gương mặt người đối diện.
"Nãy giờ sao vậy, mày trông như người mất hồn ấy?"
Xeniel mím môi, biết là gã sẽ không hiểu nỗi lo của mình.
Bởi vì Maloch đã rời đi quá lâu. Hắn có sở thích chui vào lớp của anh học ké, nửa tiếng trước hắn bảo hắn ra ngoài đi vệ sinh một chút, nhưng rồi Xeniel đợi mãi, mười phút, hai mươi phút, rồi ba mươi phút trôi qua mà Maloch vẫn không trở lại. Nỗi sợ lạnh ngắt lặng lẽ bò lên từ dưới gan bàn chân anh, tay cũng nhớp nháp mồ hôi lạnh, Xeniel tuyệt vọng cố gắng nhớ lại liệu mình có làm gì khiến Maloch tức giận không, anh rất sợ, một nỗi sợ rỉ máu tươi nguyên như ngày đầu là hắn sẽ bỏ anh lại một mình, rằng Xeniel dù có đợi mãi, dù đến khi sảnh đường không còn lại ai và trường cũng đóng cửa, hắn vẫn sẽ không quay lại, bốc hơi mất tăm mất tích mà chính anh cũng không biết mình phải tìm hắn ở đâu.
"Trông mày không ổn tý nào luôn ấy, có cần xuống phòng y tế không?" Yorn lo lắng hỏi khi nhìn thấy gương mặt tái mét của Xeniel.
Anh lắc đầu, đột ngột bật dậy và đẩy gã ra một cách thô lỗ. "Không được, tao phải đi tìm em ấy." Nhưng anh vẫn sợ, khi mình đẩy cửa nhà vệ sinh ra, sẽ chẳng có ai ở đó cả.
"Mày bình tĩnh, chắc em nó thấy ổng giảng chán quá nên chạy ra ngoài chơi chứ gì? Cũng có phải tiết của ẻm đâu mà phải lo." Gã lờ mờ hiểu được lý do bạn mình trông như phát bệnh đến nơi như vậy, nhưng nó đâu có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu?
"Không, mày không hiểu đâu." Anh lắc đầu. "Em ấy từng có lịch sử bỏ nhà đi, lần trước em ấy lừa tao, chạy ra khỏi lớp rồi lang thang đến cả tuần sau mới về. Tao lo lắm, tao phải đi xem."
Xeniel không nói dối, lần trước, khi hai người kết thúc tiết học cuối, Maloch bảo hắn vào thư viện trả sách một tý, và không bao giờ trở ra nữa. Mãi một tuần sau, khi đã chán trò chơi của mình, hắn mới xuất hiện lại ở cửa nhà với nụ cười nhàn nhạt trên môi, và anh chưa bao giờ cảm thấy mừng đến thế trong đời.
Vẻ thản nhiên của Yorn đông cứng lại khi nhìn thấy sự sợ hãi và nghiêm túc trong cái nhìn của Xeniel. Nhưng trong lúc hai người vẫn còn đang giằng co, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh.
"Đang nói xấu em cái gì à?"
Xeniel giật mình quay lại, thấy Maloch đã đứng đó từ bao giờ, đôi mắt màu vàng lỏng cong cong khi hắn cười.
Yorn cũng hùa vào trêu chọc hắn. "Thằng nhãi, mày làm người yêu lo sốt vó đây này. Mày không chăm được nó thì nhường anh, nhá, người trồng cây si Xeniel nhà mày không phải ít đâu."
"Em xin lỗi, nãy em đi hút điếu thuốc quên cả thời gian." Maloch cười cười, chen qua người gã để vào ngồi cạnh anh. Ngay khi hắn vừa đặt mông xuống ghế, tay người bên cạnh đã vươn tới, mười ngón đan nhau, siết thật chặt dưới gầm bàn.
"Em sẽ không đi đâu đâu mà."
Maloch hôn lên khóe môi anh an ủi, nhưng gò má Xeniel vẫn không bớt tái đi chút nào. Từ lúc đó cho đến cuối buổi học, anh không dám lỏng tay dù chỉ là một giây, sợ rằng hắn sẽ lại bất thần biến mất trước mắt mình.
Chuông reo.
Giờ là tiết cuối, hai người cũng lục tục dọn đồ ra về. Yorn không muốn biến thành bóng đèn 1000W nên đã chuồn từ sớm, chỉ còn Xeniel vừa nhét máy tính sách vở vào cặp vừa liếc về phía Maloch hai giây một lần để chắc chắn rằng hắn sẽ không đột nhiên bốc hơi. Maloch cũng biết là mình đùa ác, ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh nắm suốt từ giảng đường cho tới tận cổng ra vào, mặc kệ những ánh nhìn của người xung quanh.
"Xeniel này."
Hắn bất thần gọi khi hai người đi ngang qua đài phun nước giữa sân trường. Xeniel đơ mặt quay đầu lại, không ừ hữ gì, im lặng đợi câu hỏi của hắn.
"Anh có yêu em không?"
Khóe mắt hẹp dài của Maloch cong cong, và Xeniel bỗng cảm thấy như thể mình đã trở lại rất nhiều năm về trước, vào mùa đông đầu tiên bọn họ gặp nhau. Anh thở dài, nâng cằm hắn lên, đặt lên đôi môi lạnh lẽo của hắn một nụ hôn phớt mềm như tuyết đầu mùa.
"Có, anh yêu em."
Tất cả mọi người đều nói rằng tình cảm của bọn họ rất tốt.
Xeniel đồng ý.
Họ vừa đi vừa cười đùa, đến khi bóng hai người khuất sau hàng thông xanh rì phủ đầy tuyết trắng xóa, Maloch ngoắc tay một cái, và cả hai tan biến vào khoảng không. Tuyết nhanh chóng lấp đầy dấu chân của bọn họ, như thể chưa từng có điều gì xảy ra.
Maloch từng có một con chim xanh.
Nó tình nguyện vứt bỏ chìa khóa lồng giam, bẻ gãy đôi cánh của chính mình, tự lừa dối trái tim và tâm trí, chỉ để được ở bên cạnh hắn.
Ngày xửa ngày xưa, Maloch đã từng có một con chim xanh, và con chim đó, yêu hắn.
_END_
Lời cảm ơn
Vậy là hành trình một năm của chúng ta đã kết thúc rồi, cũng tháng 12 năm ngoái là thời điểm tôi đăng chương đầu tiên của Bluebird, và năm nay như ý nguyện tôi đã hoàn thành nó, với chính xác 43002 từ, là tác phẩm hoàn chỉnh dài nhất mà tôi từng viết, tôi sẽ không thể hoàn thành nó nếu như thiếu mọi người.
Cảm ơn Came - em gái tôi, đã chia sẻ cho tôi idea sơ khai của fic này, thú thực là ban đầu tôi cũng nghĩ viết cho vui thôi, ai mà ngờ đâu nó được phát triển thành đồ sộ thế này cơ chứ.
Cảm ơn mọi người, những người đã chờ đợi Xeniel và Maloch bất chấp tiến độ cập nhật chương như rùa bò ngửa của tôi, thú thật là tôi đã kẹt chương cuối hơn 4 tháng kể từ hè, và nó suýt chút nữa đã đi vào vết xe đổ của Tội nghiệt (rất tiếc cho những ai hóng fic này, tôi sẽ không trở lại hoàn thành nó nữa), nhưng tôi không ngờ vẫn có những người nhớ thương nó như vậy, và điều đó tiếp cho tôi sinh lực và cảm hứng để hoàn thành chương cuối và vĩ thanh. Tôi đã mơ được viết vĩ thanh từ lúc viết chương II cơ, đợi mãi không ngờ cũng được thực hiện mong ước.
Chia sẻ cảm nghĩ cá nhân thì, fic này dù đánh tag cp, nhưng 2 ông chẳng ai yêu người kia cả. Maloch thì tôi tả rõ trong fic thôi, lão yêu Xeniel như yêu một món đồ vật, một con vật nuôi, không phải như một con người. Còn Xen là dạng nạn nhân điển hình bị thao túng tâm lý nặng nề đến nỗi không thoát ra nổi khỏi ám ảnh, từ đó phụ thuộc hoàn toàn vào Maloch, bị cái tình cảm toxic của Maloch đập vỡ vụn lý trí, không còn tý lòng tự trọng lẫn niềm tin vào bản thân nào cả. Mối quan hệ của bọn họ chưa bao giờ là tình yêu và sẽ không bao giờ là tình yêu, nó thuần túy độc hại và nghẹt thở.
Nhưng mà em lỡ mê vibe cp như thế rồi biết sao giờ haha, giờ đổi tên fic thành Xeniel's adventure of suffer from mental issues (which caused by Maloch) chắc cũng hợp lý.
Lảm nhảm nhiều rồi, em chỉ muốn cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng em và 2 ông trong suốt thời gian qua, những lời động viên của mọi người là động lực to lớn nhất để em tiếp tục lèo lái cái bè lá này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com