Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 1: Chỉ là vài chuyện thường ngày (1)

1. Sau cơn bão

Cơn bão này không phải cơn bão lớn nhất mà làng họ từng trải qua, nó như là một cơn bão nhỏ bất chợt lướt qua mà thôi. Thế nhưng cho dù vậy cũng chẳng ai điên mà lao đầu ra biển vào lúc này cả.

Elisa lúc này vẫn đang ở nhà thì nghe chồng mình hớt hải chạy vào trong báo rằng Ratio tự dưng chạy ra biển tìm Aventurine. Chỉ nghe tin sét đánh kia cô liền bật dậy chạy ra cửa tính đuổi theo thì đã bị chồng mình ngăn lại.

Bão tới rồi, từng cơn gió lốc quét qua chẳng tài nào mà đứng vững, chồng cô dĩ nhiên hiểu cô đang lo lắng cho cậu trai mà đã từ lâu cô luôn coi là em trai ruột của mình, nhưng vẫn quá nguy hiểm, dù cho có cả đám người trong làng chạy ra lôi cậu ta vào thì vẫn quá nguy hiểm chứ huống hồ gì là một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô.

"Đừng Elisa, không thể làm gì hơn nữa đâu, chỉ có thể cầu cậu ấy may mắn mà thôi."

"Còn Aventurine? Cậu ấy đâu?"

Cô biết bỗng dưng Ratio chạy ra biển chỉ có thể liên quan đến Aventurine mà thôi. Ratio trong mắt cô luôn là người bình tĩnh xử lý mọi chuyện, nhưng trong chuyện tình cảm vẫn luôn có những điều khó nói. Suy cho cùng con người khi yêu vẫn luôn mù quáng mà.

Chỉ là Ratio không chịu thừa nhận bản thân đã yêu Aventurine như thế nào mà thôi.

"A! Aventurine?"

Bóng cậu thanh niên với mái tóc vàng sũng nước đi lướt qua. Khắp cả cái làng này chỉ duy nhất mình Aventurine là có mái tóc vàng đặc trưng ấy, chỉ cần nhìn lướt qua liền có thể nhận ra cậu ta.

Sau khi chồng cô kể lại hết sự tình, Aventurine cũng chẳng nói gì thêm mà hướng thẳng về phía biển nơi anh ta vừa trở về kia.

Vốn dĩ Aventurine đã về từ sớm, thuyền của hắn vừa ra khơi hắn đã cảm nhận được cơn bão đang tới. Dù đã không còn là người cá từ lâu nhưng linh cảm của hắn về chuyện giông tố trên biển như chưa từng mất đi.

Những thuyền viên trên thuyền đều tin tưởng hắn vô điều kiện. Dù sao cũng nhờ cái linh cảm thần sầu kia đã cứu sống họ không biết bao nhiêu lần rồi.

Elisa dù lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Chồng cô cũng kiên quyết giữ cô lại. Không phải anh vô tình không muốn ra gọi họ vào hay gì cả. Nhưng anh và Elisa có một gia đình. Họ có hai đứa con, dù anh hay cô gặp bất trắc thì đều không được.

Anh dìu cô ngồi xuống, tay anh giữ tay cô thật chặt để ngăn nếu cô lo lắng mà chạy ra ngoài biển vừa dịu dàng trấn an cô.

"Đừng lo, Aventurine tìm được Ratio cả hai sẽ cùng nhau về thôi."

Nói thì nói thế nhưng cô vẫn không thể ngừng lo lắng. Trong căn nhà vững chãi vẫn nghe tiếng mưa ào ào như thác đổ, những cơn gió lốc bên ngoài vẫn thét gào. Cô biết anh chỉ trấn an cô mà thôi còn về hai cậu trai kia có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi.

Nhưng cơn bão kia quả thật quá kì lạ. Giông tố vừa mới dữ dội kia vậy mà nói ngưng liền ngưng. Một hạt mưa cũng chẳng còn, trời quang mây tạnh, những cơn gió cũng nhẹ nhàng man mát.

Elisa ra khỏi cửa cô đưa tay hứng nước mưa nhưng chẳng có giọt nào rơi trên tay cả. Mưa tạnh thật rồi. Nhưng cô bỏ qua hết những câu hỏi trong lòng, Elisa gọi thêm vài người chạy ra biển phòng trường hợp xấu nhất có thể ứng cứu.

Nhưng ra tới biển, cô cảm thấy bản thân có vẻ lo hơi nhiều rồi. Ngoại trừ người lấm lem đất cát và ướt sũng ra thì trông cả hai đều không có gì trông giống như gặp vấn đề gì cả, đã vậy còn an ổn mà nắm tay nhau đứng nhìn về biển.

"Này! Ratio! Aventurine!"

Nghe tiếng gọi từ phía sau, cả hai người bất giác giật mình vội vã gỡ tay nhau ra rồi mới quay lại xem thử ai đang gọi. Elisa đang chạy về phía cả hai, theo sau còn mấy người đàn ông nữa, nhưng họ không đuổi theo kịp cô.

"Hai đứa có sao không?"

Mặt Aventurine thoáng chút hơi đỏ như thể hắn vừa mới làm chuyện gì đó không thể nói với mọi người được vì vậy mà cứ ngập ngập ngừng ngừng mà trả lời. Ratio thì vẫn điềm tĩnh trả lời cô như như mọi ngày thôi, nhưng tông giọng có vẻ mềm mỏng hơn mọi ngày chứ không cứng rắn như mọi khi. Elisa để ý khóe mắt cả hai có hơi đỏ. Ôm nhau khóc trên biển giữa bão à?

"Không sao là tốt rồi, về nhà thôi."

Dù không biết được trong khoảng thời gian ngắn đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng Elisa cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi.

_____________________

2. Hai người ở cùng nhau luôn à?

"Này Ratio, chị đem đồ ăn qua cho em nè?"

"Chị Elisa đó à?"

Aventurine ló đầu ra khỏi cửa tươi cười mở cửa cho cô vào. Elisa bắt đầu cảm thấy tần suất mà Aventurine ở nhà Ratio có hơi nhiều rồi. Hầu như dạo gần đây mỗi lần tìm Ratio người mà cô gặp đầu tiên thể nào cũng sẽ là Aventurine.

Sau cơn bão đó cô biết ngay là giữa cả hai đã có tiến triển gì đó tốt lên mà. Thật là, cả làng biết cả hai đang yêu đương rồi, nhưng mà có thể đừng dính người như thế được không? Còn sợ không ai thấy nữa sao?

Mấy cô nàng trong làng đều tiếc vô cùng, hai anh chàng mà họ tương tư vậy mà quay ra yêu nhau, thật là tiếc thật đấy.

Mà nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên họ thấy chuyện mà hai người đàn ông yêu nhau. Dù cảm thấy có hơi kì lạ, nhưng không ai ý kiến gì nhiều cả. Vì ai cũng xứng đáng có được tình yêu mà họ luôn chờ đợi mà.

Elisa vào nhà, cô tiện tay cốc nhẹ một cái vào đầu của Aventurine, lời nói cứ như đang mắng hắn nhưng lại chỉ như mấy lời nhắc nhở yêu thương đứa em trai không chung chút máu mủ nào này.

"Chị biết hai cậu khó khăn lắm mới tới được với nhau, nhưng cũng đừng dính nhau như thế. Cậu cũng chú tâm vào công việc đi nhé."

Aventurine mỉm cười dạ vâng đáp lời Elisa. Cô vẫn luôn như vậy, hắn thầm nghĩ. Ngày hắn đến hòn đảo này cô gái này cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mỗi ngày đều leo lên những con thuyền đánh cá theo đám đàn ông ra khơi, giờ đây đã là một người mẹ rồi nhưng cô vẫn luôn giữ được sự nhiệt tình sôi nổi đấy nơi đáy mắt.

Mọi người hay nói cô bao đồng, nhưng thật ra ai cũng cảm mến sự nhiệt tình hào phóng đó của Elisa. Không chỉ với Elisa mà những người trong làng đều xem nhau như một đại gia đình cùng nhau thuận hòa sống trên hòn đảo nho nhỏ này.

"Giữ tay nhau thật chặt nhé. Phải thật hạnh phúc đấy có biết chưa?"

Nói rồi Elisa đưa giỏ đồ ăn mới nấu đưa cho Aventurine.

"Nhớ nhắc Ratio ăn uống đầy đủ đấy."

Đưa đồ xong cô cũng nhanh chóng trở về nhà, Ratio từ trong nhà ngó ra ngoài hỏi.

"Chị Elisa tới sao?"

"Ừm đúng rồi, chị ấy mang chút đồ cho cả hai chúng ta này."

Aventurine bật cười nhìn giỏ đồ ăn trong tay, miệng thì nói cả hai đừng dính nhau suốt ngày, vậy mà biết luôn hắn sẽ ở nhà Ratio, còn cất công cẩn thận đem tận hai phần cơm tới.

"Thật là, chị chu đáo thật đấy."

____________________

3. Hoa còn chưa nở

"Ratio xem này, nó ra nụ hoa rồi nè."

Ratio đặt cuốn sách xuống bàn, thông thường thì dù Aventurine có làm phiền thế nào thì anh cũng đáp lại mấy câu qua loa mắt vẫn cứ chăm chăm nhìn vào những trang sách chi chít chữ.

Nhưng lần này thì khác đóa hoa mà họ trông chờ bấy lâu nay cuối cùng cũng đã lộ ra nụ hoa đầu tiên. Ratio nghe nói rằng mùa hoa diên vĩ nở sắp qua rồi, hy vọng nụ hoa này có thể kịp chờ đến lúc đó.

Anh đứng bên cạnh Aventurine, cả hai nhìn vào nụ hoa tim tím trên bậc cửa sổ.

"Có lẽ chỗ này ít hôm nữa sẽ không vừa với nó nữa rồi."

Aventurine chạm vào nụ hoa chớm nở của nó, cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay đúng là khác hẳn so với ở đáy biển. Hắn từ khi lên bờ cũng thấy không ít loại hoa rồi, nhưng lần này thì khác, hắn đặc biệt trông chờ đóa hoa diên vĩ kia sẽ nở rộ.

Ratio đứng bên cạnh hắn ngẫm nghĩ, đúng là trông nó có hơi cao quá rồi. Loài hoa này khi trưởng thành có khi cao đến gần cả mét. Ratio thầm nghĩ có lẽ vài hôm nữa nên tìm chỗ mới cho nó thôi.

Mải suy nghĩ Ratio có hơi giật mình khi bàn tay Aventurine đan vào tay anh. Hắn hơi nghiêng đầu hỏi.

"Có vấn đề gì sao?"

Ratio cảm thấy việc anh ở cùng Aventurine càng lâu khiến cho mức độ phòng vệ với người khác giảm đi có hơi nhiều rồi.

Không hiểu vì sao nhưng chỉ cần ở bên cạnh Aventurine thôi anh đã cảm thấy vừa an tâm, vừa an toàn vô cùng. Quả nhiên là ở cùng người mình yêu sẽ như thế này sao?

Lúc trước Ratio còn chưa từng nghĩ tới việc có thể chung sống với Aventurine một cách bình yên như vậy. Nhưng những ngày tháng vừa qua, quả thật không tệ chút nào.

"Em đang nghĩ nên trồng chúng ở đâu đây, dù sao sắp tới cũng nó cũng cao quá rồi."

"Vậy sân sau thì sao? Anh thấy nó vẫn còn hơi trống trải đấy."

Ratio suy nghĩ đôi chút rồi gật đầu.

"Trồng thêm vài loại hoa khác thì sao? Em nghĩ có được không?"

"Cũng được, để em nghiên cứu xem loài hoa nào trồng ở vùng này thì ổn rồi nhờ thương lái mua chút hạt giống cũng được."

Aventurine vui vẻ vô cùng, hắn hôn nhẹ lên mu bàn tay anh. Ratio cũng đến bật cười. Thật là, tên người cá này của anh thích làm vườn. Nếu anh nói người cá thích làm vườn sẽ có ai tin không nhỉ? Nhưng ít nhất anh thấy một tên rồi đây.

"Aventurine anh trẻ con quá đấy."

"Anh chỉ trẻ con với em thôi ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com