Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Chỉ còn vài ngày nữa việc liên hôn giữa Ai Cập và Babylon sẽ được tổ chức. Nàng sẽ kết hôn với một người mà nàng không bao giờ yêu, chỉ vì chính trị, vì mục đích trả thù của chính nàng.

Asisư đứng ở mũi thuyền, đôi mắt đượm buồn nhìn mặt nước. Nàng thấy gương mặt của nàng được phản chiếu lại, nó vẫn luôn lộng lẫy và kiêu sa khiến biết bao nhiêu mỹ nhân phải cúi đầu thừa nhận rằng bản thân họ không thể sánh bằng, nó vẫn luôn được các bậc đế vương ca ngợi rằng nàng chính là viên ngọc trai đen quý hiếm duy nhất của Ai Cập. Vậy mà nàng lại chẳng thể chiếm được trái tim của người mình yêu, cho dù chỉ là một chút rung động.

Cơ thể trong vô thức cúi người xuống, ngón tay nàng vươn ra muốn chạm đến hình ảnh phản chiếu của nàng trên dòng sông Nile. Bỗng bất chợt một cơn sóng lớn không biết từ đâu xuất hiện cuốn theo nàng biến mất khỏi mạn thuyền trước sự kinh hãi và hoảng sợ của những người hầu.

Không biết đã qua bao lâu, Asisư mệt mỏi mở mắt dậy, nàng cảm thấy bản thân mình đã ngủ rất lâu.

Nhìn xung quanh căn phòng được thiết kế theo nét hiện đại, xa lạ lại có chút quen thuộc.

Chưa để nàng tìm tòi sự quen thuộc này từ đâu thì đáp án đã có khi một người với vẻ mặt lạnh lùng sắc bén mở cửa đi vào.

" Raian." Asisư kinh ngạc mở to mắt, nàng không thể tin nổi bản thân mình sẽ một lần nữa xuất hiện ở đây.

" Thấy tôi cô có vẻ hơi bất ngờ thì phải. Và tôi cũng vậy, khi đã nhìn thấy cô." Raian kéo chiếc ghế gỗ bên cạnh giường ngồi xuống, đôi chân dài khiến biết bao nhiêu kẻ phải ghen tị vắt chéo vào nhau.

" Tôi không hiểu anh đang muốn nói tới điều gì, phản ứng của tôi chỉ là theo bản năng của một người bình thường mà thôi." Asisư dù không biết hắn đã nhận ra điều gì hay chưa, nhưng trực giác cho nàng biết rằng hãy tỏ ra bản thân vô tội nhất có thể.

So với tên hoàng đế Ragashu đầy tâm kế và xảo quyệt kia nàng càng sợ phải tiếp xúc lâu dài với tên này. Hắn quá thông minh và tỉnh táo. Hắn có thể loại bỏ hết những điều mọi người coi đó là chân tướng mà lựa chọn một điều vô lý nhất, mặc dù đó chính là sự thật.

Nàng đã từng thử qua khi nàng muốn giết hắn bằng một lưỡi kiếm và hắn đã tránh thoát được. Mọi người đều nói thanh kiếm ấy rơi xuống có thể là do giá đỡ không chắc chắn, hoặc có ai đó vô tình đi ngang qua đụng chạm vào nó làm cho nó rơi xuống. Lúc đó hắn đã mỉm cười và đồng ý với cách suy luận của mọi người trong bữa tiệc triển lãm. Chỉ cho đến khi hắn nhìn thấy nàng, hắn đã nói với nàng rằng.

" Tôi nghĩ lời nguyền của Pharaong hoàn toàn là có thật, và nó đang được thực hiện. Cô có cùng suy nghĩ với tôi không, Asisư."

Lúc đó nàng đã bình tĩnh mà nói với hắn "anh đang suy nghĩ nhiều rồi đấy" nhưng thực chất trong lòng nàng lại rất hoảng sợ vì hắn quá nhạy bén và thông minh. Nàng đã lựa chọn kết thúc việc trả thù để quay lại Ai Cập 3000 năm trước, nhưng nàng vẫn không cam lòng buông tha cho kẻ trộm mộ của em trai nàng một cách dễ dàng như vậy, vậy nên nàng đã mang theo Carol cùng quay trở về.

Ai mà nghĩ tới việc mang theo con nhỏ đó về Ai Cập lại là khởi đầu bị kịch của cuộc đời nàng đâu chứ.

" Asisư có vẻ cô lại đang suy nghĩ tới điều gì thì phải." Tiếng Raian mang theo ẩn ý vang lên khiến Asisư giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ.

Từ câu từng chữ hắn nói đều đang ám chỉ một điều gì đó mà hắn đã có câu trả lời, nhưng đang chờ đợi nàng gật đầu cho một cái khẳng định đáp án của hắn là hoàn toàn đúng.

" Tôi chỉ có chút đói bụng." Asisư bình thản đáp.

Nghe được câu trả lời này Raian có chút sực tỉnh, cười nhẹ tràn đầy chân thành nói.

" Thật thất lễ cho tôi khi đã quên mất điều đó. Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, chúng ta sẽ dùng bữa cùng nhau. Và sau khi dùng bữa xong tôi có thể nói chuyện với cô một lúc được không?"

Tuy là câu hỏi nhưng thái độ của hắn đều biểu hiện rõ không cho phép nàng từ chối.

Asisư gật đầu chấp nhận, cùng hắn đi xuống tầng dưới dùng bữa. Nàng đã cố gắng ăn nhanh nhất có thể, bởi vì bữa ăn này đối với nàng mà nói đó là một sự tra tấn.

Bữa ăn kết thúc, hắn sai người pha cho nàng một tách trà rồi cho bọn họ lui xuống.

Trong phòng khách chỉ còn lại hắn và nàng.  Asisư biết rõ điều gì sẽ sắp tới với mình, nàng lạnh nhạt mở miệng.

" Ngươi muốn biết về điều gì."

" Tôi chỉ muốn biết về em gái của mình, Carol. Cùng thời gian cô và em ấy mất tích. Sự xuất hiện kỳ lạ của cô khiến tôi hàng trăm lần phải tự hỏi và lần tìm dấu vết khi cô và Carol gần như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này mà không để lại một chút manh mối nào. Sau đó khi cô lại một lần nữa xuất hiện đã làm cho tôi khẳng định rằng, những thắc mắc của tôi và câu trả lời tôi muốn biết đều liên quan đến khu mộ Pharaong mà gia đình tôi đã từng khai phá."

Trong lòng hắn đã có đáp án khi Asisư xuất hiện.

Như mọi lần, sau khi kết thúc công việc, hắn sẽ ở lại thư phòng của mình để nghiên cứu điều huyền bí giữa các tấm lung đất sét của Ai Cập cổ. Hắn đã từng vô tình đánh vỡ một tấm đất sét và nhìn thấy Carol ở chốn sa mạc đang bị những tên kỳ lạ đuổi bắt, chỉ là trong một cái chớp mắt, vặn vẹo giữa một không gian như một bước nhảy alpha tưởng như vô lý nhưng hắn biết đó là sự thật. Hắn chưa bao giờ ngừng gián đoạn trong một công việc, nhất là việc nghiên cứu các văn tự được khắc trên tấm lung đất sét, nhưng tối hôm đấy đã có một điều gì đó thôi thúc hắn phải đi ra ngoài, và hắn luôn tin vào linh cảm của mình.

Hắn đã nhìn thấy Asisư nằm bất tỉnh ở ven bờ sông Nile, cách ngôi biệt thự hắn ở không xa.

Bộ đồ Asisư mặc lúc đấy rất kỳ lạ, những trang sức hình con rắn được làm bằng vàng, chiếc váy đen bó sát cơ thể được xẻ tà từ phần đùi xuống tới gót chân. Đôi mắt được kẻ viền chim ưng sắc bén. Tất cả đều tạo lên một sự huyền bí tràn đầy mê hoặc lại không kém phầm uy nghiêm của bậc vương giả khiến ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu thuần phục.

Cho đến bây giờ khi đã không còn những vật phẩm đó nữa, chỉ còn lại bộ đồ màu trắng tinh khiết cũng không thể che giấu nổi sự sắc bén cùng cao thượng của Asisư.

Lần xuất hiện này, Asisư đem lại cho hắn cảm giác của một vị nữ hoàng thời Ai Cập cổ. Đứng trước hắn lúc này đây mới là con người thật của cô ấy, chứ không phải là một nàng tiểu thư nhẹ nhàng, tinh tế mang theo một chút đượm buồn.

" Tất cả những gì mà ngươi suy đoán đều đang tiếp cận với sự thật. Ta là nữ hoàng Asisư của Ai Cập vào 3000 năm trước, lăng mộ mà gia đình ngươi khai phá chính là lăng mộ của em trai ta và ta. Các ngươi đã phá hoại giấc ngủ của Pharaong, các ngươi phải hứng chịu lời nguyền và sự trừng phạt từ các vị thần. Vậy nên ta sống lại thực hiện lời nguyền đó, đồng thời tìm lại thân xác đã mất của em trai ta." Asisư căm hận nói ra sự thật, nàng có thể lựa chọn giả ngu để trốn tránh, nhưng bản chất của nàng khiến nàng lười đi một bước phải tính một bước, địa vị cao và lòng kiêu ngạo của nàng cũng không cho phép nàng cúi người trốn tránh. Với lại nàng cũng không có làm sai, chỉ vì tham lam mà bọn chúng dám đào lăng mộ, coi thân xác em trai của nàng như một món đồ trục lợi, bọn chúng đều đáng chết.

Nghĩ lại cho dù Mefuisu đã phản bội lại nàng và làm tổn thương nàng sâu sắc thì ngay lúc này nàng vẫn cảm thấy tức giận khi nhắc tới chuyện này.

" Còn về Carol ngươi vĩnh viễn không thể nào gặp được nó, ta đã đưa nó về thời đại của ta..."

" Có cách nào giúp em ấy quay trở lại đây không, và cuộc sống hiện tại của em ấy như thế nào. Tôi muốn biết điều đó." Raian nhíu chặt mày, biểu hiện ra ngoài vẻ mặt lo lắng. Chỉ có hắn biết hắn lúc này bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Mẹ của hắn đã quay trở lại nước Mỹ sau cái chết của ba và sự mất tích của Carol. Còn hắn thì lựa chọn ở lại đây mong rằng có thể tìm thấy em ấy cho dù còn sống hay đã chết.

" Thật là ngây thơ, ngươi cảm thấy đối với lòng hận thù của ta, ta sẽ giúp con nhỏ đấy quay trở về sao. Còn cuộc sống của nó đương nhiên sẽ làm nô lệ để trả lại tội lỗi của nó phải gánh vác."

Asisư cười phá lên, ánh mắt lộ rõ sự tàn độc khiến Raian phải tức giận tiến tới nắm chặt lấy cổ tay của nàng.

Hắn không biết hắn có thể làm gì, hắn sẽ không đánh phụ nữ, nhưng cũng sẽ không cầu xin cô ta, bởi vì hắn biết cầu xin cũng vô dụng.

Với cả biểu hiện này thật hoàn hảo.

Asisư khẽ nhíu mày vì đau đớn, bỏ lỡ trong chớp mắt khoé môi của Raian gợn lên, lạnh giọng quát.

" Buông tay ngươi ra, Raian!"

Raian hít sâu lấy lại bình tĩnh, buông tay mình ra, hắn quay người rời đi. Trước khi đi không quên để lại lời cảnh cáo.

" Tôi không biết cô sẽ quay trở lại bằng cách nào. Nhưng trước khi tìm được cách giúp em tôi quay trở về, cô sẽ bị giam giữ ở đây. Đừng cố trốn thoát, sẽ có người canh chừng cô 24/24."

Asisư nhìn bóng lưng lạnh lùng kia cảm thấy tức giận. Hắn sao dám giam giữ nàng! Nếu hiện tại hắn ở thế giới của nàng, hắn sẽ phải chết! Trả giá cho sự bất kính của hắn đối với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com