Ê xít ra (END)
Nội dung và lời thoại có thể giống 70-80% Hôn lễ của em vì tui lấy ý tưởng từ đó. Mọi người hoan hỉ đọc vui nhooo.
_____________________________________
" Ngày mai là anh ấy cưới rồi đấy "
Phạm Bảo Khang cầm chai bia bước tới chỗ người bạn đã không còn tinh thần của mình, anh thở dài, dù biết trước kết quả sẽ là như vậy, nhưng dù sao vẫn là bạn của mình, anh vẫn là nên an ủi một chút.
Lúc này Trần Minh Hiếu đã kiệt quệ thật sự, hắn nằm co người trên nền đất lạnh lẽo, ôm lấy con búp bê vải mà trước khi Bùi Anh Tú rời đi đã để lại. Đây là món quà sinh nhật do chính tay anh chuẩn bị, định là sẽ tặng hắn vào ngày sinh nhật, nhưng anh nghĩ đã chẳng thể nào đưa tận tay hắn được nữa rồi.
" Mày tính như vậy mãi sao? Định để bản thân như vậy tới khi nào hả? "
Im lặng, Trần Minh Hiếu quyết không mở miệng.
Thật lòng thì Phạm Bảo Khang chán ghét kinh khủng, cái bộ dạng thảm hại của Trần Minh Hiếu khiến anh ngán đến phát điên. Hắn cứ như vậy, tại sao không nghĩ tới nguyên do dẫn đến kết cục như vậy là do ai cơ chứ? Trần Minh Hiếu không rõ ràng, hắn không vạch ra rõ giữa tình yêu và công việc, đổi lại là anh thì anh cũng vẫn sẽ giống Bùi Anh Tú mà lựa chọn rời xa hắn mà thôi.
" Anh ấy hạnh phúc rồi, mày nên vui mới phải "
Phạm Bảo Khang đứng dậy, trực tiếp nắm lấy cổ tay Trần Minh Hiếu kéo mạnh cả người hắn ngồi dậy. Anh siết lấy cổ áo hắn lôi đứng dậy, gương mặt tức giận khi thấy thái độ không màn đến chuyện gì của thằng bạn mày : " Giờ mày muốn thế nào hả? Tự làm khổ bản thân như vậy làm gì? Anh ấy cũng đâu quay về với mày đâu "
" Mặc kệ tao đi "
" Nếu tao kệ mày, thì mày nghĩ mày sống tới tận bây giờ không hả? Tỉnh táo lại đi Trần Minh Hiếu!! Mày không chỉ có mỗi anh ấy đâu, mày còn gia đình, còn bạn bè, còn những người hâm mộ mày nữa kìa "
" Nhưng tao đâu còn anh ấy nữa đâu Khang "
Giọt nước mắt lăn dài, Trần Minh Hiếu bật khóc, nhắc lại cái tên ấy trái tim của hắn quặn đau. Phạm Bảo Khang nói đúng, hắn còn gia đình, còn người thân bạn bè, còn fans hâm mộ, hắn còn tất cả, thứ duy nhất hắn đánh mất chính là người mà hắn yêu nhất, là Bùi Anh Tú.
" Trả anh ấy lại cho tao đi mà, Khang, mày nói Trần Đăng Dương trả lại anh ấy cho tao đi "
Như một đứa trẻ mất đi món đồ yêu thích, Trần Minh Hiếu oà khóc, gắt gao ôm chặt lấy món quà của Bùi Anh Tú. Hắn không hiểu, tại sao lại đối xử với hắn như vậy? Tại sao lại cướp đi người hắn yêu nhất cuộc đời này cơ chứ? Rõ ràng tên đó đến sau mà, hai người họ quen nhau sao bằng hắn và Bùi Anh Tú chứ? Nhưng tại sao Bùi Anh Tú lại lựa chọn hắn ta?
" Tao biết là tao vô tâm, nhưng tao thật sự yêu anh ấy, tao chỉ muốn cho cuộc sống cả hai tốt hơn mà thôi. Tao đã rất cố gắng, tao thật sự rất mệt, nhưng tao vẫn cố, vì tao muốn cho ảnh cuộc sống tốt hơn, tao không muốn ảnh vì tao mà chịu khổ hay thiếu thốn bất cứ thứ gì "
" Nhưng mày lại vô tâm với anh ấy. Mày không hiểu, là do mày không hiểu cái anh ấy cần là gì "
" Ừ, đến khi tao nhận ra, thì anh ấy đã là của người khác "
" Nếu mày yêu anh ấy, mày nên mừng vì anh ấy được hạnh phúc "
" Nhưng tao không cam tâm, tao không muốn mất anh ấy "
Phải yêu sâu đậm như thế nào mới không thể cam tâm khi để người kia về với vòng tay người khác. Trần Minh Hiếu có thể chấp nhận với điều gì đó, nhưng hắn lại không cam lòng khi đánh mất người yêu.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, ở lại cũng với hắn chỉ còn là kỷ niệm, người thì chẳng còn nữa rồi.
Cạch.
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you
Cún bự của anh ơi, chúc em sinh nhật vui vẻ.
Ôi bất ngờ quá, cún bự của anh đã bước sang tuổi 25 rồi này, chỉ vài năm vài năm nữa thôi là sẽ bước sang đầu ba, là lấy anh được rồi á nha.
Hổm giờ em cứ công việc miết, để anh một mình, anh giận lắm đấy nhé. Nhưng mà thôi, anh biết em đam mê dữ dội cỡ nào mà, nên anh sẽ bỏ qua cho em ấy. Anh đã lên kế hoạch hết rồi, một buổi sinh nhật hoành tráng đẳng cấp vũ trụ có một không hai sẽ được diễn ra vào 28 tháng 9 này, tới lúc đó em sẽ bất ngờ cho mà xem.
Anh nôn quá, tới sinh nhật là em sẽ ở bên cạnh ann, lâu rồi chúng ta chẳng được ở cạnh nhau, anh nhớ em muốn chết luôn. Đau lòng quá đi, mang tiếng có người yêu là rapper nổi tiếng, thế là chẳng được sờ chẳng được đụng, có tiếng mà không có miếng hả?
Cún bự ơi mau mau hoàn thành công việc xong rồi về với anh đi nha, anh nhớ em nhiều lắm á.
Thôi nha, nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đầy đủ, ngủ đù giấc, đừng ham mê công việc mà ảnh hưởng tới sức khoẻ. Anh vẫn sẽ ở đây, ở cạnh em và không đi đâu hết. Yêu em.
Giọng nói Bùi Anh Tú phát ra đều đều từ con búp bê, điều mà khiến Trần Minh Hiếu kinh ngạc nhất. Phải, hắn không biết, hắn thật sự không biết về việc có đoạn ghi âm trong con búp bê này.
Nước mắt liên tục trào ra, Trần Minh Hiếu không ngừng ấn vào con búp bê để nghe đi nghe lại giọng nói của anh. Sinh nhật của hắn, anh đã tận tâm chuẩn bị, nhưng rồi nó đã không diễn ra vì sự kết thúc của cả hai. Nhưng rồi Bùi Anh Tú vẫn để lại nó, là món quà cuối cùng dành cho hắn.
Nhìn thằng bạn mình ngây ngốc cầm con búp bê, Phạm Bảo Khang thở dài bất lực. Anh biết là giờ mình có nói cái gì thì Trần Minh Hiếu cũng chẳng nghe lọt lỗ tai, cứ để hắn như vậy, ngày mai kết thúc, rồi mọi chuyện sẽ ổn mà thôi.
Bật khỏi chiếc sofa, dành cả một đêm để suy nghĩ, Trần Minh Hiếu biết được nếu hôm nay mình vẫn nằm yên không nhún nhích, chắc chắn điều đó sẽ làm hắn ân hận suốt cuộc đời này.
Chỉ còn chưa tới 1 tiếng hôn lễ sẽ bắt đầu, bằng hết tất cả bình sinh mà mình có, Trần Minh Hiếu nhanh chóng thay bộ đồ vest lịch sự nhất, tóc chải chuốt gọn gàng, sau đó liền phóng như bay ra khỏi.
Hôm nay là lễ cưới của Bùi Anh Tú, Trần Minh Hiếu không muốn bản thân sẽ phải hối hận khi đã đánh mất anh. Hắn không muốn!
Có một sự thật rằng Trần Minh Hiếu thật sự rất may mắn, hắn may mắn vì có những người bạn luôn ở bên cạnh mình dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Ngay khi nhận được cuộc gọi của Trần Minh Hiếu thông báo rằng mình sẽ tham dự hôn lễ, Phạm Bảo Khang trước sự ngạc nhiên của Lê Thượng Long lập tức quay đầu xe, chạy thẳng đến chung cư đối diện nơi diễn ra hôn lễ.
" Này này này, đừng nói là mày định cướp dâu nha "
Lê Thượng Long hoang mang khi thấy Trần Minh Hiếu và em người yêu mình xông thẳng vào nhà hàng với khí thế bừng bừng. Sự nghiêm túc của cả hai làm gã liên tưởng tới một màn cướp dâu chấn động địa cầu chấn động showbiz Việt. Thiệt á, truyền thông sẽ bùng nổ dữ dội nếu như hôn lễ hôm nay không được diễn ra tốt đẹp.
" Khang, tao tin mày "
" Được "
Hiểu ý nhau, cả Trần Minh Hiếu và Phạm Bảo Khang kéo tay Lê Thượng Long chia ra làm hai phía. Phạm Bảo Khang đi đầu xông vào phòng chuẩn bị của Bùi Anh Tú, nhìn thấy đống anh em bao vây người anh của mình liền lập tức không nhiều lời lôi từng người từng người một đi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho Bùi Anh Tú.
Cả căn phòng chỉ còn mỗi một mình Bùi Anh Tú, trông anh hôm nay thật đẹp, vốn dĩ Bùi Anh Tú đã rất đẹp rồi, nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn khi trên người anh chính là bộ trang phục được thiết kế riêng dành cho buổi lễ. Ai bước vào cũng nói, Bùi Anh Tú chỉ thiếu đúng một đôi cánh, có lẽ ông Trời đã hơi ghen tị về nhan sắc mà cướp đi đôi cánh của anh, đày ải anh xuống trần thế làm người phàm.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, Trần Minh Hiếu từ từ bước vào trong, ánh mắt hắn dừng lại ngay vị trí trung tâm căn phòng, nơi mà Bùi Anh Tú đang an tĩnh ngồi ở đấy.
Ánh mắt Bùi Anh Tú có chút giao động, rồi anh khẽ cười, vốn dĩ anh cũng đã đoán được sự xuất hiện của người trước mặt, khi mà đột nhiên Phạm Bảo Khang lại lôi kéo bạn bè của anh rời đi.
" Anh biết là em sẽ tới mà, Trần Minh Hiếu "
Có vẻ như Trần Minh Hiếu vẫn chưa hết ngộp trước sự xinh đẹp của người trước mặt, bước chân hắn chậm lại, từng bước từng bước tiến lại gần Bùi Anh Tú.
Và rồi, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, không hiểu vì điều gì, cả hai lại bật cười.
" Vậy anh có biết, là em có thể đến cướp dâu không? "
Một câu nói tưởng chừng là nói đùa, nhưng trong ánh mắt Trần Minh Hiếu, lời hắn nói một chút cũng đều là sự thật.
Bùi Anh Tú vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng cớ sao, trong mắt anh lại hiện lên một tầng nước mỏng, khoé mắt cũng không nhịn được mà ửng đỏ.
" Hôm nay...anh đẹp lắm, bộ lễ phục thật sự rất hợp với anh "
" Em ấy đã chuẩn bị cho anh, kể từ lúc anh đồng ý hẹn hò với em ấy "
Một tiếng thở thắt nặng nề phát ta từ Trần Minh Hiếu, thật bất ngờ khi hắn lại không khóc khi nhìn thấy anh, tối hôm qua hắn còn oà khóc như một đứa trẻ, nhất quyết đòi anh quay về cho bằng được. Thế mà hôm nay, hắn lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, giọng điệu cũng đều đều như chẳng có gì xảy ra : " Trước khi thật ngu ngốc, vừa lo lắng cho tương lai, vừa lãng phí hiện tại. Hôm nay, em cũng không muốn có bất cứ nuối tiếc nào nữa "
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh anh, anh cũng quay người nhìn về phía hắn. Cả hai người, một người thân lễ phục trắng tinh, một người âu phục đen. Tưởng chừng người kết hôn là hai người họ, nhưng không phải, chỉ là Bùi Anh Tú kết hôn, còn Trần Minh Hiếu đến chỉ là vai trò khách mời mà thôi.
" Anh đã thay đổi một chút, em thấy anh đã được chăm sóc rất tốt. Lúc mà nhìn thấy anh, em tưởng chừng như việc yêu anh là của kiếp trước vậy. Nhưng khi anh mở miệng gọi tên em, đột nhiên, em như trở về năm 18 tuổi vậy. Cảm giác giống như, chúng ta chỉ mới không gọi nhau một buổi học thôi "
" Nhanh thật, đã 8 năm rồi? "
" Đúng vậy "
Dáng vẻ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, tình cảm có thay đổi có giữ nguyên, nhưng khi đứng trước mặt nhau, cả hai dường như vẫn là những chàng trai với nét cười ngây ngô trên gương mặt.
" Có vài câu nói, vẫn luôn cất giữ trong lòng bất lâu nay, nhưng lần này phải nói rồi. Bùi Anh Tú, gặp được anh, là chuyện khiến em tự hào nhất cuộc đời này. Là anh khiến em từ một chàng trai trẻ con có thể trưởng thành. Thanh xuân của em, bừng sáng là lúc nhìn thấy anh. Kể từ lúc ấy, mỗi ngày trong đầu em chỉ có một ý nghĩ, là được ở cạnh anh cả cuộc đời này. Chẳng có gì quan trọng, chỉ có anh là quan trọng. Vì ở bên cạnh anh, em mới hết sức nổ lực, chỉ muốn được hạnh phúc cùng với anh. Vì muốn được bên anh, em đã làm rất nhiều, rất nhiều. Nhưng em rất may mắn, vì chúng ta đã từng yêu nhau như vậy "
Như một cuộn phim, từng khoảnh khắc cả hai bên cạnh nhau, hạnh phúc như nào, vui vẻ ra sau, từng hình ảnh từng lời nói như tua ngược lại trong trí não của cả hai.
" Nếu như em trưởng thành sớm hơn, thì có phải em đã không đánh mất anh không? Em sẽ vĩnh viễn, không bao giờ tha thứ cho những lời hối hận mà em từng nói " Trần Minh Hiếu cúi đầu, giọt nước mắt nặng nè rơi xuống, hắn nén lại cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng, tiếp tục nói : " Sao lại hối hận chứ? Trong thời thanh xuân của em, tất cả sự hạnh phúc, đều là anh cho em "
Nói xong, Trần Minh Hiếu vội đứng dậy, dường như hắn chuẩn bị rời đi rồi.
" Trước kia nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ của anh, vui vẻ, buồn bã, hôm nay muốn nhìn thấy, anh ở trước mắt mãi mãi đã không thuộc về em nữa rồi "
" Tạm biệt nhé, chàng trai đã đi cùng em năm 18 tuổi. Cảm ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em. Kể từ hôm nay, nhất định, sẽ luôn mang theo nụ cười, sống hạnh phúc nhé "
Từ đầu đến cuối, Bùi Anh Tú một câu cũng chẳng nói, anh im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Trần Minh Hiếu. Trong mắt anh, Trần Minh Hiếu đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh cảm thấy tự hào khi đứng trước mắt anh bây giờ là Trần Minh Hiếu của một phiên bản tốt hơn, trường thành hơn.
Kết quả vẫn là kết thúc, nhưng khác với lần trước, lần này cả hai đã có thể đối diện nhìn thẳng vào mắt nhau, nhìn nhau một cách đầy tự hào.
Thanh xuân khép lại tại đây, đã đến lúc cả hai mở ra một chương mới cho cuộc đời mình. Tuy đã không còn cùng nhau bước tiếp, chỉ hy vọng như lời Trần Minh Hiếu nói, phần đời còn sau, nụ cười vẫn sẽ luôn xuất hiện trên gương mặt cả hai.
Bùi Anh Tú bước trên lễ đường thật đẹp, trước một tràn vỗ tay như pháo, anh chậm rãi bước từng bước trên con đường hoa, mỉm cười hạnh phúc tiến về phía người đàn ông mình chọn làm chồng.
Trong sự reo hò của tất cả mọi người, trước sự chứng kiến cả gia đình bạn bè thân thiết, Bùi Anh Tú cùng với Trần Đăng Dương tuyên hệ, cả hai hứa sẽ bên nhau trọn đời, nhất định không bao giờ lìa xa.
Không một ai không nhìn ra, ánh mắt của đôi phu phu trao cho nhau tình cảm như thế nào, cả hai người họ đều thật sự hạnh phúc, đều cảm thấy mãn nguyện khi đi đến kết quả như thế này.
" Được cưới Bùi Anh Tú là niềm vinh hạnh nhất cuộc đời Trần Đăng Dương này. Anh à, em không hứa trước, nhưng em sẽ cố gắng, cố gắng trong khoảng thời gian tim em còn đập, mũi em còn thở, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, sẽ không để anh phải buồn, đối với em, anh sẽ không phải là sự lựa chọn nào cả, anh là ưu tiên, là duy nhất của cuộc đời em. Em yêu anh, Bùi Anh Tú "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com