6. Red
안녕하세요. 😘
Ánh trăng non của Paradis luôn mang màu bạc lạnh lẽo, nhưng đêm nay, nó nhuộm lên căn gác nhỏ của gia đình Jaeger một vẻ u tịch đến ghê người. Eren ngồi bên bậu cửa sổ, đầu gối co lên, khuỷu tay đặt trên đó, mái tóc rối bù rũ xuống che đi đôi mắt.
Bóng đổ của cậu trên sàn gỗ nhìn như một vết mực đen lem luốc, bị bóp méo bởi ngọn nến le lói trên chiếc bàn cũ kỹ. Dù đã là người kiến tạo nên định mệnh của thế giới, dù đã mang trên vai tội lỗi của hàng triệu sinh linh, thì trong khoảnh khắc này, Eren chỉ là một chàng trai trẻ yếu đuối đang chiến đấu với sự câm lặng của chính mình.
Cậu không còn nghe thấy tiếng gào thét của Titan Thủy Tổ, cũng không còn cảm nhận được sự thôi thúc của Titan Tiến Công. Tất cả chỉ còn là một khoảng trống rỗng, lạnh buốt như thể linh hồn đã bị rút cạn. Cậu biết cái giá phải trả cho Tự do, và cái giá đó là sự cô độc tột cùng.
"Anh lại không ngủ nữa, Eren."
Giọng nói nhẹ nhàng, như sợi tơ lụa mềm mại xua tan đi sự căng cứng trong không khí.
Mikasa.
Eren không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai. Chỉ có cô mới dám bước vào căn phòng này mà không cần gõ cửa, chỉ có cô mới có thể đứng sau lưng cậu mà không khiến cậu cảm thấy bị đe dọa.
Cô mang theo mùi hương của tuyết và sự bền bỉ của đất mẹ, thứ mùi hương duy nhất giúp Eren bám víu vào thực tại.
Cô lặng lẽ đặt chiếc cốc sứ xuống chiếc bàn kêu cót két. Trà thảo mộc. Mikasa luôn nhớ rằng Eren thích mùi hương này, thứ duy nhất giúp cậu dịu đi cơn đau đầu sau mỗi lần sử dụng sức mạnh.
"Không cần đâu, Mikasa," Eren nói, giọng khàn đặc và vô cảm.
"Uống cũng chẳng làm thay đổi được cái thứ sắp xảy ra đâu."
Mikasa vẫn không nói gì. Cô biết tranh luận với Eren lúc này là vô ích. Cậu đang dựng lên bức tường cao nhất, vững chắc nhất. Không phải để bảo vệ cậu khỏi cô... mà là để bảo vệ cô khỏi chính cậu.
Cô bước tới, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, và ngồi xuống sàn gỗ cạnh cậu. Sàn nhà lạnh lẽo, nhưng Mikasa không bận tâm. Cô tựa đầu vào đầu gối, chừa ra một khoảng cách nhỏ nhưng tôn trọng. Từ góc nhìn của cô, cô chỉ thấy được tấm lưng gầy và bờ vai cứng nhắc của Eren.
"Em chỉ muốn ở đây thôi," Cô thì thầm.
"Anh không cần phải nói gì cả. Em sẽ chỉ ngồi đây."
Căn phòng chìm vào im lặng. Eren thở hắt ra, một tiếng động nhỏ như tiếng cánh chim gãy rụng.
"Mikasa," Eren đột ngột lên tiếng, giọng nói mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu.
"Tại sao em vẫn luôn ở cạnh anh? Em biết anh đã làm gì. Em biết anh sẽ làm gì. Anh không còn là đứa trẻ cố chấp muốn khám phá thế giới nữa."
"Anh là... Ác Quỷ."
Mikasa ngước nhìn cậu, đôi mắt xám tro phản chiếu ánh nến. Trong đôi mắt đó không có sự sợ hãi, không có sự phán xét, chỉ có một thứ ánh sáng ấm áp, bền bỉ như ngọn lửa giữ được hơi ấm qua hàng thập kỷ.
"Không," Mikasa đáp lại, giọng điệu kiên định đến mức khiến Eren cũng phải quay đầu lại nhìn.
"Anh là Eren. Anh là người đã quàng cho em chiếc khăn này. Anh là người đã dạy em cách chiến đấu để sống sót."
Cô khẽ chạm tay vào chiếc khăn quàng đỏ.
"Và em đã hứa, Eren. Em sẽ luôn bảo vệ anh."
Ánh mắt họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc đó, sự giận dữ, sự hối tiếc, và sự bất lực đều tan biến, chỉ còn lại sợi dây kết nối vô hình, bền chặt hơn cả thép Titans. Eren cảm thấy một luồng hơi ấm chạy quanh lồng ngực mình, thứ cảm giác đã lâu lắm rồi cậu không còn được nếm trải. Đó là cảm giác được nhìn thấy trọn vẹn, không phải tư cách vị cứu tinh hay kẻ hủy diệt, mà chỉ là Eren.
Cậu muốn đẩy cô ra, muốn hét lên rằng cô không hiểu, rằng cô cần phải chạy trốn. Nhưng chiếc neo đã được thả. Cậu... đã quá mệt mỏi để chống cự.
"Mikasa," cậu gọi tên cô, một tiếng thở dài.
"Đôi khi... anh ước gì anh đã nói những điều khác biệt."
.
.
.
Eren đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ngôi sao lấp lánh như những vết thương nhỏ trên bầu trời đêm. Mỗi ngôi sao dường như là một ký ức, một gánh nặng.
"Em có nhớ không," Eren bắt đầu, giọng cậu giờ đã bình tĩnh hơn, như thể cậu đang kể chuyện cho chính mình nghe.
"Ngày mà chúng ta lần đầu đến Shiganshina sau khi Bức Tường Maria sụp đổ. Em đã khóc. Anh thì không. Anh chỉ thấy một sự trống rỗng."
Mikasa khẽ gật đầu.
"Anh đã căm thù. Anh đã hứa sẽ tiêu diệt tất cả lũ Titan."
"Phải," Eren cười nhạt, một nụ cười không hề có chút vui vẻ nào.
"Nhưng đó không phải là sự thật duy nhất. Lúc nhìn thấy mẹ... Anh đã không thể cử động. Anh là một kẻ vô dụng, một tên nhóc chỉ biết gào thét."
"Anh đã luôn bị ám ảnh bởi khoảnh khắc đó. Không phải bởi những con Titans đã ăn thịt mẹ, mà bởi sự bất lực của chính anh."
Cậu quay sang Mikasa, ánh mắt cậu mang theo một nỗi đau tột cùng.
"Và sau đó, anh biết được. Biết được rằng chính anh đã đẩy Hannes đi. Chính anh đã sắp đặt mọi thứ để bà ấy phải chết. Chính anh là người đã sắp đặt cả quá khứ và tương lai này..."
Căn phòng như bị hút hết không khí. Mikasa biết điều này. Cô đã thấy ánh mắt của cậu khi cậu chạm vào Historia. Cô đã nhìn thấy sự thay đổi. Nhưng nghe cậu thú nhận nó bằng lời, một cách trần trụi và đau đớn, vẫn là một nhát dao.
"Em không quan tâm," Mikasa nói, giọng cô cứng rắn, như một lời tuyên thệ.
"Em phải quan tâm, Mikasa!" Eren bật dậy, đấm mạnh tay vào bậu cửa sổ, không hề bận tâm đến tiếng xương kêu rắc rắc.
"Anh là kẻ đã giết mẹ anh! Anh là kẻ sẽ hủy diệt thế giới! Anh đã đẩy em và Armin ra xa, đã nói những lời tàn nhẫn nhất chỉ để... để em không phải chịu chung định mệnh này với anh!"
Nước mắt của Eren lăn dài, không phải là sự giận dữ, mà là sự hối tiếc. Cậu đã cố gắng trở thành một con quái vật để bảo vệ những người cậu yêu, nhưng kết quả là cậu chỉ làm tổn thương họ sâu sắc hơn.
Mikasa đứng dậy, không hề lùi bước trước cơn thịnh nộ tuyệt vọng của cậu. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Eren, nơi vết thương từ cú đấm bắt đầu rỉ máu.
"Anh nghĩ rằng anh có thể tự gánh vác mọi thứ một mình?" Mikasa hỏi, giọng cô nhỏ nhưng vang vọng.
"Anh nghĩ rằng anh có thể đẩy em đi bằng những lời nói dối vụng về đó? Eren, em đã thấy anh là ai. Em đã thấy anh cứu đứa bé đó khỏi vụ cháy nhà, đã thấy anh chiến đấu trong cái lạnh thấu xương để bảo vệ người khác. Em đã thấy anh khóc... khi phải giết người."
Cô siết nhẹ tay cậu. "Anh đã nói anh ghét em, Eren. Nhưng anh có biết gì không? Sau tất cả, em vẫn yêu anh. Yêu cả phần lương thiện trong anh, và yêu cả phần quái vật mà anh phải gánh vác."
Eren nhìn cô, đôi mắt xanh lục rực cháy.
"Anh không muốn em yêu anh nữa, Mikasa. Anh muốn em được tự do. Anh muốn em được sống một cuộc đời bình thường."
"Anh gọi việc trốn chạy là tự do sao?" Mikasa cúi đầu.
"Tự do của em là được lựa chọn. Và em đã lựa chọn rồi, Eren. Lựa chọn được ở bên anh, cho đến giây phút cuối cùng."
Eren gục xuống, đầu tựa vào vai Mikasa, hơi thở nóng hổi của cậu phả vào cổ cô. Cậu không khóc thành tiếng, nhưng những giọt nước mắt nóng bỏng cứ thế thấm qua lớp áo cô. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Eren cho phép mình trở nên yếu đuối, không phải trước kẻ thù, mà là trước tình yêu của Mikasa.
"Mikasa... anh xin lỗi,"
"Anh ước gì... anh đã chọn một con đường khác."
"Không có con đường nào khác, Eren," Mikasa thì thầm.
"Anh là người duy nhất có thể làm điều này. Và em sẽ ở đây, đến khi anh hoàn thành nó."
.
.
.
Họ đứng đó rất lâu, Mikasa ôm lấy Eren. Cảm giác quen thuộc, an toàn, và đau đớn. Mikasa biết, khoảnh khắc này là một món quà, một lời tạm biệt không lời mà Eren đã cho phép cô.
Eren dần ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng hơn, một sự dịu dàng hiếm hoi và chân thật. Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên, vén những sợi tóc đen lòa xòa trên mặt cô.
"Mikasa..." Cậu khẽ gọi. "Anh phải đi."
Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một sự xác nhận định mệnh. Trái tim Mikasa thắt lại, nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Cô biết rằng, nếu cô khóc, Eren sẽ không thể bước tiếp.
"Em biết," cô đáp, giọng nói gần như một tiếng thở dài.
Eren chạm vào cổ cô, nơi có chiếc khăn quàng đỏ. Làn da của cậu lạnh như băng.
"Chiếc khăn này..." Eren nói, giọng ngập ngừng.
"Nó... nó đã giữ cho em ấm áp."
"Nó là tất cả của em, Eren," Mikasa đáp.
"Nó là lý do để em tiếp tục chiến đấu."
Eren nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt xanh lục như đang nuốt trọn cô vào trong. Cậu biết, đây là cơ hội cuối cùng. Cơ hội để nói ra điều mà cậu đã chôn giấu suốt cuộc đời.
"Mikasa... Anh yêu em."
Lời thú nhận này không mang theo sự ép buộc hay gánh nặng. Nó là một sự thật đơn giản, thuần khiết, được thốt ra từ tận đáy lòng của một người sắp phải ra đi. Nó là lời xin lỗi, lời cảm ơn, và là lời hứa duy nhất mà Eren có thể dành cho cô lúc này.
Nước mắt Mikasa cuối cùng cũng rơi, nhưng cô cười. Một nụ cười chua chát, đẹp đẽ, chấp nhận.
"Em cũng yêu anh, Eren... Em đã luôn yêu anh."
Eren nghiêng người, đôi môi cậu chạm nhẹ vào trán cô. Cảm giác thoáng qua, như một giấc mơ vừa tan biến.
"Nếu... nếu em có thể quên đi tất cả," Eren thì thầm, giọng cậu gần như tan biến.
"Quên đi anh. Quên đi chiến tranh. Quên đi tất cả đau khổ này... em sẽ làm gì?"
Mikasa nhắm mắt lại, cô để yên cho cảm xúc dẫn lối. Cô hình dung một cuộc sống bình thường, không Titan, không chiến tranh.
"Em sẽ nói với anh..." Mikasa trả lời, giọng cô đầy nghẹn ngào.
"Em sẽ nói với anh rằng:
'Eren, anh đang làm gì ở đây?
Nắng ấm quá, chúng ta đi ra bờ sông đi,
và... em sẽ nói với anh rằng... em sẽ luôn ở bên anh.'"
Lời hứa giản dị đó làm tan chảy mọi sự phòng thủ trong Eren. Cậu ôm cô thêm một lần nữa, thật chặt, như thể đây là lần cuối cùng cậu được cảm nhận hơi ấm con người. Cậu hít thật sâu mùi hương của cô, ghi nhớ nó vào linh hồn.
"Cảm ơn em, Mikasa," Eren thì thầm vào mái tóc cô.
"Nhớ lấy điều này. Dù chuyện gì xảy ra, em vẫn là gia đình của anh. Em vẫn là tất cả của anh."
Cậu lùi lại, đôi mắt xanh lục lại trở về vẻ kiên quyết lạnh lùng, nhưng sâu thẳm vẫn còn sót lại sự dịu dàng.
"Đã đến lúc rồi." Eren nói.
Mikasa không cố níu kéo. Cô hiểu.
Cô gật đầu, đưa tay chạm vào chiếc khăn quàng đỏ, và quấn nó chặt hơn quanh cổ. Chiếc khăn đỏ là lời hứa, là lời nguyền, và là định mệnh của cô.
Eren quay người bước đi, bóng lưng cậu lại trở nên cứng rắn và cô độc. Khi cậu bước qua ngưỡng cửa, Mikasa cất tiếng gọi cuối cùng, như một lời chúc phúc, một lời tạm biệt.
"Eren."
Cậu dừng lại, không quay đầu.
"Hãy mang chiếc khăn này với anh."
Eren im lặng. Rồi, cậu khẽ lắc đầu.
"Không, Mikasa. Nó là của em. Em cần nó để nhớ... và để sống tiếp."
Và rồi, cậu biến mất trong bóng tối.
Mikasa vẫn ngồi đó, trên sàn gỗ lạnh, nơi hơi ấm của Eren còn vương lại. Cô tựa lưng vào bậu cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Chiếc khăn quàng đỏ ấm áp trên cổ là minh chứng duy nhất cho tình yêu vừa chớm nở và đã vĩnh viễn kết thúc.
Nước mắt cô ngừng rơi. Chỉ còn lại sự trống rỗng, nhưng không phải là tuyệt vọng. Cô biết rằng, dù cậu phải đi đến đâu, dù phải gánh vác định mệnh khủng khiếp nào, Eren đã để lại cho cô một phần của chính cậu - một lời thú nhận, một sự dịu dàng, và một lý do để sống.
Cô siết chặt chiếc khăn quàng.
Định mệnh của họ đã được chấp nhận.
_____
"Eren dạy Mikasa cách sống,
Mikasa dạy Eren cách yêu.
Để rồi, Eren chẳng thể sống,
Mikasa cũng chẳng thể yêu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com