Chương 2
Raian hắn đã làm thật, hắn đã nhốt nàng lại trong dinh thự này, phạm vi hoạt động lớn nhất của nàng là vườn hoa ngoài trời.
Ban đầu nàng có thể vẫn chưa cảm thấy gì, bởi có những thứ nàng cần phải sắp xếp lại, ví dụ như Menfuisu. Chỉ cần nhớ tới thôi trong lòng nàng liền đau thắt cùng căm hận. Hắn đã phản bội lại nàng, hắn yên tâm thoải mái sử dụng tình yêu của nàng rồi lại khinh thường chà đạp nó. Chưa bao giờ ngay lúc này nàng tỉnh táo nhận ra rằng so với Carol nàng càng hận Mefuisu, chỉ là vì quá yêu hắn lên nàng mới dồn lên nỗi căm phẫn của nàng lên người con nô lệ đó.
Nàng bắt đầu đào bới ký ức của nàng cùng Mefuisu để tiêu khiển thời gian, chỉ cần nghĩ tới hắn thôi nàng có thể nghĩ cả đời mà không chán, nàng đã thói quen nghĩ tới hắn khi nàng rảnh rỗi. Nhưng chỉ vài tuần khi bị giam ở đây thì nàng cảm thấy việc nghĩ tới Mefuisu cũng không thể bình ổn được cảm xúc tức giận cùng bất bình trong nàng.
Cảm giác mất đi tự do khiến cho nàng cảm thấy ngạt thở, lý trí và cảm xúc như bị bức điên hoàn toàn. Đã vậy mỗi bữa ăn tối nàng sẽ phải cùng Raian ăn cùng nhau. Cả bữa ăn chỉ có tiếng động của dao, nĩa. Nàng với hắn chưa từng nói chuyện với nhau câu nào sau buổi nói chuyện hôm đấy.
Cuối cùng Asisư chịu không nổi, mọi tức giận đè nén bấy lâu trong phút chốc bùng nổ. Nàng đã ném văng tất cả thức ăn trên bàn xuống đất trước ánh mắt kinh ngạc của Raian
Tiếng đĩa sứ vỡ, khiến lòng nàng có một tia nhẹ nhõm. Nhìn người đối diện, kẻ đã tước đi tự do của nàng, nàng rất muốn giết chết hắn. Và nàng đã làm như vậy.
Asisư ném những vật sắc nhọn về phía Raian như một sự trả thù. Con dao gọt hoa quả rạch qua ngực của hắn, chiếc áo sơ-mi trắng nhiễm màu đỏ của máu. Mọi người hầu trong nhà muốn tiến tới nhưng đều bị hắn ra lệnh lui hết xuống.
Đôi mắt đen như đại dương đêm sâu thẳm, ngoại trừ kinh ngạc lúc ban đầu thì đều bình lặng và lạnh nhạt đến rợn người.
Asisư một chút cũng không sợ hãi, vơ tay ném hoa quả vào người hắn, vì khoảng cách gần nên nàng chưa từng ném trượt một lần nào.
Mọi thứ xung quanh đã hết, nhưng cơn thịnh nộ của vẫn chưa thể dập tắt hoàn toàn. Nàng rất muốn chỉ tay vào mặt hắn, chửi rủa, nhục nhã hắn. Nhưng sự bướng bỉnh, cố chấp trong nàng không cho phép nàng mở lời với hắn khi đối phương chưa chịu cúi đầu trước nàng.
Không thể làm gì được khác, Asisư bỏ đi về phòng.
Nhìn một đống hỗn độn, cùng trước ngực vẫn còn đang rỉ máu, Raian hơi rũ mi đứng dậy cho người vào dọn dẹp.
" Cậu chủ, có cần gọi bác sĩ tới không." Lão quản gia vẻ mặt lo lắng, nhưng cũng không có tự ý quyết định mà dò hỏi ý kiến.
" Không cần đâu bác Roshi, miệng vết thương không có sâu lắm, tôi có thể tự xử lý được." Raian khẽ lắc đầu, tiếp nhận hòm thuốc thành thạo rửa miệng vết thương, rắc thuốc lên rồi dùng băng keo y tế dán lại.
Hỏi hắn có tức giận với hành động của Asisư không. Câu trả lời sẽ là không. Khi quyết định giam một con ưng trong lồng sắt hắn đã nghĩ tới có ngày sẽ bị nó mổ chảy máu. Dẫu biết rõ như vậy, hắn vẫn quyết định làm thì hậu quả hắn chấp nhận gánh vác nó.
Những ngày tiếp theo, chỉ cần là đồ sứ, đồ dễ vỡ đều không thoát khỏi ma trảo của Asisư. Các đồ đạc cũng liên tục đổi mới thường xuyên. Trên bàn cơm buổi tối Raian cũng không tránh khỏi các vết thương lớn bé khác nhau.
Cảm giác hắn như đang dung túng nàng, sự bạo ngược trong nàng như đang được hắn chiều chuộng mà không nể nang gì. Nàng như một đứa trẻ chỉ biết tức giận khi vô pháp phản kháng. Nếu trước kia tra tấn người khác nàng còn có cảm giác hả giận thoả mãn, thì đối với Raian nàng chỉ cảm thấy càng bị đè nén nhiều hơn. Giống như dùng hết sức đánh một quyền vào bông nhưng nó chẳng hề mảy may gì vậy.
Cuối cùng Asisư ngừng lại các hành động khiến nàng trở lên tầm thường và như một kẻ điên. Nàng biết tiếp tục như thế này cũng chỉ là vô ích, nàng bắt đầu thử chấp nhận nó. Nàng sẽ ra ngoài vườn đi dạo, thay đổi hoa ở bình vào mỗi buổi sáng. Nàng thích thú lựa chọn những bông hoa đẹp nhất để hái, công việc này cũng là thói quen cùa nàng khi ở Ai Cập.
Buổi chiều nàng sẽ dùng trà và ngắm hoàng hôn. Những lúc rảnh rỗi không còn việc gì để làm nàng thường hay đọc sách có sẵn ở trong dinh thự. Lúc thì ngồi ở ghế sofa, lúc thì ngồi ở bên cửa sổ, nếu hôm đó có Raian ở nhà thì nàng sẽ lựa chọn đi ra ngoài vườn.
Chỉ là nàng biết rõ, những việc làm này tạm thời có thể tiêu mà đi thời gian của nàng. Nàng có thể làm nó mấy tháng như bây giờ, nhưng không thể mãi mãi chỉ lặp lại nó cả đời.
Những người hầu ở đây như đã bị ra lệnh cấm thân thiết với nàng hay nói điều gì đó về thế giới bên ngoài cho nàng biết. Việc họ làm chỉ là khi nào nàng cần, họ sẽ đáp, và thông báo về chủ nhân ngôi nhà này ra ngoài vào lúc mấy giờ và về nhà vào lúc mấy giờ.
Nàng rất muốn nói rằng nàng không quan tâm đến lịch trình cùa hắn, nàng chán ghét sự tồn tại của hắn.
" Raian khi nào thì trở về." Asisư nhàn nhạt hỏi người hầu bên cạnh.
" Thưa tiểu thư, cậu chủ nói hôm nay có một bữa tiệc nên có thể sẽ trở về quá muộn." Người hầu đáp.
" Ta biết rồi, khi nào hắn trở về hãy thông báo cho ta một tiếng."
" Vâng, thưa tiểu thư."
Được rồi, nàng thừa nhận hôm nay nàng có chút mong đợi được gặp hắn. Không vì lý do gì hết, chỉ vì nàng chấp nhận chịu thua trước hắn, mặc dù điều này thật nhục nhã đối với sự cao ngạo của nàng.
Trước bữa ăn tối, Asisư vẫn nhịn không được hỏi lại một lần nữa.
" Raian hắn khi nào thì trở về."
" Thưa tiểu thư, cậu chủ bây giờ vẫn ở trong bữa tiệc. Cậu chủ nói tiểu thư hãy dùng bữa trước không cần đợi cậu ấy đâu ạ. Bữa tiệc sẽ diễn ra tới khuya nếu tiểu thư cảm thấy mệt mỏi, hãy đi nghỉ ngơi trước."
" Ta không có đợi hắn, thật là nực cười." Asisư nhíu mày, mỉa mai nói. Nhưng lần đầu tiến trong mấy tháng qua nàng ngồi ăn một mình, điều này khiến nàng có chút không quen cho lắm. Mặc dù nàng và Raian ngồi trên cùng một bàn ăn, chưa bao giờ ngước mắt nhìn đối phương, nhưng ít nhất nàng đôi chút đã từng cảm thấy an tâm và ấm áp khi có người dùng bữa cùng nàng.
Menfuisu đã không muốn ngồi ăn cùng nàng khi hắn trưởng thành, nàng đã quen cảm giác khi một mình. Chỉ là lúc này Raian đã sửa lại thói quen đó, và khi hắn không ở đây khiến cho trong lòng nàng cảm thấy có chút trống rỗng cùng buồn bã.
Asisư ngồi bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm. Nàng không biết bản thân mình đang bị làm sao nữa, nàng cảm thấy nhớ Ai Cập, nàng muốn được trở về, mặc dù nàng trở về sẽ phải đối diện với vẻ mặt chán ghét của Menfuisu, sự ruồng bỏ của thần dân Ai Cập, và cả cuộc hôn nhân đã được giao dịch giữa nàng và hoàng đến BaByLon - Ragashu.
Nghĩ tới việc hôn nhân sẽ được diễn ra, Asisư cảm thấy có chút bài xích mặc dù nàng là người chấp nhận nó.
Bỗng bất ngờ một đôi bàn tay ôm lấy nàng từ phía sau, mùi rượu trộn lẫn cùng hương thơm bạc hà, Asisư theo bản năng vùng vẫy nhưng càng bị ôm chặt lại.
" Tôi xin lỗi, vì tối nay đã để em dùng bữa một mình, Asisư." Tiếng Raian trầm ấm vang lên bên tai của nàng, hắn thoải mái ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh đó, rồi đặt nàng ngồi lên trên đùi của hắn mà nói tiếp.
" Tôi không nghĩ tới buổi tiệc sẽ diễn ra lâu như vậy. Tôi đã nói với em về việc không cần phải chờ đợi tôi. Nhưng khi về nhà, nhìn thấy em vẫn còn thức giấc, tôi đã cảm thấy rất vui vì điều đó." Hắn ôn nhu nỉ non kể ra.
Asisư trợn tròn mắt không thể tin nổi những gì đang diễn ra.
Nàng nghĩ tới lần thứ hai nói chuyện, sẽ nói về việc trả tự do cho nàng trong sự thù địch. Chứ không phải ngay lúc này, những lời nói xưng hô thân mật, những cử chỉ thân mật. Và đáng xấu hổ hơn là nàng không bài xích nó.
"Raian ngươi lên buông ta ra, và lên tỉnh táo lại khỏi cơn say."
Asisư biết việc này không nên diễn ra, nàng nên kháng cự và chán ghét việc này.
" Tôi cảm thấy tôi chỉ muốn ôm em vào trong lòng, phải làm sao bây giờ Asisư." Raian lẩm bẩm nói.
Asisư nghe được không chút do dự quay sang giáng cho hắn một cái tát.
" Hiện tại ngươi đã tỉnh táo lại hơn chưa."
Sự lạnh nhạt cùng ánh mắt không một chút kiên nhẫn kia giúp Raian tìm trở lại lý trí.
Đôi mắt hắn đã trở lên thanh minh, hắn buông lỏng tay của mình ra, Asisư theo đó mà thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
" Xin lỗi cô Asisư vì sự thất lễ này của tôi. Có vẻ rượu đã làm cho tôi không thể tự chủ chính mình, tôi rất xin lỗi vì điều đó."
" Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, ngươi nên đi nghỉ ngơi, ngày mai ta có chuyện muốn nói với ngươi, về lời nguyền." Nói xong Asisư không chút do dự quay trở về phòng của mình, để lại Raian một mình với vẻ mặt có chút buồn bã ở phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com