Chap 19
Chị đang nói cái quái gì vậy Phan Lê Ái Phương !
"Ha Ha... Tôi chưa thấy Phan tổng coi trọng cô gái nào như vậy đâu, cô phải nhớ giữ anh ấy thật chặt đấy!" Vũ tổng vui vẻ nói, Lan Hương hai mắt bắt đầu nổi đom đóm, Ái Phương đương nhiên không cho nàng cơ hội phản bác, tay cô siết chặt eo nàng hơn như một lời cảnh cáo.
Lan Hương nhíu mày nhìn cô, cô lại không để ý, chào ông ta một cái rồi đi nơi khác, Lan Hương dù có muốn giải thích cũng không được nữa!
Từ khi bọn họ có mặt nơi này, không ít người chưa rời mắt khỏi họ nửa bước. Ái Phương quả là "soái" chết bọn họ rồi!
Chưa kể đến khuôn mặt như được tạc từ tượng ra, chỉ riêng thân hình cực chuẩn cùng bộ quân phục mặc trên người đã có thể khiến các cô gái gào thét xin được cô ban cho một ánh nhìn rồi!
Vả lại chẳng phải nói Phan tổng rất là máu lạnh vô tình hay sao? Bọn họ nào có thấy như vậy? Phan Lê Ái Phương luôn rất... dịu dàng cơ mà!
Ánh mắt khi nhìn cô gái bên cạnh thật là ngọt đến mức sắp kéo ong bướm đến thưởng thức luôn rồi! Đôi lúc còn thấy cô chỉnh lại áo khoác phao giúp cô gái kia nữa! Thật là hạnh phúc quá đi!
Thật ra bọn họ đều không biết, Ái Phương chỉnh áo khoác cho nàng một phần là sợ nàng lạnh, một phần nữa là không muốn cô gái của mình lộ những đường cong nóng bỏng cho người khác xem! Đúng ra hắn phải cho nàng chọn trang phục truyền thống của Hàn Quốc mới đúng! Quân nhân đứng cạnh nhìn cũng tốt, vẫn uy nghiêm như thường!
"Hoắc tổng, có thể cho phép em làm quen không ạ?"
Một vị tiểu thư xinh đẹp e thẹn từ đâu xuất hiện trước mặt bọn họ. Cô gái này cũng quá là tiểu bạch thỏ đi, nhìn vào đúng là ngay lập tức muốn nhào ra bảo vệ! Đôi mắt to tròn rất đáng yêu, dáng người nhỏ bé như thiếu nữ 15, trên người là một bộ kimono xòe ngắn được cách tân hiện đại.
Mấy cô gái ở đây liền nhìn đến tâm điểm này, định xem phải ứng của Ái Phương như thế nào, kết quả... Bọn họ lạnh quá!
Vừa rồi một giây trước Ái Phương vẫn còn ân cần lấy một miếng bánh ngọt đưa cho cô gái bên cạnh kia. Vừa thấy tiểu bạch thỏ đến chào hỏi, cô liền nhìn xuống người ta với ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm! Thật sự khiến tiểu bạch thỏ kia run rẩy.
"Cô có tư cách?" Ái Phương cất giọng lạnh đến âm độ, nội dung lời nói cũng thật là... Vô tình quá rồi!
Cô gái kia ngây người, khuôn mặt nhăn nhó đỏ lên trông thấy, bên tai còn nghe tiếng cười khúc khích cười nhạo của đám con gái kia, liền bưng mặt khóc chạy ra ngoài.
Lúc này mọi người mới ngỡ ra rằng, Ái Phương chỉ dịu dàng với mỗi cô gái bên cạnh thôi! Cô ấy thật ra là ai mà có sức hấp dẫn như vậy?
Xem ra tối nay chẳng có cơ hội thân cận với Phan tổng rồi! Thà đi "soi" những người khác còn may ra.
"Nước..." Lan Hương ăn bánh ngọt thôi mà cũng bị nghẹn, lập tức muốn tìm đồ uống, ly rượu lúc nãy đã bị nàng uống cạn rồi còn đâu.
Ái Phương nghe vậy liền đưa ly rượu của mình cho nàng , còn lấy tay vỗ nhẹ lên lưng nàng mấy cái...
Lan Hương ngay lập tức cầm lên uống sạch một hơi, sau đó mới cảm giác được rằng mùi vị của nó quá nồng rồi...
"Hử... Đây là rượu mà!" Tửu lượng nàng không cao đâu, đây đã là ly thứ hai rồi đấy!
"Em nghĩ trên tay tôi cầm gì? Không phải rượu không lẽ là nước lọc?" Cô không có thói quen đó.
Lan Hương nhìn cô một cái sau đó lại xìu xuống, là tại nàng không nhìn kĩ còn trách ai!
Mà vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Lúc nãy nàng nghe tiếng bàn tán ở xung quanh, do bánh ngọt ngon quá nên nàng chỉ tận tâm thưởng thức mà thôi.
"Tiểu Hương!"
Lan Hương cùng Ái Phương đều quay sang hướng phát ra tiếng nói, thì thấy đó là một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, đang đi về phía họ.
"Bảo Nam?" Lan Hương bất ngờ thốt lên, xem ra anh ấy cũng được mời đến bữa tiệc này.
Bảo Nam hoàn toàn lơ đẹp vị quân nhân cường thế bên cạnh Lan Hương , vui vẻ mà kéo nàng ôm vào lòng:
"Lâu quá không gặp! Em khỏe chứ?"
Lan Hương cũng nhiệt tình ôm hắn một cái, khuôn miệng cười tươi thân thiết:
"Khỏe khỏe, đẹp trai ra nha~"
Nhìn cảnh hai người ôm ấp, sắc mặt Ái Phương ngày càng lạnh, dù không cho thấy biểu hiện gì nhưng nhìn vào liền biết lúc này ai dám động đến cô, nhất định người đó sẽ nhanh chóng được gặp diêm la vương!
Dường như Bùi Lan Hương cảm thấy "lạnh" liền buông Bảo Nam ra, cười cười nhìn boss mình mà giới thiệu:
"Phan tổng, đây là bạn tôi Bảo Nam, anh Nam, đây là sếp của em!"
Anh Nam? Thân quá nhỉ?
Bảo Nam tâm trạng đang trên mây, nào để ý Ái Phương rất đang muốn giết người, vô tư đưa tay ra làm quen:
"Chào Phan tổng! Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi là bạn rất thân của Lan Hương !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com