Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Nếu Anh Là Người Cuối Cùng Em Muốn Tin

“Tôi từng nghĩ mình đến để bắt anh. 
> Nhưng giờ tôi không chắc… 
> Mình còn muốn anh bị trừng phạt nữa không.”

---

🧊 Trụ sở Choi Securities – 21:03

Seungcheol vẫn ở văn phòng. 
Anh không trốn. Không phản bác. 
Chỉ ngồi đó, như thể đang chờ ai đó đến để kết thúc mọi chuyện.

Và người đó đến thật. 
Mingyu bước vào, không gõ cửa.

“Chúng ta cần nói chuyện.” – giọng cậu trầm, dứt khoát.

Seungcheol gật đầu. “Tôi biết.”

---

🕯️ Cuộc đối thoại

“Anh biết tôi là ai.” – Mingyu nói.

“Cảnh sát. Em trai của Jeon Wonwoo. Người sống sót.” – Seungcheol đáp.

“Và anh biết vì sao tôi đến đây.”

“Để bắt tôi. Hoặc để nghe tôi nói điều gì đó khiến cậu không cần phải bắt.”

Mingyu im lặng. 
Rồi cậu đặt lên bàn một bản ghi âm.

> “Tôi sẽ quay lại. Tôi không thể để họ chết như vậy.” 
> “Seungcheol, đừng đi!”

---

“Đó là anh.” – Mingyu nói. 
“Anh đã quay lại. Anh đã cố cứu họ. 
Vậy tại sao… anh lại im lặng suốt 10 năm?”

Seungcheol nhìn thẳng vào mắt cậu.

> “Vì tôi không cứu được họ.”

---

📱 [Textfic – Tin nhắn chưa gửi từ Mingyu → Vernon]

'
Mingyu [draft] 
Cậu ấy không phải kẻ phản bội. 
Cậu ấy là người duy nhất quay lại. 
Và tôi… không biết phải làm gì với điều đó.
'

---

“Anh không cần phải gánh hết.” – Mingyu nói. 
“Anh không phải người giết họ.”

“Nhưng tôi là người sống sót.” – Seungcheol đáp. 
“Và đôi khi… sống sót là tội lỗi lớn nhất.”

---

Mingyu bước đến gần. 
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt — không còn là mục tiêu, không còn là nghi phạm.

> Là một người đang gục ngã trong im lặng.

“Anh có biết…” – Mingyu thì thầm, “tôi từng nghĩ nếu bắt được anh, tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.”

“Và giờ?”

“Giờ tôi chỉ thấy… mình không muốn anh biến mất khỏi thế giới này.”

---

Seungcheol khựng lại. 
Mingyu tiến thêm một bước. 
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân.

> “Nếu anh là người cuối cùng em muốn tin… 
> Thì xin anh, đừng làm em thất vọng.”

---

Và rồi — Seungcheol cúi xuống. 
Một nụ hôn. 
Không vội. Không ép buộc. 
Chỉ là một lời thú nhận không thành tiếng:

> _“Tôi không cần được tha thứ. 
> Tôi chỉ cần được tin.”_

---

📱 [Textfic – Tin nhắn chưa gửi từ Seungcheol → Mingyu]

'
Seungcheol [draft] 
Nếu em đến để bắt tôi… 
Thì tôi sẵn sàng. 
Nhưng nếu em đến để giữ tôi lại… 
Thì tôi sẽ không đi đâu cả.
'

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com