Chap 3
"Tại sao con không tin bu?Bu đâu có làm việc đó!"
"Bu....bu.....bu!!"
Thiên Minh thoát khỏi giấc mộng.Anh mơ thấy gã.Người gã đầy máu,mắt đỏ rực,cánh hóa đen,vòng đầu lúc ẩn lúc hiện,lông vũ đen bay xung quanh.
Trán anh đầy mồ hôi,hơi thở gấp gáp.Anh chưa phải lần đầu mơ thấy gã,thậm chí là mơ thấy gã hằng ngày,nhưng cứ hễ mơ thấy gã thì đó luôn là ác mộng.Anh không có lấy một giấc ngủ thực sự,chỉ là anh nhắm mắt và thức dậy.
-Anh sao thế?Em thấy anh gọi bu.
Tăng Vũ Minh Phúc mang ly nước đến cho anh.Anh từ tốn nhận lấy.Em ngồi xuống cạnh anh,tay xoa lưng anh như một cách trấn an.
-Cảm ơn em đã lo lắng.Anh không sao hết.Chắc tại anh nhớ mẹ thôi.
-Thật không đó?
Em nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi.Anh cố tránh nó đi,nhưng chỉ tổ làm em thêm tò mò.
-Anh nói thật,anh xuống đây cũng lâu rồi,anh nhớ mẹ.
-Hừm....anh giống nói dối lắm nhá!!Nhưng thôi được rồi,em sẽ tin anh lần này.
Anh được dịp thở phảo nhẹ nhõm trong lòng.Còn em thì vui vẻ giơ trước mặt anh một tờ thông báo.
-Em mới thấy cái này.Cái này là hoạt động của con người phải không?Em muốn đi thử!!
-Trời.Hóa ra em vào phòng anh là vì cái này đó hả?
-Thế là anh không cho em đi hả!?
Em phụng phịu phồng má.Anh phải bật cười vì cái độ nhõng nhẽo,mè nheo của em.Anh đưa tay lên véo hai bên má em.
-Rồi rồi,ra ngoài đợi anh rồi anh dẫn đi.
-Aw,yêu anh Minh nhất trên đời luônnnnnn!!
Em ôm lấy anh nhảy cẫng lên.Anh bất lực để em làm càng.Em là một thiên thần ngốc,lại còn ham chơi.Chả biết đến khi nào mới trưởng thành.
Ôm ôm ấp ấp xong thì em ra ngoài đợi anh.Một lúc sau thì em được dẫn đến địa điểm trong tờ thông báo.
Đây là một hội chợ thường niên do một trường đại học tổ chức nhằm chào đón tân sinh viên–Hội chợ Chông Gai.
Nơi đây náo nhiệt,đông đúc làm em vô cùng hào hứng.Mặc kệ lời đang nói của anh,em chạy lung tung khắp khu chợ.
Đầu tiên em chạy đến cửa hàng Kaka.Em đã gặp người quen ở đó.Là Đăng Khôi–một thiên thần bị phế truất.
-Ơ,anh Khôi!
-Ha,em đó hả Phúc?Lâu quá anh không gặp em.
-Em nhớ anh lắm đó.Sau khi anh rời thiên đàng,anh đã làm gì thế?
-Anh á?Anh đi làm giáo viên ở trần gian nè.Đây là khu ở lớp anh.
-Anh siêu thế!!Mà cái gian hàng này đẹp ghê.
-Em thích thì cứ lựa đi,không phải trả tiền đâu.
-Anh nói thế em không khách khí đâu!!
Sau đó em cuỗm nửa gian hàng của Đăng Khôi đi mất.Khôi chỉ biết cười trừ.Vậy là lớp Khôi lỗ to rồi!!
Anh đi tìm em thì thấy em đang loay hoay với đống đồ.Anh nhìn là hiểu em gặp người quen rồi.Chứ em không có tiền sao mua lắm đồ vậy được.
-Em gặp ai thế?
-Dạ?Em gặp anh Khôi ấy.Mà anh ấy mấy năm rồi vẫn đẹp lắm luôn ý.
-Thế à,anh cũng muốn gặp ảnh ghê.
-Lát mình quay lại được mà.Mà,anh cầm hộ em đống đồ này đi.
Anh nhìn em một cách kì thị.Em thì dúi đống đồ vào tay anh.Mắt anh có chút giật giật.
-Thiệt luôn hả em?
-Dạ!!
Thế là anh phải xách đồ chạy vội theo tốc độ của em.Nhưng cuối cùng vẫn là mất dấu.
Em tung chạy xa bay đến một gian hàng khác.Nó tên là Chín Muồi.Một gian hàng tím mộng mơ,tươi trẻ.
-Phúc?Mày xuống đây rồi đó hả?
Em nghe tiếng theo phản xạ liền nhìn về phía người nói.Mắt em mở to khi người đứng trong gian hàng là Lê Trường Sơn–cũng là kẻ bị phế truất.
-Sơn!?Anh cũng ở đây á hả?
-Cũng?Mày gặp anh Khôi rồi đúng không.Trời,may có anh Khôi ở đây tao đỡ buồn.Rời thiên đàng cái tao lạc lối mấy năm lận.
-Thế anh cũng làm giáo viên à?
-Không,tao làm sinh viên trường này nè.
-Ồ!!
Em thốt lên một tiếng rồi chui vào gian hàng trò chuyện với y.Anh mãi sau tìm thấy em cũng ngỡ ngàng khi gặp lại người quen.Cả ba cùng chia sẻ,hàn huyên đủ thứ chuyện xảy ra mặc cho nhiều người muốn mua hàng.
Đến khi có tiếng động to,y mới phải mò ra xem có chuyện gì.Hóa ra là một vị khách muốn mua đồ mà gọi mãi y không ra nên cố tình đạp vào sạp một cái.
Và y đã phải đứng hình trước vị khách đó.Không phải vì quá giang hồ,bởi nếu giang hồ thật y cũng chửi cho lên bờ xuống ruộng.Mà vị khách kia chính là Nguyễn Cao Sơn Thạch.
-T.....
-Sơn?!
Cả hai mắt đối mắt,không nói với nhau được câu gì.Em thấy yên tĩnh đến lạ nên ngó ra coi.Và biểu cảm em hệt y vậy.
-Thạch!?Thiệt luôn hả trời!!
Anh thấy tiếng ồn từ em nên mò ra coi.Anh nhíu mày khi thấy cậu.
-Chà,trần gian thật tròn.
Anh cảm thán.Cậu giờ chú ý đến hai kẻ núp sau tấm vải tím kia.Trông hèn thế nhỉ!
-Tôi xin lỗi,tôi lỡ va phải gian hàng.Tôi sẽ đền bù tổn thất.
-Sao mày nói như thể tao với mày xa lạ vậy?
Y nắm lấy tay cậu.Cậu nhìn theo nơi vừa được sức nóng bao quanh,đôi mắt khẽ đóng lại,cậu rụt tay ra khỏi đó.
-Xin lỗi,nhưng tôi không hiểu anh nói gì.Tôi sẽ đền tiền,anh ra giá đi.
-Tao ra giá mày,mày trả thân mày cho tao!!
-Anh có bị điên không vậy?Nếu anh còn cố chấp tôi sẽ không đền đâu.
-Tao nói rồi,mày đền thân cho tao.Tao báo cảnh sát giờ!!
-Anh nghĩ tôi sợ chắc?
-Dù thế nào mày cũng phải nói chuyện với tao cho rõ ràng.Tao không để mày đi đâu!!
Cậu im lặng,y vẫn cố chấp nắm lấy cánh tay thon dài của cậu.Anh ở trong thấy tình hình không khả quan tí nào.Em thì chỉ thấy kích thích mà thôi.Tại y và cậu từ lúc em quen đến nay chưa từng có xung đột nào hết.
-Mày mua đồ gì mà lâu thế Thạch?
-Thuận,thằng điên này bắt tao đền thân cho nó này.
Gã đi đến chỗ cậu,cậu liền chạy ra núp sau bóng lưng gã.Y thấy gã cũng đủ hiểu mình không đấu lại được.Nhưng y lì lắm.
-Đã đạp sạp hàng tao bán mà muốn trốn nợ à?
-Ô hay!Đền thì đền tiền chứ đền thân thì hơi quá rồi đấy.
Quốc Bảo cũng đi đến góp vui.Hắn lúc nào cũng cười hết,cười một cách tự tin mình là người chiến thằng.Y vẫn lì,vẫn cố vượt quá gã và hắn để kéo lấy cậu.
-Tao không cần biết.Đền tổn thất cho tao ngay!!
-Nè Bảo!Người quen mày đúng không?Giải quyết tử tế dùm tao cái.
-Rồi rồi,mà ở đây cũng có người quen mày mà!
Hắn liếc vào tấm vải tím.Gã theo hướng nhìn về phía đó.Là anh!
-Mẹ,đi đến đây còn gặp lũ cô hồn vất vưởng!!
-Bu nói hơi quá rồi.
-Bu?!
Đồng loạt từ em,cậu,y và hắn đều nhìn anh.Hắn có chút hoang mang khi hắn vốn chỉ biết anh là người quen của gã thôi.Chuyện này đi xa tưởng tượng hắn quá.
-Đã bảo đừng gọi tao như thế rồi.Tao đéo còn là bu mày đâu thằng chó rách!
-Thuận,bu là sao?
-Mày giải quyết chuyện mày trước đi.Lo chuyện bao đồng tao bán mày luôn.
-Bán cho tao nè!
-Sơn ơi,mày mất giá quá!
-Anh Minh....Là sao?!
-Chuyện này em không hiểu đâu Phúc.
-Ủa,có Phúc ở đây nữa hả?
Hắn mỉa mai nhìn em.Em thấy mà tức nổ đom đóm mắt.Nhưng rồi lại nhận ra ở hắn có gì đó quen quen.
-Mày....là con quỷ đó hả!!
-Giờ nhận ra có quá muộn không?Cảm ơn tao vì đã cho lời khuyên đi.
Lần trước hắn gặp trên sân thượng hắn đeo một chiếc mặt nạ cáo.Giọng cũng làm giả khiến em không nhận ra.
-Èo ơi,tao khinh!!
Tất cả đồng loạt dè bĩu hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com