[Zephys/Nakroth][AU hiện đại] Nakroth has an invisible plant
"I love you to the moon and back"
---
Nakroth có một cây hoa.
Một cây hoa kì dị, đen đúa và lắm gai, với những cành cây dài khẳng khiu như ngón tay của lũ yêu tinh.
Một cây hoa không có lá.
Một cây hoa đáng lẽ sẽ chết trên mảnh tim y khô cằn.
Nhưng không, nó cố chấp thò cái rễ bé xíu ngắn ngủn của mình ra, bò lan trên da y, đâm chồi trong tim y, hút cạn máu y để sinh tồn.
Và nở ra những bông hồng đỏ như máu.
Như máu của y.
Nakroth có một cây hoa.
Một cây hoa không ai thấy, chẳng ai hay.
---
Nakroth biết mình sẽ không cứu được. Từng ngày từng ngày trôi qua, cây hoa ngày một lớn lên, cắm rễ sâu hơn vào tim y, đói khát hơn, tham lam hơn, tàn nhẫn bóp nghẹt y bằng những cành cây tưởng như mỏng manh. Và những bông hoa nữa, chỉ chực chờ trào ra ngoài theo những tiếng ho.
Ban đầu là những cánh hoa, rồi những cánh hoa dính máu, rồi những bông hoa trọn vẹn chỉ vừa chớm nở. Huênh hoang, kiêu ngạo như đang cười vào mặt y. Nakroth dần phát ốm với mùi hoa hồng thối rữa tỏa ra từ chính lồng ngực mình.
Mùi ngày càng nồng, hoa ngày càng nhiều.
Hoa ở khắp nơi, dồn thành đống, ngập thành thảm, phủ khắp không gian sống của y. Từ đống hoa cao đến nửa chồng sách trên bàn làm việc, những góc nhà luôn dồn ứ hoa đỏ đến bồn rửa tràn hoa khiến y lắm lúc không kiếm nổi cái bát mình muốn rửa.
Hoa nhiều lắm, nhiều kinh khủng, nhưng chúng không biến mất.
Tay Nakroth xuyên qua chúng mỗi khi y cố gắng chạm vào. Còn với những nhát chổi hay cái máy hút bụi, những cánh hoa chỉ đơn giản là bay tung lên, lơ lửng xoay tròn bất chấp quy luật của trọng lực và vật lý, rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống đúng chỗ cũ, không lệch một li.
Như thể chúng chỉ là những ảo giác của Nakroth không hơn không kém.
Nhưng y biết chúng không phải ảo giác, vì cây mẹ của chúng vẫn đang siết chết y từng ngày bằng những cành cây khô giòn nhìn mỏng manh.
Nakroth sợ máu, không sợ sắc đỏ rực của hoa hồng, thậm chí y còn hơi thích mùi của chúng, nhưng mỗi đêm, khi y nằm trên chiếc giường ngập những bông hồng chớm nở và để mùi hoa rữa nát ru mình vào giấc ngủ nặng nề không mộng mị, Nakroth luôn nghĩ rằng mình đang chết chìm trong một bể máu.
Để rồi sáng hôm sau mở mắt tỉnh dậy, nửa nhẹ nhõm nửa thất vọng.
Y chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Những cánh hoa nở rồi tàn.
---
Và những con rối máy. Nakroth đã nhắc đến những con rối máy chưa nhỉ?
Hình như là chưa.
Một cái đầu, hai cánh tay, một thân mình, thêm đôi chân, vậy là thành một người rồi.
Không, chưa thành một người được.
Trong gara của Nakroth có đầy những con rối máy chưa hoàn chỉnh. Đứa mất tay, đứa thiếu chân, đứa lại chỉ có mỗi cái đầu, và cũng giống như tất cả các đồ vật khác thuộc về y, chúng đều đầy ứ hoa. Hoa bám lên khắp các ngóc ngách trong thân thể chúng như một loại trang sức màu mè, như thể thứ vận hành những hình nhân bằng sắt này không phải điện và dây cáp mà là những đóa hoa kia.
Nakroth ôm một cái đầu người máy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc làm từ sợi tổng hợp hồi lâu, rồi lại khe khẽ thở dài.
Không giống, cảm giác không giống, tóc của người sẽ không cứng đơ như vậy, lúc gãi rối lên cũng không rít như thế.
Đã làm đi làm lại rất nhiều lần, nhưng đều không thể nắm bắt được cảm giác cần có. Cảm giác rằng người đang sống. Đang sống, đang thở, tim người đang đập, chứ không phải một khối sắt hình người.
Y lơ đãng gỡ cánh hoa hồng dính trên tóc cái đầu máy, như thường lệ, tay y xuyên qua nó như một cái bóng.
Hay là tại những đóa hoa nhỉ, chúng bòn rút sự sống từ người như cách chúng vẫn làm với y. Từng chút, từng chút một. Nakroth cảm thấy, y cũng sắp trở thành người máy đến nơi rồi.
Một tràng ho lại bùng vỡ.
Máu bắn lên cái đầu máy thành vệt dài. Nakroth dùng đầu ngón tay lau vệt máu đi, rồi quệt lên bờ môi lạnh ngắt của người.
Môi người đỏ như máu, da người trắng như tuyết, tóc người đen như gỗ mun, nhưng tên người không phải là Bạch Tuyết.
- Zephys.
Tên người vang lên trong khoảng không mênh mang.
- Vâng, thưa ngài?
- Đưa tôi cái cờ lê.
- Vâng.
Không giống, vẫn không giống. Giọng người không đều đều như thế, không vô hồn như thế. Lại thất bại rồi. Vậy làm lại thôi. Làm cho tới khi giống. Giống đến mức nào? Mà, có giống được không? Được mà. Không, không được. Giống. Không giống. Rối máy. Máu. Hoa hồng. Mắt người màu tím. Chết. Chết. Chết. Chết.
Zephys.
- Thưa ngài?
Nakroth giật mình tỉnh lại.
- Hả? À, ừ.
Y nhận cái cờ lê từ tay con rối máy. Lúc y lắp cái đầu trên tay vào phần thân người dang dở, có tiếng chân người bước trên con đường lát đá ngoài vườn vọng vào.
Ai lại đến vào giờ này nhỉ? Nakroth thắc mắc, nhưng trước khi y kịp quay đầu nhìn, một giọng nói vang lên khiến cả người y đông cứng lại.
- Nakroth, chuyện này là sao?
Giọng người vẫn giống hệt như lần cuối y nghe thấy. Nó rất thật, có thể nghe được sự sống chảy trong đó, nghe được cả cảm xúc bối rối, ngạc nhiên pha chút sợ hãi bên trong. Cũng phải thôi, đó là cảm xúc bình thường bất kì ai sẽ cảm thấy khi về nhà và thấy vô số "bản sao" của chính mình lăn lóc trong phòng.
Bình thường đến nao lòng, quen thuộc đến nao lòng.
Cây hoa như thể cảm ứng được cảm xúc của Nakroth, nó rung lên mãnh liệt, những cành cây khẳng khiu cố sức vươn ra, nhưng lồng ngực y đã quá đỗi chật chội, nên chúng quay về và siết chặt lấy trái tim gã chủ nhân yêu dấu. Mùi hoa hồng thối rữa xộc lên sực nức, lan tràn như bóng tối trong phòng.
Ngạt thở.
- Nakroth?
Tên y vang lên trong khoảng không mênh mang.
Y hít vào một hơi sâu, đếm đến ba.
Một
Hai
Ba
Và quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com