Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Ngày từng ngày cứ thế trôi qua, mọi thứ cũng không thay đổi nhiều cho lắm. Nàng vẫn lặp lại những hoạt động như trước, Raian sẽ về nhà vào lúc 6 giờ tối. Nếu có thay đổi thì chính là giờ giấc buổi tối đi ngủ của nàng bị thay đổi.

Quả thật bà Ari nói không sai, khi nam nhân khai trai sẽ hoá thân thành cầm thú. Lúc đó nàng chỉ cười nhạt không cho là đúng. Phụ hoàng của nàng sau khi mẫu phi nàng qua đời ngài vẫn luôn bận rộn với triều chính, chưa từng lập hoàng phi trong rất nhiều năm.

Nếu được quay trở lại lúc đó nàng rất muốn được cùng Ari thảo luận về vấn đề này. Nàng không biết Raian lấy đâu ra nhiều tinh lực để lăn lộn nàng nhiều như vậy. Hắn quả thật không biết tiết chế.

Hôm nay cũng như mọi ngày, không sai lệch cho lắm khi buổi trưa muộn nàng mới thức dậy. Thay quần áo và ăn chút gì đó nàng lại ra ngoài vườn ngồi.

Cái nắng gắt của Ai Cập vào giờ này cũng không thể phá hỏng khoảnh khắc thư giãn của nàng lúc này.

Ngồi được một lúc nàng mới chợt nhớ ra vấn đề nàng hơi khó hiểu trong rất nhiều ngày khi nàng nhìn vào những bụi hoa trong vườn.

" Linan, dạo này người nào đã thay hoa trong bình." Asisư khẽ hỏi người bên cạnh.

Linan là cô gái 19 tuổi, mái tóc nâu cùng đôi mắt xanh tinh nghịch cười khúc khích đáp.

" Đó là cậu chủ đó thưa cô chủ. Mỗi buổi sáng chúng em đều thấy cậu chủ ra vườn ngắt hoa rồi lúng túng thay nó vào trong bình. Cậu ấy có vẻ đã rất trầm mặc khi cảm thấy bản thân mình cắm hoa không được đẹp cho lắm."

Asisư tưởng tượng ra vẻ mặt của Raian lúc đấy cũng theo hầu gái mà bật cười thành tiếng.

" Không những thế, trước đây em đã thấy cậu chủ luôn hỏi lão quản gia về việc thay đổi mái tóc của mình."

" Cô chủ biết không, cậu ấy nói rằng: 'Nếu Asisư em ấy đã nhìn chán kiểu tóc này của ta thì phải làm sao bây giờ' với vẻ mặt rất phiền não. Lúc đó lão quản gia đã nói: 'tôi nghĩ rằng tiểu thư Asisư sẽ không quan tâm tới nó cho lắm, điều tiểu thư cô ấy quan tâm đến nhất đó là có thể không gặp mặt cậu hay không."

" Em thề, lúc đó em đã thấy mặt cậu chủ tái mét khi nghe thấy lão quản gia nói như vậy." Linan cười thích thú kể lại.

" Còn nữa, em được nghe những người khác kể lại, khi cô chủ ở ngoài vườn cậu chủ đã ngắm nhìn cô chủ rất lâu. Lâu đến mức cậu ấy đã quên mất rằng cậu ấy đang uống một tách trà mà không có gì bên trong, việc này đã khiến lão quản gia nhìn không được mà lên tiếng nhắc nhở."

" Có vẻ hai người đã cười rất vui khi nhắc đến tôi thì phải." Một tiếng nói từ tính mang theo trêu chọc khiến Asisư và cả Linan nụ cười trên môi đọng lại.

" Cậu..cậu chủ Raian." Linan chột dạ lắp bắp chào hỏi, được một câu đi xuống đi của Raian như được đặc xá, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây.

Raian theo thói quen cúi người thơm vào trán Asisư rồi ôm nàng đặt lên đùi của mình khi hắn ngồi xuống.

" Sao hôm nay ngươi về sớm vậy, không phải mọi hôm 6 giờ chiều mới về sao."

" Tất cả những công việc cần có mặt để xử lý đều đã đi vào quỹ đạo, tôi có thể xử lý công việc qua máy tính khi ở nhà. Với lại tôi cũng rất nhớ em nên đôi lúc tôi muốn tùy hứng một chút."

Tuy trong lòng rất ngọt ngào, nhưng Asisư vẫn nhịn không được nói chủ đề có thể khiến hắn mất hứng.

" Không phải do ngươi sợ ta sẽ một lần nữa bỏ trốn đấy chứ."

" Vậy em sẽ lựa chọn bỏ tôi mà đi sao." Raian vân vê ngọn tóc của Asisư, đáp trả lại cho nàng vấn đề.

" Ta sẽ không rời đi khi ta đã lựa chọn ngươi." Asisư dịu dàng đưa ra câu trả lời. Trong tình cảm nàng không thích quá nhiều vòng vo, nàng thích thoải mái cho đối phương biết về tình yêu của mình.

" Chính em cũng biết điều đó, tôi đâu có lý do gì để sợ hãi."

" Ngươi có vẻ rất tin tưởng vào những gì mà ngươi đã chắc chắn thì phải." Asisư không tự chủ được mỉa mai, nàng không thích mọi thứ đều trong sự khống chế của hắn, cảm giác hắn bình tĩnh và tỉnh táo trong tình yêu giữa hắn và nàng.

" Tôi chưa bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào phán đoán của tôi khi tôi yêu em. Điều khiến tôi an tâm và duy trì sự tin tưởng đó là tình yêu em đáp lại cho tôi." Raian nâng cằm nàng quay sang nhìn hắn, tình cảm trong đôi mắt của hắn khiến nàng cảm thấy như bị bỏng. Nàng lúng túng tránh thoát, gương mặt trở lên ửng đỏ vì e thẹn.

Những cơn gió buổi chiều không thể xua tan cơn nóng của đôi má này.

Bỗng hắn không biết nghĩ đến điều gì, hơi cúi đầu thân mật kề vào sát tai nàng nói.

" Asisư để tôi nói cho em biết một bí mật. Vào lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy em cười rất dịu dàng và hạnh phúc khi ôm những đoá hoa trên tay tại khu vườn này. Cảnh tượng đó khiến trong những giấc mơ về sau của tôi, tôi đã rất muốn được....."

" Câm miệng!!" Asisư gương mặt đỏ bừng, ánh mắt e thẹn lập loè sự xấu hổ ngắt lời của Raian.

Raian cũng không tức giận mà cười phá lên tràn đầy thích thú.

" Em đang nghĩ cái gì vậy hả, tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã rất muốn được hôn em ngay lúc đó."

Asisư nhìn vẻ mặt vô tội kia, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ cùng tức giận. Cũng tại tên cầm thú này mỗi buổi tối đều luôn nói những lời khiến nàng luôn muốn tìm kẽ hở chui xuống. Nàng chưa bao giờ biết những lời nói lưu manh có thể đa dạng ngôn ngữ đến vậy cho đến khi gặp Raian. Vậy nên nàng theo phản xạ nghĩ đến cũng đều tại tên cầm thú này.

" Ngươi thật đáng ghét." Asisư không đau không ngứa quay sang trừng lớn mắt với hắn.

" Huh, tôi quả thật rất đáng ghét, nhưng biết sao được, khi nhìn thấy em tôi đều không tự chủ được trở thành một kẻ đáng ghét."

Nói xong Raian bế Asisư quay người lại ngồi đối mặt với hắn, một tay ôm eo nàng, một tay giữ lấy gáy của nàng gia tăng nụ hôn.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, khi kết thúc vẫn còn quyến luyến không muốn chia lìa.

Sợi chỉ bạc được kéo dài, Asisư đã rất muốn che lại đôi mắt của mình, bởi vì vào lúc này khi Raian nhìn thấy đôi mắt của nàng hắn sẽ hoá thành cầm thú, với cả trái tim nàng cũng sẽ run lên khi nhìn vào đôi mắt động tình của hắn.

" Asisư, Asisư...." Raian dựa vào hõm cổ của Asisư mà tham lam hít lấy hương thơm từ nàng, giọng nói hắn khàn đặc đi, nỉ non gọi tên nàng khiến Asisư cảm thấy bản thân sẽ phạm tội mất.

Cho dù là nữ nhân hay nam nhân đều sẽ sa vào sắc đẹp, nàng cũng không ngoại lệ. Cảm giác Raian vào những lúc này luôn làm nàng mê muội, nàng đã vòng tay ôm lấy cổ của hắn, trao lại cho hắn một nụ hôn nóng bỏng mang theo vài phần rụt rè. Khoảng vài phút sau hai đôi môi mới chịu tách rời. Đợt này Asisư đã thay thế vị trí úp mặt vào hõm cổ của Raian để chế giấu đi sự xấu hổ của mình. Nàng muộn thanh nói:

" Raian chúng ta về phòng đi."

Ánh mắt Raian tối sầm lại, ôm nàng bước nhanh nhất có thể về phòng. Bữa tối hôm đó đã chuyển thành bữa ăn khuya.

Sáng hôm sau Asisư đã có thể quay lại thói quen cắm hoa của mình. Nàng quay ra nhìn ở phòng khách đã thấy Raian đang gõ bàn phím máy tính.

Có vẻ mọi thứ tuy đã đi vào quỹ đạo nhưng lượng công việc cần phải làm cũng sẽ không ít đi thì phải.

Asisư đi xuống phòng bếp muốn tự mình pha cho hắn một tách trà nóng thì đã bị Linna ngăn cản.

" Cô chủ hãy để cho em làm, công việc này là của bọn em mà."

" Ta muốn làm cho Raian một cái gì đó. Em biết đấy ta không biết nấu ăn nhưng chí ít việc pha một tách trà ta có thể làm được."

" Cô chủ thật ngọt ngào." Linna nháy mắt trêu chọc, rồi đi ra làm công việc khác, nhường lại phòng bếp cho Asisư .

Nàng đun sôi nước, tráng ấm trà trong nước nóng một lần rồi bỏ những búp trà khô vào trong ấm trà, đổ nước vào rồi đợi tầm 1 phút lại đổ hết nước trong bình ra. Tùy vào số lượng lá trà, nàng ước chừng mực nước rót vào bình trà lần thứ hai. Lần này là nước trà để uống nên lượng nước bỏ vào là quan trọng nhất, với một người thành thạo như Asisư thì việc này không gây khó khăn gì cho nàng. Bước cuối cùng kết thúc là việc nàng đổ nước nóng xung quanh bên ngoài ấm trà.

Lau khô một chút, nàng đặt ấm trà vào trong khay cùng với hai tách trà bưng ra ngoài ngồi cạnh Raian.

" Ngươi không phiền khi ta ngồi đây chứ."

" Em biết rõ câu trả lời của tôi mà." Raian khẽ hôn vào trán của nàng.

" Ta không chắc chắn cho lắm, ta thường thích một mình khi xử lý văn kiện. " Asisư đưa một tách trà cho hắn.

Raian nhận lấy, uống một ngụm mới tiếp lời.

" Tôi cũng vậy, chỉ là đối với tôi em là trường hợp ngoại lệ. Không phải lúc trước em đã từng làm việc với tôi sao, phiên dịch các văn tự cổ."

Chuyện thức tỉnh ở thế giới này cũng đã xả ra lâu lắm, ký ức ở đây cũng chỉ ngắn ngủi so với cuộc sống của nàng. Lúc đó khi hay tin thân xác của Menfuisu đã bị đánh cắp, nàng đã rất sốt ruột nên không quan tâm việc nàng và Raian mới chỉ chào hỏi nhau một hai câu mà cầu xin hắn cho nàng được đi theo hắn để cùng tìm lại cái xác đã bị đánh cắp. Khi nàng được hắn đồng ý, lúc đó Carol đã rất vui mừng nói với nàng rằng:

" Đây là lần đầu tiên em thấy anh trai của em cho một người con gái ở cạnh anh ấy. Anh Raian dạo này cũng rất khác lạ, em rất ghen tị với cách anh ấy đối xử với chị đấy. Nhưng nếu chị Asisư có thể làm chị dâu của em, thì điều đó thật là tuyệt vời."

Quả thật lời nói của Carol cũng có phần đúng, Raian đã đối xử có chút đặc biệt với nàng. Không ai có thể chấp nhận được một người lạ sẽ được biết những tư liệu quan trọng bí mật trong công việc của mình, đến ngay cả nàng cũng không thể chấp nhận điều đó. Tại sao hắn lại có thể thoải mái dẫn nàng đi cùng như vậy.

Asisư nghĩ tới đây cũng nói ra thắc mắc này của mình cho Raian biết.

Hắn chống cằm suy tư một lúc, mới khẽ lắc đầu cười nói với nàng.

" Tôi cũng không biết nữa, khi em đưa ra yêu cầu tôi đã theo bản năng đồng ý. Khả năng cao lúc đấy lý trí của tôi cùng nhịp đập với cảm xúc, chờ tới lúc tỉnh táo lại thì đã quá muộn để rút lại lời nói."

NóI xong Raian kề sát mặt mình vào gương mặt của Asisư mà hỏi nhỏ.

" Asisư em đã làm điều gì mà khiến tâm trí và trái tim tôi phải mê muội đến vậy."

" Ta hạ độc ngươi." Asisư trợn trắng mắt, đẩy mặt hắn ra.

" Điều đó có thật không?" Raian vẻ mặt hứng thú hỏi tiếp.

" Ngươi đoán xem."

" Nếu là thật thì xin em đừng cho tôi thuốc giải. Tôi đang rất hạnh phúc khi hưởng thụ điều đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com