11: Kí ức
Tôi cũng "từng" là con người nhưng tôi không thể hiểu sao họ lại khác xa chúng tôi như vậy. Ở quê hương tôi, con người luôn yêu thương lẫn nhau, đoàn kết và bảo vệ cho nhau dù già, trẻ, lớn, bé, dân tộc nào đi nữa. Dân tộc tôi luôn tìm kiếm điểm cân bằng giữa sự cho đi và sự nhận lại. Họ rất xem trọng cách đối nhân xử thế.
Nhưng những con người này thì không. Họ đến từ một đất nước khác, họ mang một tư tưởng hoàn toàn khác người dân tôi. Thứ tư tưởng thượng đẳng về cái mà họ gọi là "chủ nghĩa thực dân".
Tổ tiên tôi từng bị tổ tiên của họ đến, đàn áp và tìm mọi cách để vơ vét tài nguyên trên mảnh đất quê hương của bọn tôi. Dù việc đã xảy ra cách đây gần hai thế kỷ. Dân tộc tôi lúc đó đã ngoan cường đánh bại họ, sau đó khéo léo giữ quan hệ với họ đến mãi sau này. Giờ họ không còn có thể vơ vét được gì từ đồng loại nữa, cũng không ai còn sợ họ nữa, và họ đã tìm đến đây.
Điều khủng khiếp kia lại sắp diễn ra một lần nữa.
Tôi vừa đi về phòng tập trung vừa suy nghĩ về nghĩa vụ của mình với bọn họ. Liệu việc này có đúng không khi chiến đấu vì những người này? Họ đang lặp lại hành động tàn ác mà họ đã cố gắng làm với tổ tiên tôi trên mảnh đất mới và con người nơi đây. Hơn ai hết, tôi giờ có thể hiểu một phần cảm giác của người Navi khi bị họ "ghé thăm" rồi. Tôi chỉ đơn giản là một lính đánh thuê tầm thường, ngoài việc làm công ăn lương cho họ ra, tôi còn cả lũ trẻ ở cô nhi viện để chiến đấu. Bọn chúng chính là sức mạnh để tôi cố gắng bằng mọi cách sống sót, bọn chúng là gia đình thứ hai của tôi.
Tôi rồi cũng đến phòng trung tâm, mọi người trong đội đều ở đây đợi lệnh, nếu có bất kỳ chỉ thị nào thì sẽ lập tức xuất phát. Tôi chọn một góc riêng tư một tý, mọi người có vẻ đang bàn tán cười đùa vui vẻ về một việc gì đó.
Ngồi xuống ghế nơi góc phòng, tôi lôi trong túi áo trong của khoác ngoài ra một tấm hình cũ. Tấm ảnh chụp tôi và lũ trẻ của cô nhi viện lúc tôi còn là người. Trong đó tất cả mười bảy đứa nhỏ, đủ mọi độ tuổi, đủ loại màu da, đủ thứ quốc tịch. Chúng đều là nạn nhân của chiến tranh mà tôi tham gia vào những cuộc chiến đó, tôi đã cố gắng cứu chúng sau khi gia đình chúng bị bom đạn giết sạch, rồi tôi tập hợp chúng lại tại cô nhi viện này. Nơi này cũng là nơi mà tôi từng ở và lớn lên.
Giờ nghĩ lại, tôi cứu chúng như thể sám hối trước tội lỗi của mình, rằng: tôi đã giết gia đình các em...tôi thấy tội lỗi nên không giết các em nữa.
Quả là một câu nói nghe mới đạo đức giả làm sao. Nhưng thứ tiếng nói kia chưa bao giờ biến khỏi tâm trí tôi.
Nó dằn vặt tôi mãi, như thể rằng: "liệu có quá tàn nhẫn ki giữ bọn trẻ sống không khi bản thân mình là người càn quét hết gia đình tụi nhỏ?" . Hay lại là một cách nghĩ khác, như kiểu:" thôi ít nhất thì bọn trẻ vẫn còn sống, dòng máu của chúng sẽ còn được duy trì...."
Suy cho cùng, tôi đã làm một việc mà lương tâm tôi cho rằng bản thân nên làm và bọn trẻ lúc đầu thù tôi ra mặt, có đứa còn cố giết chết tôi, nhưng về sau mọi chuyện dần dịu lại.
Cái viễn cảnh tình người hiếm hoi nảy nở giữa một thế giới đen tối vì lòng tham quả thật khó tin.
Từ đó đến nay thì, Trái Đất lúc nào cũng loạn cả. Các cuộc chiến tranh liên tục nổ ra chỉ vì một lý do duy nhất: Tranh lấy tài nguyên. Tôi lúc đó túng quẫn, cô nhi viện ngày càng nhiều trẻ em được đưa tới, không chỉ có lũ trẻ của tôi. Rồi tôi nhận được thư mời tham gia cho một dự án ngoài hành tinh, có thể đem lại hi vọng về vấn đề cạn kiệt tài nguyên của nhân loại thời điểm đó, thù lao vô cùng hậu hĩnh. Tôi không nghĩ nhiều mà đồng ý đi ngay, để rồi không thể về gặp tụi nhỏ nữa. Tôi bỗng thấy khóe mắt mình hơi cay, tôi cố kìm lại, không khóc.
Phía sau tấm hình là một tấm hình có ba người khác, đó là hình của gia đình thật sự của tôi. Có cha, có mẹ và tôi. Tôi chợt dùng đôi bàn tay xanh kia của mình chạm nhẹ lên tấm hình. Tôi thấy nhớ họ. Cha tôi từng là một lính thủy đánh bộ của Tây Ban Nha, còn mẹ tôi là người Việt và cũng là chủ, dẫn dắt một đoàn xiếc được kế thừa từ ông ngoại tôi. Hai người gặp nhau khi hội anh em của ông ấy tổ chức một chuyến đi đến thành phố mà mẹ tôi sống, cha và mẹ gặp nhau lần đầu tại rạp xiếc của ông ngoại và họ quen nhau từ đấy.
Cha tôi hay dạy những kỷ luật, nề nếp cho tôi trong khi mẹ lại thường đưa tôi đến nơi đồng nghiệp của bà làm việc để xem ảo thuật và nhào lộn. Nhà chúng tôi chuyển qua nhiều đất nước khác nhau do đoàn xiếc của mẹ tôi khá nổi tiếng. Chúng tôi rất ít khi có bất hòa, người cha dạy kỷ luật và bảo vệ cho hai mẹ con tôi, mẹ tôi thì dạy cha con tôi về niềm vui nơi trần thế cùng với những món ăn ngon.
Mọi chuyện sẽ thật hoàn hảo nếu như vào sinh nhật năm 9 tuổi của tôi, vụ việc kinh khủng kia không xảy ra. Chúng tôi lúc đó đang ở phía nam một thành phố ở đất nước Tây Ban Nha xinh đẹp, ở trên xe cười đùa về bữa tối dở tệ mà cả nhà đã dùng tại một quán ăn gia đình hiện đại. Tôi lúc đó ngồi hàng ghế sau, chuẩn bị mở món quà sinh nhật mà hai người tặng tôi.
"Bằng!" -một tiếng súng nổ ra, phần kính xe trước mặt ba tôi vỡ vụn, xung quanh là những vết nứt và một vòng tròn nhỏ ở trung tâm.
Máu dính cả vào chiếc nơ trên hộp quà, chảy vào lòng bàn tay tôi. Cha tôi đã bị bắn.
"Nằm xuống mau! Bí ! Nằm xuống mau!" - mẹ tôi hét lớn.
Tôi nghe lời mẹ, hoảng hốt gỡ dây an toàn, chui xuống phía bên dưới ghế.
"Bằng!" - một tiếng nữa vang lên. Mẹ tôi đang hét thì im bặt. Tôi không nghe thấy tiếng mẹ tôi nữa.
Tôi chỉ biết nấp xuống sau ghế, rồi từ đằng xa, một đám người đi lại.
"[Chà! Mày ngắm chuẩn đấy! Mau lấy những gì có giá trị rồi đi thôi.]" - một tên nói.
Tôi lúc đó cố gắng nép mình xuống gầm ghế. May là loại xa này có gầm ghế to, tôi vừa đủ để nấp vào. Máu của cha mẹ tôi cứ thế mà nhiễu xuống mặt tôi.
"Choảng!" - bọn họ phá cửa kính hai bên ô tô.
"[ Mau lên, cởi hết đồng hồ và trang sức của họ ra, nhìn kinh vãi.]" - tên còn lại nói.
Bọn họ nhanh chóng cởi hết những thứ giá trị trên người cha mẹ tôi xuống. Máu của họ nhiễu ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc đã ướt cả đầu của tôi. Tôi cố nén nước mắt, không dám thở mạnh.
"[ Khoan đã, có một hộp quà ở ngoài sau!]" - tên kia nhận ra rồi bảo với tên còn lại về hộp quà.
Bọn chúng im một lúc, có lẽ đã nghi ngờ có con nít trên xe. Bọn chúng toan mở cửa xe ra thì đoạn ghi âm hẹn giờ của cha tôi vang lên từ nơi vô lăng.
"[ Gợi nhắc quan trọng, mua quà cho con gái! Chuẩn bị cho sinh nhật của con bé, mày không được quên Marcos à.]"- giọng ba tôi cất lên từ vô lăng.
" Một hộp quà với nơ màu hồng và vỏ màu xanh, bên trong là một chiếc bút bi và một cái máy ảnh. " -giọng mẹ tôi nói thêm vào.
"[ Hãy mang quà về cho con gái nào!]" - cha mẹ tôi đồng loạt nói.
Rồi hẹn giờ kết thúc.
"[ Hóa ra chỉ là đi mua quà thôi, xem ra cũng chả có đứa trẻ nào đâu, đi thôi, nhiêu đây dư sức mua thêm vài liều rồi.]" - tên còn lại sau khi nghe đoạn gợi nhắc nói xong thì gấp gáp bảo tên kia.
Rồi bọn chúng bỏ đi. Người tôi lúc này toàn máu của cha mẹ tôi, ướt đẫm trong nước mắt của tôi hòa cùng máu của họ. Tôi sợ run, không thể di chuyển bất kì thứ gì từ tay đến chân, mất một lúc sau tôi mới dùng được chút sức lực còn lại mò lấy điện thoại nơi túi áo cha tôi. Tôi gọi cho cảnh sát đến hiện trường.
Lúc họ đến, họ chỉ thấy tôi ngồi trong xe, thẫn thờ một chỗ với máu khắp cơ thể. Cả chiếc xe nồng một mùi duy nhất của thứ chất lỏng đỏ thẫm. Họ đưa tôi về đồn để lấy lời khai, ông nội đã phải đến đón tôi ngay sau đó.
"[ Ta vô cùng tiếc cháu yêu.]" - ông ôm tôi vào lòng rồi khóc an ủi. Hai ông cháu tôi khóc từ đồn cảnh sát về đến nhà.
Sau đó tang lễ của cha mẹ tôi mau chóng được tổ chức. Cảnh sát lúc đó cũng đến chia buồn cùng gia đình, họ cũng đã bắt được hai kẻ đã gây ra vụ này, chúng là những con nghiện của một hợp chất ma túy mới được tung ra thị trường gần đây, và giá của nó vô cùng đắt đỏ, gia đình tôi không phải là gia đình duy nhất bị bọn chúng tấn công.
"[ Thế họ bị phạt thế nào?]" - tôi hỏi họ.
"[ Tử hình.]" - họ đáp.
"[ Bọn chúng nên bị tử hình hàng ngàn lần.]" - tôi cay nghiệt đáp lại họ bằng tiếng Tây Ban Nha.
"[ Nhưng chúng chỉ có một mạng thôi cô bé, cô không thể bắt chúng sống lại rồi lại giết chúng được. Tước đoạt đi mạng của chúng một lần và mãi mãi là đủ rồi.]" - một viên cảnh sát đáp.
Sau khi tang lễ của cha mẹ tôi kết thúc, tôi đến và ở với ông nội cho đến khi tôi đủ 11 tuổi thì ông tôi chết vì tai nạn giao thông. Tôi lại một lần nữa rơi vào cái chết tinh thần, rồi tôi chuyển về nơi mà sau này tôi sẽ gắn bó suốt đến sau này. Tôi chuyển về Việt Nam và sống cùng với bà ngoại.
Lúc đó ông ngoại cũng đã mất, bà thay ông và mẹ tôi dẫn dắt đoàn xiếc, tiếp tục kiếm tiền lo cho tôi ăn học. Bà không quá nghiêm khắc nhưng vô cùng tỉ mỉ, nếu tôi sai thì sẽ nhắc nhở rồi chỉnh ngay lập tức. Những bài ca của bà tôi đến giờ vẫn nhớ, bà lúc nào cũng dịu dàng chỉ bảo tôi về một khía cạnh nào đó, về một bài học nào đó trong cuộc sống.
Tôi nhớ đến bà thì nước mắt lại chực chờ trào ra. Tay cầm tấm ảnh, từng giọt nước mắt đua nhau rớt xuống hai tấm hình. Tôi cúi đầu khóc, tôi nhớ mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com