Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: J.T.R

- Giáo Sư Moriarty?

Lê Thượng Long ngạc nhiên khi nghe đến cái tên đó. Cái tên mà có danh tiếng ngang ngửa Sherlock Holmes — Napoleon của thế giới tội phạm.

James Moriarty.

Trong truyện gốc, cái tên này giống như một loại tử huyệt. Không một kẻ nào dám nhắc tới tên ông ta, hay thậm chí chỉ là "giáo sư Moriarty". Những tay chân thân cận của ông ta có thể ở khắp nơi, thực sự không dám chắc những kẻ điên đó có thể làm ra những gì khi nghe ai đó có ý miệt thị hay thậm chí chỉ là gọi thẳng tên của y.

Trừ Sherlock Holmes. Cứ như một đặc quyền, kẻ duy nhất gọi thẳng tên y và có kèm theo cả cái mà nếu để mấy tên lâu la kia nghe thấy sẽ trở thành "sự bất kính," nhưng rốt cuộc vẫn không làm sao cả.

Có những tin đồn truyền tai nhau, giáo sư Moriarty có lệnh không bất kỳ kẻ nào được đụng tới Sherlock Holmes — trừ phi có chỉ thị từ chính y. Đám thuộc hạ vì thế mà bất mãn, và có những thông tin đại loại thế này nổi lên. "Giáo sư muốn tự trực tiếp đối đầu với kỳ phùng địch thủ của mình" hay "ngài ấy sẽ tự tay tiêu diệt Sherlock Holmes," vâng vâng các thứ.

Nguyễn Anh Tú xoa xoa cằm, cảm thấy ý đồ thực sự của Moriarty không hề đơn giản như vậy. Trong lòng lại dấy phấn khích, nó thực sự có một chút thú vị.

- Lestrade, nhưng chẳng phải anh cũng biết ông ta là ai hay sao? Là giáo sư Moriarty đó, đâu phải nói muốn gặp là gặp. - Phạm Bảo Khang bĩu môi. - Gặp còn khó, chưa kể còn điều tra này nọ nữa.

- Nếu không thể gặp trực tiếp ông ta thì chúng ta có thể tiếp cận một số thuộc hạ thân tín của ông ta mà! - Nguyễn Anh Tú nhún vai.

- Nói nghe dễ lắm! Làm như anh thực sự biết được hết thuộc hạ của ông ta vậy! - Phạm Bảo Khang tặc lưỡi.

- Hm, đúng là không thể biết hết, nhưng chỉ cần một tên là được rồi đúng không? - Nguyễn Anh Tú lắc lắc ngón tay trỏ. - Đại Tá Sebastian Moran chẳng hạn?

- Sebastian... Moran? - Lê Thượng Long nghiêng đầu.

- Đúng vậy, hắn là ai thì chắc tôi không cần phải nói thêm nữa đúng không? - Nguyễn Anh Tú mỉm cười. - Thuộc hạ thân tín nhất, cánh tay phải của giáo sư Moriarty.

Phạm Bảo Khang thực sự muốn nói rằng cậu chẳng biết cái tên đại tá gì đó là ai hết, nhưng vì để giữ lại miếng sĩ diện nên đã chọn im lặng giả ngu.

- Có thể tìm thấy hắn ở đâu?

- Hắn là người của quân đội hoàng gia Anh, cấp bậc cao hơn tôi rất nhiều, điều đó không thuộc thẩm quyền của tôi đâu! - Nguyễn Anh Tú nhún vai. - Nhưng giờ này đã là gần tối, tôi nghĩ mình biết một nơi có thể tìm hắn.

- Là ở đâu?

Pum Trupm Club.

Lê Thượng Long ngơ ngẩn nhìn quán rượu nhỏ nhưng khá sang trọng trước mặt. Nguyễn Anh Tú đã cho địa chỉ để hắn tới đây.

Anh ta bảo có vụ án cấp trên đã điều anh ta giải quyết nên không thể đi cùng. Còn Phạm Bảo Khang, với thân phận hiện tại là một bác sĩ, thì cũng phải trở về phòng khám tư vì có ca bệnh khẩn cấp nên hắn đành phải tới đây một mình.

Trời từng bước bước vào đêm tối, từng ánh đèn mờ ảo dần thắp sáng lên con phố xưa cũ.

Lê Thượng Long đi vào quán rượu - một nơi mà bình thường anh rất ít khi tới vì phải nhập ngũ, chỉ một lần khi hắn vừa tròn 18 và một lần nữa sau khi từ quân ngũ trở về. Nơi thế này với hắn vẫn luôn ồn ào như vậy, nhưng cảm giác khác nhau hoàn toàn.

Không có những ánh đèn lập lòe trong bóng đêm đến nhức mắt. Không có những con người ăn mặc gần như không có điên loạn trên sàn nhảy.

Nó ồn ào theo một kiểu khác. Không phải là tiếng nhạc xập xình khó nghe. Những giai điệu rất xưa cũ - đậm nét. Những nàng vũ công quyến rũ khoe trọn vẹn dáng người xinh đẹp qua những vũ điệu bắt mắt, chiếc gậy trên tay linh hoạt theo dáng hình nhảy múa thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Lê Thượng Long đi đến bên quầy rượu, chọn cho mình một vị trí khuất bóng. Nhưng hắn không ngờ là lại có một người chú ý tới. Người đó cong lên khóe môi, tiến lại gần chỗ hắn.

- Này anh!

Lê Thượng Long hơi giật mình bởi cái đập tay lên vai đầy bất ngờ và đột ngột từ đằng sau, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy một vòng tay ôm lấy mình.

- Ây da, anh nhìn đẹp trai quá đấy, đúng là gu của tôi~

Giọng nữ ẻo lả nọ ôm lấy cánh tay hắn, cố tình đem nó cọ vào nơi mềm mại được chiếc váy xẻ ngực khéo léo ôm trọn lấy kia. Lê Thượng Long trợn mắt trước hành động của người lạ, không dám nhìn, mặt đỏ bừng, cố gắng đẩy đẩy đối phương ra.

- Cô— xin cô hãy tự trọng!

- Tự trọng cái gì hả? Điều này rất bình thường không phải hay sao? - Đôi môi cố tình cong lên quyến rũ, giọng nói bắt đầu trở nên rù quến. - Một đêm với tôi, anh nghĩ sao~

Mặt Lê Thượng Long đỏ như gấc, đây là lần đầu hắn rơi vào tình thế như thế này. Trong lúc lúng túng không biết giải vây ra sao, người kia chợt bật cười lớn.

- Nhìn cậu kìa Lê Thượng Long, sợ đến vậy hả? Đúng là còn nguyên tem ha!

Lê Thượng Long giật mình vì chất giọng thay đổi đột ngột, vội quay sang, lúc bấy giờ hắn mới nhìn rõ dung mạo "cô gái" trêu chọc mình. Trang phục và kiểu tóc tuy đã đổi khác nhưng vẫn một màu đỏ au như vậy, đôi mắt sắc sảo cũng hết sức quen thuộc.

- Anh... anh Hoàng Kim Long?

- Bingo! - Hoàng Kim Long cười, đưa tay lên chỉnh lại mớ tóc dài chưa quen nổi đang rũ xuống. - Nhưng giờ tôi là Mary, Mary Ann Nichols, một gái điếm. Thực sự không biết chủ trò chơi nghĩ gì mà phân tôi vào cái vai ngóc mặt lên không nổi này. Đã vậy còn méo phải là đàn ông nữa chứ!

Lê Thượng Long cười gượng gạo cho qua chuyện. Đối với vấn đề phân vai, nội cho một con người vào vai Sherlock Holmes trong khi chả biết cái quái gì về vị thám tử này cả đã cho thấy sự quyết định phân vai của người kia rất có vấn đề đáng quan ngại sâu sắc rồi.

- Mà anh Long... à, Nichols, anh làm việc ở quán rượu này sao ?

- Không, tôi chỉ vào đây kiếm khách thôi! - Hoàng Kim Long nói. - Dù sao cũng phải diễn theo vai trò, hơn nữa cơ thể này cũng không phải của tôi nên có làm gì đó thực sự cũng chẳng sao hết!

- Cơ thể không phải của anh? Là sao?

- Tôi vốn có một vết bớt ở gần đây. - Hoàng Kim Long chỉ tay vào phần vai của mình. - Nhưng khi tôi kiểm tra, vết bớt đã hoàn toàn biết mất. Nói cách khác, vì một cách nào đó chỉ có phần hồn của chúng ta tham gia vào trò chơi, còn thể xác thì ở lại thế giới thực. Tôi nghĩ thế, mặc dù điều này nghe thật nhảm nhí và hư cấu.

Lê Thượng Long gật gật gù, suy diễn theo lối suy nghĩ đó không phải là không hợp lý, nhưng nếu đó là sự thật thì nó tiếp tục lại là một vấn đề không hợp lý khác. Hắn vẫn muốn giữ quan điểm ban đầu của mình, là biết đâu họ chỉ đang trong một trò chơi thực tế ảo với loại kỹ xảo công nghệ quá sức công phu.

- À mà, anh có biết-

- Ây da, cứ tưởng kiếm được mối ngon, ai dè đâu lại đụng nhầm cậu. - Hoàng Kim Long vươn vai đứng dậy, ra chiều chán nản. - Tôi đi kiếm mối khác đây! Dù đây là trò chơi nhưng tôi cũng không muốn bản thân phải đói nhăn răng khi không có công việc nào tốt hơn có thể làm.

Lê Thượng Long định nói cái gì đó nhưng Hoàng Kim Long lại tiếp tục cắt ngang lần nữa.

- À đúng rồi, dù gì cũng phải nên mời quý ngài Sherlock đây một ly chứ nhỉ~ Hoàng Kim Long hào hứng nói. - "Vụ án lớn" trông cậy vào cậu đó, quý ngài nhân vật chính của chúng tôi.

Hoàng Kim Long sau khi gọi cho Lê Thượng Long một ly thì liền biến mất vào dòng người ra vào.

Lê Thượng Long nhìn bóng dáng kia mất tăm, thở dài. Gặp người năng nổ quá cũng không hẳn là tốt, hắn thậm chí còn chưa kịp hỏi thăm tin tức về đại tá Moran, bởi thực tế hắn chẳng biết mặt mũi ông ta trông ra sao cả.

Theo lời kể của Nguyễn Anh Tú thì đó là một gã đàn ông cao lớn, tướng tá vạm vỡ và gương mặt đầy sự uy nghi của quân đội. Nhưng sau khi nhìn một vòng, hắn vẫn chẳng trông thấy ai như thế cả.

- Một ly Mondovino, quý ngài Holmes đáng kính.

Một ly rượu được đẩy tới ngay trước mặt hắn, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ.

Mondovino ư? Đây là loại rượu hắn rất hay dùng và rất thích, nhưng thứ làm hắn bận tâm nhất không phải là rượu mà là giọng nói thân quen của ai kia.

Trang phục phá cách mang nét đặc trưng của bộ cánh thủy thủ Anh Quốc trong quán rượu thời xưa cũ, mái tóc đen mái dài đã được thay thế bằng màu nâu của từng sợi tóc mềm mại. Anh nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp quen thuộc, môi nở một nụ cười.

- Gì mà ngẩn người ra vậy? Mondovino, đó không phải là loại anh thích nhất à?

- Gem!

Huỳnh Hoàng Hùng nhìn anh trai mình mắt tròn mắt dẹt trông ngu ngốc đến mức mất hết cả hình tượng, liền vươn bàn tay thon thả tới búng vào trán Lê Thượng Long một cái.

- Thật là, cứ thế này mặt mũi của ngài Holmes sẽ không còn mất. Anh đó, em thật không hiểu nổi. Rõ ràng một cắc về Holmes cũng không biết, vì cái gì lại trở thành ngài ấy đây?

- Anh cũng muốn hỏi câu đó! - Lê Thượng Long nhướn mày, hắn cảm thấy có chút hối hận vì ngày đó đã bỏ qua lời dụ dỗ đọc những cuốn Sherlock Holmes của em trai. - Còn em, vai trò của em là gì?

- Emi Ryder. - Huỳnh Hoàng Hùng xóc cái bình lắc trên tay. - Một Bartender.

- À đúng rồi, em rành về Sherlock Holmes lắm đúng không?

- Câu đó bị thừa á!

- Em có biết đại tá Sebastian Moran là ai không?

- Biết chứ! Cánh tay phải của giáo sư Moriarty. - Huỳnh Hoàng Hùng nói. - Nhưng có chuyện gì sao anh?

Lê Thượng Long đem mọi chuyện kể lại cho em trai, từ việc đi thu thập bằng chứng cùng việc đến gặp Nguyễn Anh Tú kiêm thanh tra Lestrade đến việc hắn thực sự đang điều tra giáo sư Moriarty.

- Điều tra giáo sư Moriarty? Anh gan vậy! - Huỳnh Hoàng Hùng nhướn mày. - Anh có biết ông ta là ai không? Là Napoleon của thế giới tội phạm, là màn đêm của góc tối Anh Quốc. Tiếp cận ông ta là môt việc nguy hiểm, còn điều tra về ông ta là một thứ gần như bất khả thi.

- Anh biết, nhưng chúng ta phải thử. - Lê Thượng Long nói. - Anh có linh cảm là "vụ án lớn" này có hơn 50% là liên quan tới ông ta.

- Tùy anh thôi! Nhưng đừng bảo em không nhắc trước, đó là một công việc hết sức nguy hiểm. - Huỳnh Hoàng Hùng nghiêm mặt. - Cẩn thận đó! Em không muốn nhìn thấy giáo sư Moriarty tùng xẻo một tên Holmes gà mờ không biết một chút gì về cách đối phó với hắn đâu!

Lê Thượng Long nhăn nhó mặt mày khi nghe em trai nói vậy. Dù sao hắn vốn cũng là xuất thân quân đội, đâu có thể nào để lão giáo sư già đó dễ dàng hãm hại chứ!

Tiếng nhạc trong quán vẫn cứ xập xình vang lên. Lê Thượng Long mơ màng nhìn vào ly rượu vang lên tay. Chất rượu sánh mịn một màu đỏ thẫm, mềm mại chạm vào đôi môi dư vị mát lạnh và nồng đượm. Nghĩ miên man một hồi.

- Anh!

- Hả?

- Hả cái gì mà hả? Nghĩ ngợi cái gì mà đực mặt ra thế? Có biết em đã gọi anh bao nhiêu lần rồi không?

- Chuyện gì?

Lê Thượng Long vỗ vỗ trán mình. Hắn lại mất tập trung nữa rồi, cứ suy nghĩ thứ gì đó đâu không biết.

- Em hỏi, cái người lúc nãy gọi rượu cho anh là ai vậy? - Huỳnh Hoàng Hùng lắc đầu chán nản, sao anh lại có một ông anh trai suốt ngày lơ tơ mơ thế này.

- À, là Hoàng Kim Long, em đã gặp anh ấy rồi đó!

- Em biết là Hoàng Kim Long, nhưng em muốn hỏi vai của anh ấy kìa. - Huỳnh Hoàng Hùng thở dài. - Lúc nãy ảnh đi nhanh quá, em gọi lại không có kịp.

- À, ảnh nói giờ ảnh tên là Nichols, một gái... điếm. - Đối với từ ngữ này, Lê Thượng Long thân là đàn ông nói ra vẫn có chút ngượng miệng.

- Cái gì Nichols cơ? - Huỳnh Hoàng Hùng nhướn mày. - Em không nhớ có người họ Nichols trong Sherlock Holmes. Anh có biết đầy đủ họ tên không?

- A, Mary, đúng rồi! - Lê Thượng Long reo lên. - Mary Ann Nichols.

- Cái gì cơ?! - Sắc mặt Huỳnh Hoàng Hùng trở nên nghiêm trọng. - Anh nói anh ấy là Mary Ann Nichols hả?!

- Đúng... đúng vậy... - Lê Thượng Long hơi giật mình trước phản ứng của em trai. - Có chuyện gì hả?

- Bây giờ là 11 giờ 25 tối. Hôm nay là ngày bao nhiêu?!

- Ngày... - Hình ảnh cuốn lịch trên bàn Sherlock Holmes lúc sáng lướt ngang qua đầu hắn. - Hình như là 31 tháng 8, năm thì là 1888...

- Thôi toang rồi!!!

Huỳnh Hoàng Hùng hốt hoảng chạy ra khỏi quán, không quên lôi tay anh trai mình theo.

- Ảnh đã đi hướng nào rồi?!

- Anh... anh không biết... - Lê Thượng Long bị quay như chóng chóng, lúng túng nói. - Nhưng mà có chuyện gì hả?

- Quý ngài đằng kia, cho tôi hỏi Whitechapel thì đi hướng nào vậy?! - Huỳnh Hoàng Hùng gọi giật một người đàn ông lại, hỏi.

- Đi hướng kia. Nhưng cô gái, sao người nhìn đàng hoàng như cô lại tới đó?

- Có chút việc, cảm ơn anh! - Huỳnh Hoàng Hùng vội nói rồi lôi Lê Thượng Long chạy theo hướng tay người đàn ông kia vừa chỉ.

Khu Whitechapel trông có vẻ khác xa so với đường phố hoa lệ ngoài kia, dơ dáy và đầy mùi hôi thối. Những căn nhà xập xệ tối om, những con người ăn mặc không mấy tươm tất đi qua lại lại, nhìn chằm chằm hai người bằng đôi mắt không mấy thiện cảm.

- Em, đây là đâu vậy? Tại sao chúng ta lại cần phải vào đây?

- Không có thời gian giải thích đâu! Em sẽ nói với anh sau. - Huỳnh Hoàng Hùng gắt. - Việc bây giờ là phải tìm ra Mary Nichols, trước khi quá muộn.

- Quá muộn cái gì cơ?

AAAAAAAAA!!!!!!!!!!

Tiếng la thất thanh đầy kinh hãi vang lên rõ mồn một giữa khu phố vắng đèn tĩnh mịch, cắt ngang lời hỏi của Lê Thượng Long. Huỳnh Hoàng Hùng nhanh chóng kéo tay anh trai chạy đến chỗ phát ra tiếng hét, không xa lắm, vì chỉ một khắc đã trông thấy được một người phụ nữ ngồi bệt xuống đất ở phía bên kia con hẻm, khuôn mặt cô ta hằn rõ sự kinh sợ.

- Cô gái đằng kia, có chuyện gì vậy?! - Huỳnh Hoàng Hùng hét to trong khi đang cố gắng rút ngắn khoảng cách với cô gái.

- A...a... - Giọng cô gái kia khàn đi, ánh mắt đưa về phía Huỳnh Hoàng Hùng đang chạy tới giàn giụa nước mắt, không thể giấu đi nỗi kinh hoàng.

Sự việc nhanh chóng được phơi bày. Lê Thượng Long còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện cũng phải trợn to mắt nhìn thứ ở trước mặt.

Người đàn ông năng động vừa mới vài tiếng trước vẫn còn đó điển trai, nay trở thành một đống hỗ lốn huyết nhục lẫn lộn. Gương mặt trắng hồng giờ đã bầm tím, không thể nhận ra đó đã từng là một dáng vẻ mục nhược lãng tinh. Cái cổ trắng ngần bị cắt rất sâu, tưởng chừng như chỉ một chút liền đem đầu lìa khỏi. Phần bụng bị rạch tan nát, thấy rõ cả nội tạng, dường như đã bị lấy mất đi vài phần.

Huỳnh Hoàng Hùng cố kìm nén không để mình nôn trong khi dạ dày liên tục biểu tình. Thật kinh khủng. Mặc dù đã biết trước, nhưng anh vẫn không thể ngăn thảm kịch này xảy ra.

Lê Thượng Long trợn tròn mắt nhìn, chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao Hoàng Kim Long mới đây lại bị giết rồi? Tại sao em trai hắn lại biết trước? Mọi chuyện rốt cuộc là sao?

Một bóng dáng phấp phới che khuất một phần của vầng trăng, đem cái bóng kia in rõ trên nền gạch đẫm máu. Lê Thượng Long lập tức quay đầu lại.

Áo choàng tung bay, bộ âu phục đen nhuốm đỏ thẫm một màu. Kẻ đó đội một chiếc mũ cao, dưới chiếc mặt nạ kia dường như có thể nghe rõ ràng những tiếng khúc khích đầy man rợ, tiếng cười như xoáy sâu vào tâm can người đối diện. Lạnh lẽo như sương gió, nhưng đồng thời cũng quỷ dị như hoa hồng đỏ trên tuyết.

- J.T.R...

Huỳnh Hoàng Hùng thì thầm, ngước nhìn lên bóng dáng cao lãnh dưới vầng trăng sáng đỏ một màu máu đó.

Lá thư ố vàng. Dòng ký tự không rõ ràng. Tuyết. Hoa hồng đỏ. Sương gió. Thành phố mù sương. London thế kỷ 18.

Chẳng phải ngay từ đầu mọi gợi ý đã có sẵn hết rồi hay sao chứ? "Vụ án lớn" rúng động toàn London, đem người dân chìm vào trong bóng tối của sự sợ hãi và kinh hoàng.

Kẻ mà họ phải đối mặt, là tên sát nhân bí ẩn nguy hiểm bậc nhất trong lịch sử nhân loại.

Jack The Ripper


_____

Sổ Ghi Chép Nhân Vật

2_

Tên: Martha Louise Hudson

Người chơi: Nguyễn Thanh Pháp

Vai trò: Góa phụ / Chủ nhà 221A-B

Nghề nghiệp ngoài đời: Tiểu thuyết gia

Tuổi thật: 25

Tuổi vai trò: ?

Ghi chú đặc biệt: Khá bí ẩn, cảm giác hơi xa cách.

_____

Số người còn lại hiện tại: 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com