duonggem
ý là vẫn iu chiếc plot socola kẹo mút này ạ 🥹
nữa là, plot này tui viết lâu rồi í nên văn chương bị ấy ミ●﹏☉ミ
(ý là chuyển vers đó)
cả lò thông cảm cho tớ, dù có thêm thắt ý thì nó vẫn bị ấy á..
♡
"hùng ơi, em thích anh"
đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi, em xin anh đấy hùng ơi.
mặt của đăng dương ngay bây giờ nó chẳng biết nên biểu cảm thế nào nữa rồi, các dây thần kinh não của nó như thể dừng hoạt động, chẳng còn bất cứ âm thanh gì có thể lọt vào tai của nó.
"anh không biết nữa, em thích anh ở điểm nào? em thích anh từ khi nào? hmm.. và, cả vì sao em thích anh?"
cảm tưởng với người mờ nhạt như anh, anh sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ trong cuộc đời có những khung cảnh 'kỳ lạ' như thế này?
"từ từ, đợi đã, cứ đứng đây nó không phải là cách, anh đi sang quán nước bên kia với em nhá? đứng ở đây mãi mỏi chân anh lắm"
để anh của nó đứng đây mãi thì nó thương anh lắm, huỳnh hùng chưa kịp ậm ừ gì thì đã bị đẩy sang một góc khuất phía dưới gốc cây ở quán cà phê bên cạnh. ít nhất thì nếu quí có từ chối nó, thì cũng là một mình anh thấy nó khóc.
nó kéo anh đặt lên ghế, còn nó thì ngồi dưới sàn chờ đợi câu trả lời của anh.
"ở đây... trả lời em đi ạ!"
"à, cái này.."
mùi này quen lắm, định văn từ chối ạ? em sẵn nước mắt rồi, anh cứ nói đi, em chịu được.
"dương ơi.. em cho anh thời gian suy nghĩ nhé?" anh mím môi, mặt hơi gượng gạo nói tiếp "anh hứa, anh hứa chỉ trong mai thôi, mai thôi anh sẽ có câu trả lời cho em ngay"
"em đợi anh ạ" đăng dương cố gắng nặnnra một nụ cười, cảm giác của nó hiện tại là có vẻ mắt của nó bắt đầu có hơi rưng rưng.
anh rất sợ làm cho người khác khóc, nhất là nó, nhưng ít nhất anh vẫn hiểu thứ bản thân hiện tại cần nhất là thời gian suy nghĩ về việc này.
nó đứng dậy, tay lau nước mắt nó nhìn qua anh đưa ra lời đề nghị "hay em đưa anh về nhé? dù sao cũng tiện đường"
hoàng hùng lắc đầu, mắt nhìn sang chỗ khác, chí ít là với mục đích là tránh né ánh mắt của đăng dương.
"thôi không cần đâu, lát nữa anh có hẹn với bạn anh rồi. nên thôi, em về đi nhé, cảm ơn em"
nói dối.
lần này nó chỉ gật đầu, không nói gì thêm nó bước đi ra khỏi quán. bước chân của nó như trở nên nặng nề hơn, cả cơ thể chẳng nghe lời mà trở thành cục tạ nghìn cân. bầu trời cùng dần trở nên lạnh hơn, đầu nó cứ nhìn đăm đăm dưới đất hai tay nó đút vào chiếc áo khoác.
"ngày mai hùng sẽ trả lời mình, không sao, không sao" nó tự nhủ, kết quả có là gì thì nó vẫn sống, vẫn phải tiếp tục trở lại cuộc sống bình thường thôi "chỉ cần chờ đến ngày mai thôi, không sao!."
suốt cả đêm hôm đó, trần đăng dương cứ trằn trọc mãi. nhỡ anh từ chối nó thì sao? bây giờ đầu nó chỉ toàn là hình ảnh của anh, từ những lúc cả hai cả hai đi cùng nhau đi qua quãng thời gian thực tập, cả những lúc hai đứa im lặng nhìn nhau rồi lại đột nhiên bật cười, cảm giác ấm áp chạy dọc não bộ của nó. nhưng rồi nỗi lo lắng, sự sợ hãi bao trùm lấy nó, làm trái tim cứ chộn rộn, chẳng để lại một nào yên lòng.
nó sợ rằng ngày mai đây thôi, nó sẽ nghe thấy lời từ chối từ anh. rồi nó sẽ mất đi người mà nó yêu thương, mất đi người bạn thân nhất.
buổi sáng hôm sau, đăng dương dậy sớm hơn thường lệ. nó chuẩn bị tươm tất mọi thứ, nó đến quán cà phê cũ ở góc phố nơi mà chỉ mới hôm qua nó đã bày tỏ với anh. với mỗi lần cánh cửa kia mở ra, nó đều ngước nhìn, trái tim chộn rộn chỉ mong là anh.
và rồi, hoàng hùng đến rồi bước đến chiếc ghế đối diện với nó. trong đôi mắt đó, hữu hiện sự lo lắng đan xen là chút gì kiên định.
đăng dương nhìn anh từ từ nhìn anh ngồi xuống rồi kêu một ly nước kèm theo một cái bánh nhỏ, trái tim nó đập loạn. hồi hộp, chờ đợi câu trả lời từ anh, nó đã suy nghĩ rất nhiều, với mỗi lời mà anh sắp nói ra nó cũng đều sẽ chấp nhận, cho dù có là gì đi nữa.
anh cứ im lặng, chờ đợi đến khi phục vụ đem những món anh đã gọi ra rồi mới hít sâu, khẽ giọng chậm rãi nói.
"dương"
"em nghe ạ."
"hôm qua, chẳng là anh đã suy nghĩ rất nhiều về lời tỏ tình của em. anh rất trân quý tình cảm của em, và cũng rất vui khi anh biết rằng em thích anh, nhưng.."
cảm tưởng trái tim đăng dương hiện tại như ngừng lại. nó bắt đầu siết chặt tay, mắt không dám nhìn thẳng vào anh gấu nâu của nó.
"..nhưng sao ạ?"
"nhưng hiện tại anh cảm thấy vẫn chưa chắc với tình cảm của mình. anh biết, anh vẫn cần nhiều thời gian để suy nghĩ về cảm xúc của mình, anh không muốn vội vàng đưa ra quyết định khiến cho cả hai hối hận"
đăng dương ngẩng đầu lên, ánh mắt nó hiện rõ sự thất vọng, rồi chợt nó thấy anh đang định tiếp tục lời nói của mình.
"nhưng ít nhất, anh vẫn muốn chúng ta có thể từng bước, từng bước để tìm hiểu nhau. có được không, dương?"
đăng dương mở to mắt nhìn anh, cảm giác như đã trút được một gánh nặng trong lòng.
nó bật khóc.
nó gật đầu, giọng nó run run "dạ được ạ, em sẽ đợi anh ạ".
anh mỉm cười nhẹ, cả hai đều đứng dậy ôm nhau một cái thật chặt. thời gian như ngừng trôi, nó biết rằng hành trình này vẫn còn rất dài, và nó sẵn sàng chờ đợi nếu có anh ở cạnh.
sau hôm đó, đăng dương liên tục thúc đẩy mối quan hệ bằng cách nhắn tin tới tấp, mới đi chơi, xem phim.
trộm vía, có là gì thì huỳnh hoàng hùng cũng bảo, cũng chiều nó với câu "thì do dương thích mà".
hôm nay, trần đăng dương đã rủ rê được huỳnh hoàng hùng đi xem phim romcom tình cảm sướt mướt với nó.
anh hùng của nó hôm đó mặc lấy chiếc áo polo xanh lam mà nó tặng anh hôm valentine, phối cùng chiếc quần jeans "quét đất", khoác ngoài là hoodie zip.
chậc chậc, đúng là lụa đẹp vì người. đi đâu ai ai cũng phải ngoái lại ngắm nhìn nó với anh. úi dời, cũng có ghen nhưng mặt thì vẫn song song với trời vì có anh bồ quá ư là xinh yêu nhá.
trong rạp phim, cả hai chọn lấy góc khuất trong rạp. đăng dương ngồi sát với anh, tim đập liên hồi, cho dù không phải first date thì khoảng cách gần thế này thì phạm quy rồi đấy nhé.
chưa kể đến việc hôm nay anh í dùng loại nước hoa gì thế kia? mùi hương này.. tôi biết anh muốn quyến rũ tôi nhưng có cần nhất thiết phải thể không? tại em đổ anh sẵn rồi.
bộ phim bắt đầu với cảnh chia tay bi lụy, bi thương của hai diễn viên, cả hai chọn im lặng theo dõi. nhưng cứ mỗi 5 phút trôi qua, nó lại quay sang len lén nhìn anh của nó. đến đoạn phim cảm động, nó nhìn sang 'người yêu', không tự chủ mà khẽ chạm tay lên bàn tay của anh, khe khẽ rồi nắm chặt lấy.
hoàng hùng quay sang thoáng có chút bất ngờ, nhưng cũng khẽ cười rồi lại để mặc cho nó làm gì thì làm.
.
bộ phim kết thúc là lúc bầu trời sập tối, là anh của nó đã chủ động đề nghị dạo quanh phố đi bộ trước khi trở về.
đèn đường soi rọi lên cả hai, bóng người trải dài.
cuối cùng, hôm đó thứ duy nhất đọng lại trong nó là khung cảnh nó cùng anh nắm tay nhau đi qua hàng trăm người có mặt ở đó.
.
.đang gọi...
"hùng, năm nay có con về không? mấy năm nay con không về làm bố mày lo lắm đấy"
"mỗi bà lo cho nó thì có, tôi không hề nhá"
"dạ dạ, con hứa, hứa năm nay con sẽ về ạa. tiện thì con sẽ dẫn người yêu con về luôn nháaa"
sau giai đoạn đó, anh cũng chấp nhận rồi hai đứa lại yêu nhau thêm dăm ba năm nữa. dù thế nào thì cũng chưa từng có một lời thông báo chính thức cho bố mẹ, thế giờ công khai luôn nhóoo.
"ấy ấy, được được, con nói rồi đấy nhá để bà già này với thằng bố mày chuẩn bị đón con dâu nhá..."
mặt huỳnh hùng sượng ngang khi nghe hai từ "con dâu" từ mẹ anh.
.
hôm đó, bầu trời trong lành, nắng vàng chiếu sáng cả một mảng sân rộng. đầu tiên là về nhà của hùng, nó và anh nắm tay nhau cùng bước vào nhà. hùng huỳnh nắm chặt lấy tay của dương, chuyền sự can đảm cho cả hai.
"bố mẹ ơi, con về rồi này" anh nói vọng vào trong, tay cũng bất giác nắm chặt tay nó hơn.
"đây đây, ra ngay ra ngay" là giọng của mẹ huỳnh hoàng hùng. bà hớn hở đi ra rồi chợt dừng lại khi thấy đứa con trai cưng của mình đang cầm tay thằng con trai khác đưa lên trước mặt bà "ông ơi, ra đây xem này.."
"không sao, sẽ ổn thôi dương"
.
"chúng mày đi vào đây, nhanh lên."
căn phòng bỗng trở nên im lặng, không khí căng thẳng bao trùm.
"hùng, tao nuôi lớn, nuôi cho mày ăn cho mày học? rồi mày đem cái giống gì về nhà đây? nuôi mình ăn học rồi mày sinh "bệnh bê đê" à con" bố của anh thét lên, đứng lên mà chỉ thẳng vào mặt của anh và miệt thị, chửi rủa.
"..thôi ông ơi, ông tha cho nó. nó nó bệnh thì thì để tôi dẫn nó đi thầy, ông ông cứ nói nó như thế.." bà ấy thút thít, tay cứ ôm lấy tay chồng mình.
"tao cho mày lên thành phố, ở nhà thì còng lưng, bục mặt vào đám thóc đám gạo ngoài sân. mày thì mày ở trên thành phố, mày mày đi quen cái thằng này? MÀY ĐIÊN RỒI HÙNG ƠI".
.
ngày tết năm nay, nó tựa như một mớ hỗn độn tiếng mắng chửi, chửi rủa kèm theo âm thanh khóc than của mẹ anh cứ vang lên làm bất kì ai đi qua cũng phải lắc đầu ngao ngán.
tút.. tút
"dương ơi, anh xin lỗi nhé. tạm thời chắc anh vẫn sẽ ở đây, giải quyết chuyện của gia đình anh còn em cứ về lại nhà em mà ăn tết đi. anh xin lỗi em vì tét năm nay không thể ở cạnh em nhé" hoàng hùng gọi điện cho đăng dương, đôi tay cầm điện thoại không vững, chi chít là những vết cắt cũ có mới có.
"hùng ơi, nhớ anh quá. cố gắng tối nay em với anh gặp nhau lần cuối nhé? em cũng không muốn về cái nhà không có tình người đó đâu, em xin anh đấy"
"hì, anh sẽ cố, ít nhất thì anh vẫn sống ổn ở hiện tại. để anh cố gắng ra gặp em nhé."
.
"bất ngờ ngày 29/1/xxxx, phát hiện thi thể hai thanh niên trôi nổi trên sông hồng, hai thi thể được phát hiện khi tay vẫn nắm chặt lấy nhau..."
.
.
.
plot này có khoảng 3 4 tháng òi, nếu có bị sạn quá thì babi cũng thông cảm cho tui nhé 🫂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com