Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Fic Nam Khánh: Giá như

Cảnh báo: Những gì trong truyện đều là hư cấu, tất cả đều là tưởng tượng của tác giả.

- Mình viết fic có thể không hay, nếu bạn thấy mình thiếu sót, vui lòng góp ý nhẹ nhàng, mình sẽ tiếp thu tất cả('▽'ʃ♡ƪ)

- Làm ơn đừng toxic trong truyện của mình. Mình viết fic để thỏa mong ước của mình về OTP, không có ý xúc phạm hoặc làm tổn hại đến danh dự của bất cứ cá nhân, tổ chức nào('▽'ʃ♡ƪ)

CẢNH BÁO: OCC

------------------------------------------------------

时间,带走了你,也带走我的一切。

(Thời gian mang em đi rồi, cũng mang tất cả những gì thuộc về anh nữa)

...

Chuyện tình của anh và em rạn nứt từ khi nào nhỉ?

À..

Hình như là lúc anh quay cuồng trong guồng quay cuộc sống, bỏ mặc em trong những đêm dài đằng đẵng

Là những ngày anh về nhà với hơi thở ngập mùi rượu cùng vệt son trên áo

Anh tồi nhỉ?

Em đã lừa mình dối người vậy đấy

Em coi đó như cái cớ để bản thân rời đi

Bởi nếu không cho mình một lí do, em sẽ phải chấp nhận cái sự thật rằng bản thân hèn nhát, rằng em chỉ đang cố trốn chạy khỏi thứ tình cảm dằn vặt em mỗi đêm ấy

Em hiểu..

Anh vùi mình vào công việc đến kiệt sức vì muốn lo cho tương lai hai đứa

Anh căng thẳng quá độ, tìm rượu giải sầu, đến mức bị người ta chơi xấu cũng chẳng biết

Ngày em dùng cái cớ ghen tuông tránh mặt anh, Neko đã lập tức liên lạc giải thích.

Hắn nói đó chỉ là trò đùa ác ý của anh em, rằng muốn khiến em tức giận để anh biết điều không đụng vào rượu nữa

Em biết hết chứ, em biết anh yêu em nhiều như nào, biết anh vĩnh viễn không làm ra cái trò phản bội em chạy theo nhân tình

Ấy vậy mà em vẫn coi như bản thân không biết gì cả. Em biến anh thành phản diện trong mối tình của cả hai. Biến anh thành gã đàn ông vô tâm, tệ bạc.

Bởi có như vậy em mới can đảm rời đi..

...

Em buông lời chia tay nhẹ nhàng lắm, chóng vánh hơn những gì em tưởng rất nhiều

"Nam à, mình chia tay nhé"

Chỉ vậy thôi, ngắn ngủi vậy đấy nhưng lại khiến em trằn trọc bao đêm. Em muốn nói với anh nhiều lắm, thậm chí lên cả kịch bản rằng anh sẽ chất vấn em ra sao, rằng em sẽ nói anh tệ thế nào

Nhưng rồi tất cả lời nói soạn trước đều tan biến khi anh nhìn sâu vào mắt em rồi nói

"Được, chúng ta chia tay, như em muốn"

Ba từ cuối anh nói rất nhẹ, đến mức nếu không phải em đang nín thở lắng nghe thì vĩnh viễn sẽ không nghe được

Em không biết mình có cảm giác gì khi nghe câu đó, cũng chả biết mình ra khỏi căn nhà ấy như thế nào, chỉ biết lúc em tỉnh táo lại, tầm nhìn đã nhòe đi bởi nước mắt..

Em vui không?

Có lẽ có..

Vì anh đã chấp nhận chia tay mà không một lời chất vấn, để em không phải khó xử khi đối diện với lời oán trách

Nhưng sao anh chấp nhận chia tay nhẹ nhàng đến vậy?

Trong khi người nói ra lời từ bỏ là em lại đau khổ, trằn trọc bao đêm...

Vì thế em lại khóc

Em trách phận mình sao bạc bẽo quá.

Người em thương nào có thương em đến vậy đâu

Anh nhẹ nhàng buông bỏ thế kia mà, thậm chí không thèm hỏi lí do. Chắc anh cũng muốn chia tay lắm nhỉ? Cho nên khi em thay anh nói ra anh mới chấp nhận nhanh đến vậy..

Nhưng em ơi liệu em có biết?

Ngày em lựa chọn rời đi, cũng là lúc em đánh mất người em thương.. mãi mãi

...

  "后来的我们,后来只有我,没有我们。"

(Chúng ta của sau này, sau này chỉ có em, không có chúng ta.)

...

Ngày chia tay anh, em đặt vé máy bay sang Hàn, em chọn đấy làm nơi chữa lành tổn thương. Em không báo trước với ai cả, cứ lẳng lặng mà đi vậy thôi

Em bỏ lại công việc dang dở, bỏ lại bạn bè, đồng nghiệp, bỏ lại... người em thương

Vừa đặt chân đến xứ người, em nhận được vô số cuộc gọi từ Neko. Nhưng em chọn cách ngó lơ, em tắt chuông, khóa máy, không thèm trả lời bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Không phải em giở chứng giận dỗi hay gì, đơn giản vì em không muốn trả lời hàng loạt câu hỏi từ hắn mà thôi

Em biết chuyện mình và anh chia tay sớm muộn gì cũng đến tai mọi người, chỉ là em chưa sẵn sàng trả lời những câu hỏi dồn dập ấy..

Em sợ mình không giữ được bình tĩnh mà bật khóc, cũng sợ bản thân vô thức nói ra lí do mình rời đi. Sợ mọi người biết rằng em là một tên hèn nhát, rằng em vì sợ hãi mà trốn chạy khỏi tình yêu của anh..

Nhưng em nào có biết, thời điểm em chọn ấn vào nút từ chối cuộc gọi, cũng là lúc người em thương lìa xa cõi đời..

...

"Alo, Neko hả? Hôm qua em bận quá nên không cầm máy được, có chuyện gì không anh?"

"Khánh.."

"Khánh ơi.."

Nghe cái giọng nghèn nghẹn của hắn, loại dự cảm không tên bắt đầu nhen nhóm trong lòng em. Cảm giác bí bách như tràn ra khỏi lồng ngực, em cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn không giấu được chút run run

"Có.. có chuyện gì vậy anh?"

"Neko đừng làm em sợ.."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc tang thương, không rõ là của Neko hay của người nào khác. Mãi mấy phút sau hắn mới khó khăn lên tiếng

"Thằng Nam.. nó đi rồi mày ơi.."

"Neko đùa em đúng không? Anh Nam đi là đi đâu? Sao nói nửa câu đã dừng rồi?"

Em cố rặn ra nụ cười nhưng sao nó lại méo mó đến thế?

Tim em như bị tảng đá đè ép gần như không thở nổi

Làm ơn..

Làm ơn nói với em đấy chỉ là trò đùa đi..

"Thằng Nam chết rồi, nó chết rồi mày hiểu không?"

"Chỉ năm tiếng sau khi mày đi thôi Khánh.."

"Nó uống thuốc ngủ tự tử.. lúc bọn tao đến, nó đã không còn thở rồi.."

"Nó đi rồi, đi thật rồi Khánh ơi.."

Như dùng chút sức lực còn lại nói ra mấy câu đấy, hắn cuối cùng không nhịn được mà khóc tức tưởi

"Tao đã gọi mày nhiều lắm mà Khánh, tại sao mày không nghe máy? Mày lỡ mất cơ hội nhìn nó lần cuối rồi Khánh ơi.."

...

Cạch!

Điện thoại rơi xuống đất mang theo tiếng nức nở của Neko cùng nửa hồn em đi mất..

...

"Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ."
                                   -Hàn Mặc Tử-
...

Ngay trong đêm hôm ấy, em lập tức lên chuyến bay về Việt Nam, dẫu cho bản thân vẫn bị cơn đau cả thể xác lẫn tinh thần dày vò..

Dẫu cho trái tim lẫn linh hồn đều tan tác...

Em vẫn phải về với người em thương, phải về nhìn anh lần cuối bất chấp thứ đón nhận em chỉ là một bức di ảnh lạnh lẽo...

...

Em không nhớ lúc mọi người thấy em xuất hiện trong đám tang của anh họ đã phản ứng như nào nữa

Có tức giận, có thương hại, còn có cả tò mò

Nhưng chung quy họ đều biết.. em là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh

Có người nói em vô tình, bạc bẽo, cũng có người gọi em là kẻ giết người không dao, nhưng chỉ những ai biết rõ mọi chuyện mới chịu dành cho em chút thương xót..

Họ thương cho một Nguyễn Hữu Duy Khánh từng trải qua tổn thương, phản bội, quay lưng nên chọn cách thu mình gặm nhấm nỗi đau

Nhưng họ cũng hận một Nguyễn Hữu Duy Khánh chỉ biết đến nỗi đau của bản thân mà thờ ơ trước tổn thương mà người bên cạnh phải gánh chịu

...

Neko nói với em rất nhiều về ngày hôm ấy

Hắn nói hôm đó anh phát hiện những người anh gọi là bạn thân đến mức để họ làm ekip đã phản bội mình. Họ đem những show anh ngày đêm chuẩn bị hủy bỏ hết, với cái lí do ngớ ngẩn hết sức:

"Không muốn anh quá nổi tiếng vì sợ anh sẽ có mới nới cũ"

Cũng trong ngày hôm đó anh nhận được tin người thân duy nhất của anh không còn trên đời..

Lúc ấy chắc hẳn anh tuyệt vọng lắm

Lẽ ra em phải ở bên an ủi anh, nói cho anh biết em vẫn ở đây

Nhưng em đã làm gì nhỉ?

Bỏ rơi anh chỉ với một câu chia tay đơn giản, thậm chí không có nổi lí do..

...

Trụ cột tinh thần của anh sụp đổ

Cả thế giới như muốn bỏ rơi anh, đào thải anh khỏi cuộc đời vốn chẳng tươi đẹp này..

Bạn bè phản bội, người thân ra đi, ngay cả người anh yêu nhất cũng chọn cách buông tay..

Vì thế anh tự tử..

Anh rời xa những đau đớn, buông bỏ hết muộn phiền.

Anh về với mây, với nắng, về với bầu trời mặc anh tự do vùng vẫy

Anh về với cõi vĩnh hằng, bỏ lại sau lưng người hâm mộ, anh em, đồng nghiệp, bỏ lại.. người anh thương

...

只要一分钟就可以碰到一个人,一小时就可以喜欢上一个人,一天就可以爱上一个人,但需要花尽一生的时间去忘记一个人。

(Chỉ cần một phút là có thể chạm mặt một người, một giờ là có thể thích một người, một ngày là có thể yêu một người, nhưng cần phải tốn thời gian cả một đời để quên đi một người.)

Và vì anh không thể quên em, nên anh chọn cách kết thúc tất cả, bao gồm cả sinh mạng của chính mình.

...

Bởi anh không thể dừng yêu em, cho nên chỉ có thể giết chính mình để ngừng yêu em..

...

Giá như em chịu lắng nghe những trăn trở, suy tư của anh

Giá như em chọn cách dũng cảm đối mặt thay vì hèn nhát bỏ trốn

Giá như em ở bên anh và ôm lấy anh khi anh cần em nhất

Liệu khi ấy chúng ta có thể có một kết cục khác không?

...

Nhưng hỡi ơi cuộc đời làm gì có hai từ "giá như" hở em ơi..

Ngày em bỏ mặc anh mà ôm mình liếm láp vết thương

Ngày em rời đi không lời từ biệt

Ngày em bỏ lỡ cơ hội gặp anh lần cuối cùng

Cũng là lúc em đánh mất người em thương vĩnh viễn..

...

为了爱你我愿意放弃一切,甚至放弃你。

(Vì yêu em anh sẵn sàng buông bỏ tất cả, thậm chí buông cả em).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com