01
ánh chiều tà nhuộm vàng rực cả khuôn viên atsh university, phản chiếu trên những ô cửa kính lớn của phòng họp hội học sinh trên tầng cao nhất khu a. những tia sáng cuối cùng của ngày len lỏi qua từng kẽ lá, rơi xuống nền gạch tạo nên những mảng sáng tối đầy mê hoặc. trong căn phòng rộng lớn với nội thất tinh tế, ánh sáng vàng nhạt từ đèn chùm pha lê càng khiến không gian trở nên trang trọng và nghiêm túc hơn. không khí trong phòng không quá căng thẳng nhưng vẫn có chút áp lực khi tất cả đều tập trung vào buổi họp để lên kế hoạch tổ chức cho lễ khai giảng
trần minh hiếu ngồi ở vị trí trung tâm chiếc bàn hình chữ nhật dài, ánh mắt sắc bén dõi theo các sấp tài liệu trước mặt. cơ thể nam tính quyến rũ bị che khuất sau lớp sơ mi trắng gọn gàng, cà vạt đen được nới lỏng đôi chút để lộ hầu kết cùng xương quai xanh tinh xảo làm tăng thêm khí chất vừa trưởng thành vừa gợi cảm của anh. từng trang tài liệu được enigma lật xem cẩn thận, nhưng có một chướng ngại vật khiến anh chẳng thể nào tập trung hoàn toàn vào nó
trần đăng dương
enigma ngồi cạnh minh hiếu, cánh tay mạnh mẽ khoanh chặt lấy eo anh như sợ anh chạy mất. cả người đăng dương dính sát vào minh hiếu như một con sói trung thành bám chủ, đầu tựa lên vai anh một cách đầy chiếm hữu, đôi mắt nâu xinh đẹp híp lại vì thoải mái. chiếc áo sơ mi xanh nhạt của hắn hơi nhăn vì tư thế dựa dẫm lười biếng này. đăng dương chẳng hề quan tâm đến cuộc họp hay những bản kế hoạch dài dằng dặc. điều duy nhất hắn quan tâm là được ôm minh hiếu, cảm nhận hơi ấm và mùi pheromone gỗ tuyết tùng pha chút xạ hương quen thuộc tỏa ra từ anh
hơi thở nóng rực kèm theo chút pheromone rượu vang đỏ nồng nàn của đăng dương phả nhẹ lên cổ minh hiếu khiến nơi đó nhanh chóng trở nên đỏ ửng. từng sợi tóc bạch kim mềm mại thi thoảng lướt nhẹ qua xương quai xanh, vuốt ve nơi hầu kết mang đến từng trận ngứa ý. minh hiếu khẽ nhíu mày nhưng không có ý định đẩy đăng dương ra, để mặc hắn dụi đầu vào hõm vai anh. enigma gỗ tuyết tùng đã quá quen với sự dính người một cách cố chấp của người bạn thân. từ bé cho đến hiện tại, sự bám dính lấy minh hiếu của đăng dương chỉ có tăng chứ không hề giảm bớt đi chút nào
lê quang hùng ngồi đối diện, khoanh tay tựa lưng vào ghế. khóe môi enigma nhếch lên khi thấy cảnh đăng dương chiếm hữu minh hiếu một cách trắng trợn. căn phòng vốn đang yên tĩnh bỗng chốc vang lên giọng điệu trêu chọc của anh
"là mày đang họp hay đang bám lấy hiếu vậy đăng dương?"
enigma tóc bạch kim nhướng mày, lười biếng ngẩng đầu khỏi vai minh hiếu. đăng dương liếc quang hùng một cái, không có ý định buông tha minh hiếu mà càng siết chặt tay hơn. từng sợi pheromone rượu vang đỏ bá đạo, ngông cuồng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể người bạn thân, quấn quýt từng mảnh da thịt, cố chấp muốn hòa quyện vào mùi gỗ tuyết tùng pha chút xạ hương
đăng dương nheo mắt, giọng điệu mang chút khiêu khích
"tao không có hứng thú với cái cuộc họp chết tiệt này. tao chỉ muốn ở cạnh hiếu của tao"
minh hiếu khẽ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của đăng dương tựa một lời trấn an dịu dàng. anh không hề phản đối cũng không hề khó chịu, ngược lại còn có chút dung túng cho hành động của đăng dương. như nhận thấy được sự cưng chiều đó, enigma tóc bạch kim càng dính sát vào người minh hiếu, dụi mặt vào hõm cổ anh để tiếp tục lười biếng
nguyễn trường sinh ngồi ở góc bàn, tay chống cằm, đôi mắt sắc sảo lướt qua từng động tác của hai người bạn thân, trên môi thấp thoáng một nụ cười kín đáo
sau một hồi thảo luận căng thẳng, cuối cùng cuộc họp cũng đi đến thống nhất: lễ khai giảng sẽ được tổ chức ngoài trời, tại quảng trường trung tâm của atsh university. đó là một nơi rộng lớn được bao quanh bởi hàng cây anh đào thẳng tắp, lối đi lát đá sang trọng và có đài phun nước lớn nằm ngay giữa trung tâm
khi cuộc họp sắp kết thúc, quang hùng bỗng nhiên lên tiếng
"à có chuyện này xém xíu quên mất. tụi mày có nhớ bữa tao nói về trần phong hào không? thằng bé con trai của bạn thân ba tao đó. hào nó chuyển trường về đây học, cũng mới từ nước ngoài về nên không quen biết ai. ba hào nhờ tao để ý đến hào giùm nên tao định rủ hào vào nhóm mình để có gì cũng dễ quan tâm giúp đỡ hơn. tụi bây thấy sao?"
trường sinh ngồi yên lặng, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản nhưng khi quang hùng nhắc đến phong hào, enigma khẽ nhướng mày, trong ánh mắt đột ngột có chút thay đổi. trường sinh có chút tò mò nhưng hắn giữ im lặng, cũng không để lộ ra quá nhiều cảm xúc
đăng dương lười biếng dựa đầu lên vai minh hiếu, ánh mắt lười nhác nhưng không rời khỏi người anh dù chỉ một giây. những lời quang hùng nói chỉ như cơn gió thoảng qua, chẳng đọng lại chút gì trong tâm trí hắn. thứ duy nhất hắn để tâm lúc này là cảm giác ấm áp khi những ngón tay của minh hiếu lướt nhẹ qua từng lọn tóc bạch kim. cái vuốt ve vô thức ấy tựa như một cơn nghiện ngọt ngào, khiến đăng dương chẳng buồn phản ứng với thế giới xung quanh. enigma thả lỏng, mắt khẽ nheo lại, tận hưởng sự dịu dàng hiếm hoi này như một con mèo lười biếng tìm được nơi trú ẩn ấm áp nhất
minh hiếu im lặng trong thoáng chốc, rồi khẽ gật đầu. động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, chẳng hề mang theo chút do dự hay lưỡng lự nào. ánh mắt enigma tóc đen điềm nhiên, tựa như mọi chuyện đã nằm sẵn trong quỹ đạo của nó và chẳng có gì đáng để cân nhắc quá lâu. với minh hiếu, một người mới xuất hiện chẳng thể làm thay đổi điều gì. cậu ta có thể gia nhập nhóm hoặc không, mọi thứ đều chỉ là những biến số nhỏ bé trong một thế giới mà anh vẫn kiểm soát. vì vậy, quyết định của anh không xuất phát từ sự cân nhắc mà chỉ đơn giản là một cái gật đầu đầy tự tin như thể anh đã biết trước tất cả
...
cả hội f4 hẹn nhau ăn tối tại một nhà hàng cao cấp nằm trên tầng thượng của một khách sạn nổi tiếng trong thành phố. không gian bên trong mang phong cách châu âu cổ điển, ánh đèn vàng dịu nhẹ phản chiếu lên những chiếc bàn gỗ tối màu, những bộ ghế bọc da đen sang trọng càng làm tăng thêm sự tinh tế
từ chỗ ngồi của họ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố lung linh ánh đèn về đêm. những tòa nhà cao tầng rực sáng, những con đường uốn lượn với dòng xe cộ tấp nập, tất cả tạo nên một khung cảnh vừa hiện đại vừa lãng mạn
minh hiếu ngồi ở giữa, bên trái là đăng dương, bên phải là nguyễn quang anh - em trai ruột của anh, minh hiếu theo họ cha còn quang anh theo họ mẹ. đối diện anh, quang hùng và trường sinh vừa lật thực đơn vừa trò chuyện đôi câu, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười khẽ của trường sinh trước sự kén ăn của quang hùng
enigma tóc bạch kim ngả người dựa vào minh hiếu, ngón tay hắn vô thức mân mê vạt áo anh, đôi mắt lười biếng liếc nhìn thực đơn nhưng chẳng buồn chọn món
quang anh hơi nhíu mày, ánh mắt vô thức dừng lại ở bàn tay đăng dương đang siết lấy cánh tay minh hiếu, một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng cậu. quang anh không thích đăng dương, không phải vì lý do gì quá đặc biệt mà đơn giản là cậu ghét cái cách hắn cứ bám dính lấy anh trai mình. và hơn hết, pheromone của đăng dương càng khiến cậu khó chịu hơn. mùi rượu vang đỏ nồng nàn và chiếm hữu đến mức nghẹt thở, ngọt ngào nhưng cũng quá đỗi cám dỗ. mùi hương ấy quấn lấy không gian, gợi lên cảm giác áp đảo như muốn đánh dấu lãnh thổ, khiến quang anh vô thức muốn tránh xa
nhưng ánh mắt đăng dương lại như vô tình mà hữu ý lướt qua cậu, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi mang theo một sự khiêu khích đầy trêu ngươi. hắn biết. và hắn cố tình. enigma ôm chặt lấy cánh tay minh hiếu, kéo sát vào người như một phản xạ bản năng. động tác của hắn chậm rãi nhưng đầy sự chiếm hữu. đôi mắt hẹp dài vốn luôn lười biếng giờ đây ánh lên một tia sắc bén khi liếc nhìn quang anh. một lời cảnh cáo không cần thốt thành lời, nhưng đủ để đối phương hiểu rõ
"đây là của tôi. đừng có mà đụng vào"
quang hùng vẫn mải mê tranh luận với trường sinh về việc gọi món, không để tâm quá nhiều đến bầu không khí căng thẳng thoáng qua giữa hai người. trường sinh biết rõ nhưng không quan tâm. còn minh hiếu vẫn điềm nhiên và dung túng cho mọi hành động của đăng dương, chẳng bận tâm đến những cảm xúc ẩn giấu sau từng ánh mắt lướt qua mình
bữa ăn diễn ra trong không khí vừa ấm cúng vừa đầy sóng ngầm. minh hiếu như thường lệ, rất quan tâm đến cả đăng dương và quang anh. enigma thường xuyên gắp đồ ăn cho em trai mình, đôi khi còn hỏi han cậu có mệt không, có thích món này không
"quang anh, ăn nhiều một chút. đừng ăn thịt không mà phải ăn thêm rau nữa" giọng minh hiếu nhẹ nhàng nhưng mang theo sự quan tâm rõ rệt
đăng dương thoáng khựng lại, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia nguy hiểm. hắn không thích minh hiếu quan tâm người nào khác nhiều hơn mình. cảm giác ghen tuông trào dâng, pheromone rượu vang đỏ từ enigma bắt đầu tỏa ra mạnh mẽ hơn
ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ xuống bàn ăn, làm không gian trở nên ấm cúng nhưng cũng không che giấu được sự căng thẳng ngầm giữa enigma tóc trắng và enigma tóc bạch kim. không để quang anh có cơ hội chiếm lấy sự chú ý của minh hiếu, đăng dương nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, động tác tự nhiên mà lại đầy chiếm hữu
ngay trước mặt tất cả mọi người, đăng dương nâng bàn tay của người bạn thân lên rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng cưng chiều nhưng cũng mang theo một lời tuyên bố chủ quyền rõ ràng. sự dịu dàng kết hợp với gương mặt sắc sảo và đôi mắt hẹp dài ẩn chứa nét giảo hoạt càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ khó cưỡng của enigma rượu vang đỏ
"dương cũng muốn hiếu gắp cho dương"
giọng đăng dương vang lên mềm mại, có chút nũng nịu nhưng cũng không thiếu sự sắc bén. ánh mắt hắn liếc về phía quang anh với vẻ cảnh cáo đầy ẩn ý
minh hiếu không nói gì, chỉ khẽ nhìn đăng dương rồi tự nhiên gắp một miếng thịt đặt vào bát của hắn. hành động của anh toát lên vẻ chiều chuộng, đầy quen thuộc và không hề có sự e ngại. đăng dương nhìn vào miếng thịt trong bát mình, đôi mắt khẽ nheo lại đầy thỏa mãn
enigma tóc trắng nhìn cảnh đó, trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu không thể diễn tả. quang anh cũng không phải kiểu người bị động trong mọi tình huống. không chút do dự, cậu lập tức kéo tay anh trai lại, giọng điệu có phần nhấn mạnh như muốn khẳng định vị trí của bản thân
"anh, em mới là em trai của anh mà. anh phải quan tâm em hơn chứ"
minh hiếu khẽ bật cười. anh không vội đáp lại mà chỉ chậm rãi đưa tay còn lại xoa nhẹ lên đầu quang anh. đôi mắt enigma ánh lên sự âu yếm khi nhìn cậu, giọng nói ấm áp và đầy yêu thương
"nói gì vậy? anh vẫn luôn quan tâm em mà"
nhưng thực tế, cuộc chiến ngầm giữa đăng dương và quang anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại
đăng dương tiếp tục dịch sát lại gần hơn, ôm lấy cánh tay minh hiếu như một con mèo lớn cố chấp không chịu buông người mình yêu thích. cằm hắn nhẹ nhàng tựa lên vai anh, gương mặt gần kề đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. giọng nói của đăng dương mềm mại nhưng ẩn chứa một sự ám chỉ đầy rõ ràng. hắn không chỉ muốn nói mà còn muốn chiếm lấy từng khoảnh khắc bên cạnh anh
"dương lúc nào cũng ở bên cạnh hiếu nên hiếu không thể bỏ dương mà quan tâm đến người khác nhiều hơn được đâu"
quang anh hừ nhẹ. khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt, ánh mắt lướt qua đăng dương với vẻ kiên quyết không hề nao núng. enigma không thèm che giấu sự khó chịu trong lời nói mà thẳng thừng đáp lại
"anh hiếu là anh trai em, không phải của một mình anh"
lời nói của quang anh không hề có ý đùa cợt, từng câu từng chữ như một lưỡi dao sắc bén cắt qua bầu không khí. với quang anh, minh hiếu là anh trai cậu, người mà cậu luôn kính trọng và dựa dẫm. cậu không thích cách đăng dương lúc nào cũng bám lấy anh trai, chiếm trọn toàn bộ sự quan tâm của minh hiếu
đăng dương khẽ nhướn mày, đôi môi mím nhẹ như thể đang nghiền ngẫm câu nói của quang anh. trong mắt hắn lóe lên một tia hứng thú pha lẫn thách thức. nhưng thay vì đáp trả bằng lời nói, enigma lại chọn cách hành động
cánh tay đăng dương siết chặt hơn, ôm lấy minh hiếu từ phía sau, đôi môi mỏng mơn man lướt qua cổ anh một cách đầy khiêu khích. pheromone rượu vang đỏ của hắn bùng nổ mạnh mẽ trong không khí, nồng nàn và quyến rũ đến mức gần như có thể nhấn chìm người khác bằng sự say mê. ngay trước mặt quang anh, đăng dương cúi người hôn lên cổ minh hiếu, cắn nhẹ lên da anh tạo ra dấu răng nhợt nhạt như một lời tuyên bố chủ quyền trắng trợn
"đúng là hiếu không phải của một mình anh. nhưng anh là người duy nhất có thể làm vậy với cậu ấy, còn quang anh thì không"
enigma gỗ tuyết tùng khẽ bật cười. anh không phản kháng, cũng không đẩy đăng dương ra. tay anh khẽ vỗ nhẹ lên lưng đăng dương, một hành động vô thức mang theo sự chiều chuộng ẩn giấu như đang vỗ về một đứa trẻ hư. enigma tóc bạch kim cảm nhận được từng cử động mềm mại ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác thoả mãn khó tả. mỗi hành động của minh hiếu đều là sự khẳng định ngầm rằng đăng dương vẫn là người được ưu tiên, là người không thể thay thế
quang anh siết chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt lóe lên một tia không cam lòng. enigma tóc trắng không nói gì nhưng từ cơ thể cậu, một làn sóng pheromone mạnh mẽ bắt đầu lan tỏa. mùi hương gỗ đàn hương pha chút hoa anh túc trầm lắng và ma mị bắt đầu bao trùm không gian, cuốn lấy từng hơi thở, tạo thành một làn sóng đối chọi rõ rệt với sự nồng nàn của đăng dương. pheromone của quang anh mạnh mẽ, cuốn hút và quyến rũ. nó tạo nên một thứ sức mạnh ngầm đầy mê hoặc như ngọn lửa âm ỉ đang hừng hực cháy dưới lớp băng mỏng
đăng dương khẽ nhếch môi, ánh mắt của hắn không rời quang anh. hắn hiểu rõ ý định của cậu - một cuộc đối đầu, một cuộc chiến không lời, nơi pheromone chính là vũ khí của cả hai. enigma tóc bạch kim không hề nao núng, pheromone của hắn càng tỏa ra đậm đặc trong không khí. mùi hương rượu vang đỏ đậm đà, quyến rũ, hòa lẫn với gỗ tuyết tùng pha chút trái cây chín mọng mang đến một sự pha trộn nồng nàn và cám dỗ. cảm giác nó mang lại như một bản giao hưởng của sự thống trị, dồn dập, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng đến mức khó thở
hai nguồn pheromone mạnh mẽ va chạm vào nhau trong không gian tạo ra một sự áp lực vô hình, đẩy mọi thứ xung quanh vào một tình huống ngột ngạt. những người ngồi quanh bàn đều cảm nhận được sự căng thẳng của cuộc đấu không tiếng động đang âm thầm diễn ra trong căn phòng này. cảm giác đó bao trùm không khí khiến mỗi người đều phải ngừng lại một chút. không gian dần trở nên chật chội với đầy những cảm xúc không thể nói thành lời
quang hùng ngồi đối diện, không kìm được mà cười khúc khích. ánh mắt anh sáng rỡ khi được thưởng thức vở kịch đầy kịch tính và thú vị trước mặt. pheromone mùi lavender dịu dàng nhưng cũng đầy quyến rũ bao phủ khắp cơ thể anh, lan tỏa trong không gian một cách tự nhiên và dễ chịu
"hiếu nó là người chứ có phải đồ vật gì đâu mà hai bây giành nhau dữ vậy?"
enigma lavender lên tiếng, giọng điệu trêu chọc pha lẫn hài hước. câu nói nhẹ nhàng mang chút châm biếm thách thức sự căng thẳng trong phòng, nhưng cũng làm dịu đi không khí ngột ngạt giữa quang anh và đăng dương
trường sinh lặng lẽ quan sát từng diễn biến của cuộc chiến, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng chứa đựng sự hứng thú. hắn không nói gì mà chỉ bình thản nhấp thêm chút rượu vang, để nó lướt qua môi rồi trôi xuống cổ họng, cảm nhận từng chút vị nồng ấm lan tỏa trong cơ thể. pheromone hoắc hương pha lẫn mùi thuốc lá âm thầm lan tỏa, tạo ra một lớp sương mỏng bao phủ khắp căn phòng
giữa không khí căng thẳng ấy, minh hiếu vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, như một điểm tựa vững vàng giữa dòng xoáy pheromone và cảm xúc xung đột. mùi gỗ tuyết tùng pha chút xạ hương dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ nhẹ nhàng vỗ về đăng dương và quang anh. cuối cùng, enigma không thể im lặng thêm nữa. giọng minh hiếu vang lên, không lớn, không trách móc nhưng lại chứa một sức nặng kỳ lạ cắt đứt mọi căng thẳng giữa hai người
"dừng. cả hai đều quan trọng với anh, không ai hơn ai hết"
nói rồi, minh hiếu vươn tay xoa đầu đăng dương. cử chỉ ấy vừa mang tính trấn an vừa chứa đựng sự cưng chiều nhằm làm dịu bớt sự cứng đầu của hắn. cùng lúc đó, đôi đũa trong tay anh cũng không quên gắp thêm thức ăn cho cả đăng dương và quang anh khiến không khí dần trở nên lắng xuống và nhẹ nhàng hơn
đăng dương khẽ nhếch môi, bàn tay vẫn siết chặt cánh tay minh hiếu như muốn khẳng định rằng mình mới là người chiếm hữu anh. còn quang anh dù không hài lòng nhưng cũng chỉ có thể giữ im lặng
bữa ăn dần đi đến hồi kết, không khí trong phòng cũng dịu lại theo từng nhịp thở. tiếng chén đũa khẽ chạm vào nhau phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, hòa nhịp với không gian tĩnh lặng. ánh đèn ấm áp chiếu xuống bàn, phủ lên mọi thứ một vầng sáng dịu dàng tạo cảm giác vừa ấm cúng vừa mờ ảo. thời gian dường như cũng trôi chậm lại
bất chợt, quang anh kéo lấy tay áo minh hiếu. động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một sự kiên quyết không thể bỏ qua. cậu ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt không còn chút tinh nghịch thường thấy, thay vào đó là sự trầm tĩnh và vững vàng. giọng nói của cậu cũng đầy nghiêm túc
"anh, hôm khai giảng em muốn đi chung với thành an. anh cho em đi nha"
minh hiếu khẽ khựng lại, động tác dừng trong chốc lát. yêu cầu của quang anh thực ra không phức tạp, nhưng chính vẻ mặt nghiêm túc và kiên định của cậu khiến minh hiếu cảm thấy có chút bất ngờ
enigma không suy nghĩ quá lâu. anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày, ánh mắt dịu dàng nhưng vững chãi như một chỗ dựa quen thuộc. khóe môi anh hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ. giọng nói trầm ấm mang theo chút cưng chiều xen lẫn sự quan tâm chân thành
"ừm, có gì thì nói anh"
quang anh như trút được một gánh nặng vô hình. ánh mắt cậu dịu đi đôi chút rồi nở một nụ cười rạng rỡ. lời đồng ý của minh hiếu đã mang lại cho cậu một cảm giác an tâm nhất định. nhưng khi quang anh còn chưa kịp nói thêm điều gì, một tiếng hừ nhẹ khẽ vang lên phá vỡ sự bình yên ngắn ngủi ấy
là trần đăng dương
enigma rượu vang đỏ không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa người vào lưng ghế. dáng vẻ của hắn hờ hững, thậm chí mang theo chút lười biếng. nhưng đôi mắt hắn lại nói lên một câu chuyện hoàn toàn khác
ánh nhìn của đăng dương không hề rời khỏi minh hiếu. nó sâu thẳm, sắc sảo như muốn khắc ghi từng biểu cảm, từng cử chỉ nhỏ nhất của anh vào tâm trí mình. dưới lớp vỏ bọc của sự điềm tĩnh, một thứ cảm xúc khó nắm bắt len lỏi trong đáy mắt hắn - sự chiếm hữu. không mãnh liệt hay lộ liễu, nhưng nó tồn tại, thầm lặng mà dai dẳng như cách hắn vẫn luôn ngầm đánh dấu chủ quyền lên người bạn thân duy nhất
trần minh hiếu không hoàn toàn thuộc về ai. anh luôn dịu dàng và bao dung với tất cả mọi người, nhưng chính sự dịu dàng ấy lại dễ dàng trở thành một thứ khiến người khác muốn chiếm lấy cho riêng mình. đăng dương hiểu rõ điều đó hơn ai hết. cái nhìn của hắn lúc này là một lời khẳng định, không khoa trương, không bày tỏ rõ ràng, nhưng vẫn mang theo một sự áp đảo vô hình
bữa ăn cuối cùng cũng khép lại trong sự tĩnh lặng, không còn dấu vết căng thẳng ban đầu. mọi người đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi bàn, bước ra ngoài dưới bầu trời đêm tĩnh mịch. những bước chân vang lên nhẹ nhàng, không vội vã, hòa vào không gian phố đêm yên ả
bên ngoài, thành phố trải dài dưới màn đêm, ánh đèn từ những tòa nhà cao chọc trời lấp lánh như những vì sao vương vãi trên mặt đất. không khí xung quanh tràn ngập sự hối hả, những chiếc xe nối đuôi nhau lướt qua các con phố, tiếng còi xe hòa quyện vào âm thanh nhộn nhịp và tấp nập của cuộc sống đêm khuya
trong không khí náo nhiệt ấy, có một điều quan trọng đang dần đến gần. một tuần lễ khai giảng đầy bận rộn sắp sửa bắt đầu, mở ra một dấu mốc cho năm học mới - nơi những thử thách thú vị cần phải đối mặt, những cơ hội mới dần xuất hiện, hứa hẹn một chặng đường đầy hứng khởi nhưng cũng không thiếu sự bất ngờ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com