Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Khi Người Kể Chuyện Bị Cắt Sóng

“Tôi không phải người hùng. 
> Tôi chỉ là người từng có micro trong tay… 
> và đã chọn dùng nó để nói điều đúng.”

---

🎙️ Trụ sở KBC – 07:45 sáng

Joshua bước vào đài truyền hình. 
Không ai chào anh. 
Không ai nhìn anh. 
Không ai dám.

Trên bàn làm việc là một phong bì. 
Bên trong là quyết định đình chỉ.

> “Vì hành vi phát tán thông tin chưa được kiểm duyệt, 
> anh Joshua Hong bị đình chỉ vô thời hạn.”

---

Anh không ngạc nhiên. 
Chỉ lặng lẽ thu dọn đồ. 
Tai nghe. Micro cá nhân. 
Một tấm ảnh chụp cùng Chan sau buổi ghi hình đầu tiên.

---

🧊 Flashback – Ngày Chan ghi hình

Chan từng hỏi anh:

> “Anh có bao giờ sợ nói sai không?”

Joshua cười. “Tôi không sợ nói sai. 
Tôi chỉ sợ… không được nói nữa.”

---

📱 [Textfic – Tin nhắn giữa Joshua và Jeonghan]

'
Joshua [08:12] 
Tôi bị đình chỉ rồi.

Jeonghan 
Tôi biết. Và tôi xin lỗi.

Joshua 
Anh không cần xin lỗi. 
Chỉ cần đừng im lặng nữa.
'

---

🕯️ Quán cà phê nhỏ – 10:03 sáng

Joshua ngồi một mình. 
Laptop mở. 
Anh bắt đầu viết.

Không phải bản tin. 
Không phải kịch bản. 
Mà là một bài blog — với tiêu đề:

> “Nếu tôi không còn được phép nói…”

---

Anh viết về Chan. 
Về Seungcheol. 
Về những người đã chọn sự thật thay vì an toàn.

> “Tôi từng nghĩ micro là thứ khiến tôi có tiếng nói. 
> Nhưng giờ tôi biết… 
> tiếng nói thật sự đến từ việc dám nói, ngay cả khi không ai nghe.”

---

📱 [Textfic – Tin nhắn chưa gửi từ Joshua → Chan]

'
Joshua [draft] 
Em từng nói: “Nếu em biến mất, thì hãy để câu chuyện của em tiếp tục.” 
Anh không còn micro. 
Nhưng anh vẫn còn giọng nói. 
Và anh sẽ không để nó im lặng.
'

---

🧩 Cuối chương

Bài blog của Joshua được chia sẻ hơn 1 triệu lần trong 24 giờ. 
Hashtag #LetJoshuaSpeak trở thành xu hướng toàn cầu. 
Và trong một căn phòng nhỏ, ở một nơi không ai biết, 
Chan đọc bài viết ấy. 
Nước mắt rơi trên màn hình.

> “Anh vẫn đang kể câu chuyện của em… 
> Dù không còn ai trả lương cho anh để làm điều đó.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com