The first impresion
Bình minh ló dạng,
Ở bên đây thị trấn, cậu thanh niên trẻ đang hì hục chuẩn bị chuồng trại cho đàn bò của mình. Tay chân cậu thoăn thoắt, hai bắp tay to khoẻ hoạt động hết công suất trông cuốn hút vô cùng. Cậu vui vẻ ngân nga những bản nhạc, đôi chân vừa di chuyển vừa nhịp nhịp theo điệu nhạc. Có vẻ hôm nay cậu ấy đang rất vui.
Còn ở bên này, một anh chàng cũng đang thoăn thoắt chuẩn bị bắt đầu ngày mới của mình. Thầy giáo Duy - Một nhà giáo trẻ đầy năng lượng và nhiệt huyết, cùng với niềm yêu thích trẻ con vô cùng tận. Anh cất lên những bài hát vui vẻ, khuôn mặt tươi cười bước những bước chân dọc con đường tràn đầy nắng sớm. Bước vào lớp, cất tiếng chào với các học sinh yêu dấu của mình, lớp học bắt đầu
Và thế là một khởi đầu mới lại đến...
Hôm nay Quốc Thiên lên thị trấn để giao dịch một số thứ. Sau khi làm một số công việc ngoài trại, cậu nhanh chóng chuẩn bị tươm tất để khởi hành. Phải nói tâm trạng hôm nay của Quốc Thiên rất tốt nhưng lại không phải vì công việc thuận lợi mà tại vì hôm nay cậu được gặp "người ấy". Thiên sơ vin quần áo cẩn thận rồi leo lên xe, nổ máy chạy đi.
Đến thị trấn, cậu gặp mặt, bàn bạc và nhanh chóng chốt sổ với mối làm ăn của mình. Cậu hí hửng đi ra xe và dạo quanh thị trấn với mong muốn thấy được người mà mình mong chờ. Cậu đi đến một quán điểm tâm để kiếm chút gì đó bỏ bụng, sáng xuất phát sớm nên chưa kịp ăn gì làm bụng cậu cồn cào vô cùng. Cậu lựa vị trí ngồi ngay cửa sổ, nhìn ra ngoài là một trường tiểu học nhỏ. Quốc Thiên vừa nhìn ra ngoài lơ đãng. Một lúc sau cậu thấy một nhóm học sinh chạy ùa ra sân chơi và theo sau đó là một thầy giáo trẻ. Nhưng chờ một chút, cậu thấy người này trông quen lắm, đường nét thanh tú này cậu đã gặp ở đâu rồi thì phải ( là ảnh đó anh oiiii ). Ngay khi nhận ra người trước mắt là anh, cậu vội bỏ bữa sáng còn đang dang dở của mình, chạy ù sang trường học đối diện như thể sợ anh đi mất. Chạy đến trước mặt anh, cậu chống tay lên đầu gối thở hổn hển còn người đối diện thì đang trưng ra bộ mặt không thể nào ngơ ngác hơn.
- Này cậu gì ơi, cậu là ai mà đột nhiên chạy vào đây thế này ?
Thanh Duy rụt rè, khều khều nhẹ người đối diện rồi lên tiếng hỏi.
- Ah xin lỗi anh, tôi là Trần Quốc Thiên, năm nay 26 tuổi, độc thân và hiện đang là chủ trang tại ngoài ngoại ô kia.
Quốc Thiên bối rối trả lời một mạch liên tù tì danh tính của mình khiến Thanh Duy nghe thấy cũng phải bật cười nhẹ.
- Haha tôi có phải cảnh sát đâu mà cậu khai hết như thể tôi đang hỏi cung cậu thế.
- T-tại tôi ... tôi ... tôi mệt quá ...
Quốc Thiên vừa nói vừa cúi mặt xuống đưa tay gãi gãi đầu để mong giảm bớt sự ngượng ngùng trên khuôn mặt.
- Vậy cậu vào đây để làm gì thế ?
- Để gặp anh ...
Câu nói vừa thốt ra khiến cả hai đều ngơ ngác, đến khi hoàn hồn thì Quốc Thiên vội xua tay giải thích
- Ah k-không phải như anh nghĩ đâu, ý tôi là tôi đã xem anh hát và Delilah, anh thật tuyệt, tôi thích anh lắm !
Vừa nghe chữ " Delilah ", Thanh Duy liền nắm tay Quốc Thiên kéo vào môt góc và nhắc nhở.
- Đừng có nói cái tên Delilah đó ở đây, tôi tên là Thanh Duy, gọi tôi như vậy đi.
- Tôi xin lỗi anh, tôi không cố ý ...
- Được rồi, không sao đâu. Vậy là mục đích của cậu đến đây chỉ để nói mấy điều này với tôi thôi á hả ?
- Không, tôi có vài thứ muốn gửi cho anh, anh đợi tôi một tí.
Quốc Thiên vội chạy ngược về quán điểm tâm ban nãy mua những loại bánh mà cậu cảm thấy ngon rồi xách giỏ bánh đi ra xe lấy thêm hai chai sữa tươi vừa ra lò sau đó hí hoáy vẽ vẽ viết viết gì đó rồi chạy sang đưa cho anh.
- Bánh này ngon lắm, tôi mang cho anh mong là khi dùng anh cũng cảm thấy ngon miệng. Còn đây là sữa tươi tôi tự chế biến, tôi cũng gửi cho anh coi như là một món quà, mong anh sẽ thích nó. Tôi không có hoa hay thiệp như những người hâm mộ khác, tôi chỉ có một chút quà nhỏ thế này thôi, hi vọng anh dùng ngon miệng.
- Cảm ơn cậu nhiều nhé, tôi sẽ dùng thật ngon miệng !
Thanh Duy nhìn Quốc Thiên mỉm cười rồi đưa tay ra nhận lấy giỏ bánh. Anh vừa buồn cười vừa khó hiểu với cậu chàng trước mặt, từ trước đến giờ anh chưa gặp người hâm mộ nào tiếp cận mình trong hoàn cảnh bất ngờ thế này. Đúng lúc cả hai người đều đang bị bao vây bởi những dòng suy nghĩ linh tinh trong đầu thì tiếng chuông vào lớp vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ trong đầu họ.
- Thôi chắc tôi phải vào lớp lại rồi, cảm ơn cậu lần nữa nhé !
- C-chào anh.
Quốc Thiên vừa hoàn hồn thì thấy hình bóng kia đã đi mất, chỉ còn bóng lưng sắp khuất sau cánh cửa gỗ. Cậu đứng đó nhìn theo đến khi người kia khuất hẳn thì mỉm cười, một nụ cười bất giác của kẻ tìm được tình yêu. Cậu ra xe, hớn hở đi về nhà, miệng không ngừng huýt sáo theo những bản tình ca đang phát trên radio.
Bên này, Thanh Duy sau khi vào lớp ổn định trật tự liền mở giỏ bánh ra xem thì thấy bên trong có một tờ giấy nhỏ được gấp đôi lại. Nội dung bên trong là " Anh ăn bánh thấy ngon thì hãy viết một mẩu giấy rồi để ở dưới hòn đá lớn trước cổng trường nhé, tôi sẽ thấy và mang đến thêm cho anh. À mà nhớ để lại phương thức liên lạc nhé không thôi tôi lại xông vào như hồi nãy đấy ! ". Thanh Duy đọc xong thì bật cười, nghĩ: " Xin số thì nói đại là xin số, bày đặt tiểu phẩm chi không biết, đúng là con người kì lạ." Nghĩ thế thôi chứ anh lại ấn tượng với cậu trai này. Bên ngoài bảnh bao, sáng sủa ra phết, lại còn tiểu phẩm làm anh vui, nói chung là cũng được. Nghĩ vẩn vơ một hồi, anh lấy ra một tờ giấy nhỏ để phản hồi lại cho người kia, chờ tới cuối giờ thì mang ra địa điểm đã ghi trên tờ giấy kia, để vào đúng chỗ rồi về nhà.
Tối hôm đấy...
Có hai con người, cùng nhìn ra bầu trời với những suy nghĩ, những tơ vương trong lòng. Một người phấn khích vì cuối cùng cũng đã gặp lại người trong mộng. Cậu háo hức mong sao ngày mai đến thật nhanh để xem câu trả lời của anh. Người còn lại cũng suy nghĩ về cậu chàng mình vừa gặp lúc sáng. Khá đẹp trai, khá dễ thương và đôi chút vụng về nữa. Vừa nghĩ anh vừa mỉm cười vì những giây phút bối rối của cậu lúc sáng. Trần Quốc Thiên, tên cũng đẹp quá đó chứ!
Và thế là chúng ta vừa chứng kiến cảnh tượng một hạt giống tình yêu được gieo xuống. Một tình yêu thuần khiết của cậu trai trẻ, thứ mà sâu thẳm tâm hồn cậu luôn tò mò và tìm kiếm. Hay một tình yêu có thể chữa lành những vết thương cũ mà chàng ca sĩ ngày đêm khao khát. Dù là thứ tình yêu gì đi chăng nữa, ta vẫn cứ tin rằng đó là định mệnh mà cuộc đời muốn dành cho họ, thứ định mệnh không thể thay đổi ...
P/s: Xin lỗi khách iu vì sự chậm trễ này TT, tuần qua mình bận quá nên không có thời gian viết chap mới cho mọi người, mong mọi người thông cảm nhé. Và vẫn là câu nói cũ, mọi người có góp ý gì thì cmt cho mình biết để mình cải thiện tốt hơn nhé. Cảm ơn và iu mọi người rất nhiềuuuuu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com