Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chuyện nàng thiên nga

Ophelia Genevieve, một cái tên nghe như tiếng chuông ngân trong giáo đường cổ kính, được đặt cho em bởi một người mẹ với trái tim đầy mộng mơ nhưng số phận lại quá ngắn ngủi.

Em chào đời vào một ngày mùa xuân, khi những cánh hoa đào bung nở trong khu vườn nhỏ ở ngoại ô, nơi mà ánh nắng vẫn đủ dịu dàng để ôm lấy tất cả. Nhưng cuộc đời của Ophelia lại không dịu dàng như thế.

Em là hiện thân của sự ngọt ngào, thanh khiết – một bông hoa được nuôi lớn trong sự tĩnh lặng của nỗi đau. Mẹ mất khi em mới tròn sáu tuổi, để lại em cho một người cha mà cuộc sống gắn chặt với những con số, giấy tờ và những cuộc điện thoại kéo dài từ sáng đến khuya.

Trong ngôi nhà rộng lớn và lạnh lẽo ấy, Ophelia đã học cách tìm niềm vui trong sự cô độc, tự tạo cho mình một thế giới nhỏ nơi những đôi giày ba lê và giai điệu của những bản nhạc cổ điển là bạn đồng hành.

Em lớn lên với dáng hình của một thiếu nữ mà bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn. Nhưng vẻ đẹp của em không phải là thứ khiến người ta cảm thấy em xa cách – nó khiến người ta muốn bước gần, để cảm nhận một thứ gì đó dịu dàng, mong manh như ánh sương buổi sớm. Mái tóc vàng mềm mại như ánh nắng, đôi mắt xanh thẳm gợi lên một sự mơ màng, đôi môi đỏ tựa cánh hoa hồng chớm nở.

Em bước đi như thể từng bước chân đều được trời ban, một dáng hình nhỏ nhắn nhưng kiêu hãnh, một vũ công sinh ra để bay lượn giữa đời. Nhưng sự mềm mại ấy, sự hoàn hảo ấy, không ai hay, đã được nuôi dưỡng từ một trái tim cô đơn, và từ những ước mơ em luôn giữ riêng cho mình.

Cái tên Ophelia Genevieve được viết đầy trân trọng trên những tấm poster nhỏ của những buổi biểu diễn ba lê trường học, nhưng với em, nó chỉ đơn giản là một cái tên – một cái tên mà em không chắc đã thuộc về mình.

Dù vậy, em vẫn múa, vẫn đắm mình trong từng điệu nhạc, như thể sự hiện diện của em trong thế giới này chỉ có ý nghĩa khi những đôi giày ba lê chạm lên sàn gỗ, khi cơ thể em hòa cùng ánh sáng sân khấu.

Ophelia Genevieve – một thiếu nữ đẹp như bức tranh sơn dầu, sống với đôi cánh mềm mại nhưng luôn mang trong mình nỗi buồn của một con chim lạc giữa cánh đồng hoang. Nhưng em không để ai thấy được điều đó, không để ai biết rằng mỗi điệu nhảy, mỗi nụ cười, đều là cách em giữ mình không tan biến trong cái thế giới lạnh lẽo mà em không thể thuộc về.

Thuở bé, Ophelia Genevieve như là một con búp bê được đặt trong lồng kính – đẹp đẽ, mỏng manh, và hoàn toàn cô độc. Em sống trong một ngôi nhà lớn ở ngoại ô, nơi ánh sáng qua những ô cửa kính luôn bị che mờ bởi lớp rèm dày màu kem nhạt. Mọi thứ trong cuộc sống của em đều sạch sẽ, hoàn hảo, nhưng thiếu đi hơi thở của sự ấm áp.

Mẹ ruột của em qua đời khi em chỉ vừa học cách cầm cây bút chì để vẽ những nét nguệch ngoạc trên giấy. Ký ức về bà chỉ là những khoảng trống mơ hồ, những câu chuyện mà người lớn đôi khi nhắc đến trong bữa ăn, hoặc vài tấm ảnh cũ được cất kỹ trong ngăn kéo tủ.

Thế giới của em, từ khi có nhận thức, chỉ xoay quanh một người phụ nữ duy nhất – mẹ kế.

Bà là một người đàn bà sắc sảo, mang nét đẹp mặn mà như những minh tinh trên bìa tạp chí mà Ophelia thỉnh thoảng nhìn thấy trong phòng khách. Mái tóc luôn được uốn cẩn thận, nụ cười hoàn hảo, ánh mắt lạnh lùng – một vẻ đẹp không tì vết nhưng cũng chẳng để lại chút hơi ấm nào.

Bà không la mắng, không đánh đập, nhưng sự nghiêm khắc toát lên từ từng cái nhìn, từng lời nói, đủ để làm Ophelia cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật mờ nhạt, như thể sự tồn tại của em chỉ là một phần phụ thuộc trong thế giới hoàn hảo mà bà dựng lên.

Ký ức tuổi thơ của Ophelia là những tháng ngày sống dưới sự dẫn dắt lạnh lùng ấy. Mọi thứ bà làm đều chính xác, bài bản, và có mục đích rõ ràng – không phải để yêu thương hay vỗ về, mà để tạo nên một con người lý tưởng theo tiêu chuẩn của bà.

Với bà, Ophelia không phải là một đứa trẻ cần được chở che, mà là một bức tượng nhỏ cần được trau chuốt từng chút một để trở nên hoàn mỹ.

Trong ngôi nhà ấy, mọi thứ được quản lý như một cỗ máy. Lịch trình của em được định đoạt từng giờ, từ những bài học đàn piano đến những buổi tập thể dục khắt khe mà mẹ kế khăng khăng rằng em cần để giữ dáng.

Nhưng giữa tất cả, chỉ có ba lê – những đôi giày mềm và những điệu nhảy mơ màng – là thứ duy nhất khiến em cảm thấy mình được tự do, được sống.

Cha em, một doanh nhân thành đạt, luôn ở văn phòng hoặc trên những chuyến công tác dài ngày. Mỗi lần về nhà, ông đều mang theo những món quà xa xỉ, những con búp bê sứ đắt tiền, những chiếc váy đẹp mà Ophelia chưa bao giờ mặc ra ngoài.

Ông yêu em, nhưng tình yêu ấy hời hợt và xa cách, như thể ông nghĩ rằng những món quà đắt đỏ có thể thay thế cho sự hiện diện của mình trong cuộc đời con gái.

Còn mẹ kế? Bà không yêu em, nhưng cũng không ghét bỏ. Đối với bà, Ophelia chỉ là một món đồ trang trí – một đứa trẻ ngoan ngoãn để bà trưng ra trong những bữa tiệc xã giao, trong những dịp cần sự hoàn hảo.

Bà muốn em đẹp, muốn em ngoan, nhưng không muốn em tự do. Mỗi lần em hỏi xin được chơi cùng những đứa trẻ hàng xóm, bà chỉ mỉm cười nhạt:

"Con không cần bạn bè. Bạn bè chỉ làm con mất tập trung. Hãy học cách tự làm bạn với chính mình đi, con yêu."

Và thế là, Ophelia lớn lên trong sự bảo hộ hà khắc ấy. Em không có lấy một người bạn, không một ai để sẻ chia những câu chuyện trẻ thơ. Những ngày dài lê thê trôi qua trong căn nhà lạnh lẽo, và chỉ có ba lê là người bạn duy nhất giúp em quên đi thời gian.

Mỗi buổi chiều, em dành hàng giờ trong phòng tập nhỏ, đối diện tấm gương lớn bao phủ cả một bức tường. Những động tác xoay người, uốn cong, nhảy múa của em không chỉ là bài tập, mà là cách để em thoát khỏi cái lồng kính mình bị nhốt vào.

Trong khoảnh khắc đôi chân nhẹ nhàng lướt trên sàn gỗ, em có thể là bất cứ ai – một nàng tiên, một cánh chim, hay chỉ đơn giản là chính mình, không bị gò bó, không bị phán xét.

Nhưng ngay cả ba lê cũng không hoàn toàn là tự do. Em không được học nó vì đam mê, mà vì mẹ kế muốn em trở nên hoàn mỹ. Bà tin rằng một cô gái đẹp cần phải biết múa ba lê, cần có dáng đi uyển chuyển và sự duyên dáng của một diễn viên sân khấu. Và như mọi thứ khác trong đời, Ophelia làm theo, không dám cãi lại.

Thời thơ ấu của Ophelia Genevieve trôi qua như một bản nhạc cổ điển buồn – đẹp nhưng thiếu sức sống. Người ngoài nhìn vào, có lẽ họ sẽ ghen tị với cô bé có mái tóc vàng óng như ánh nắng, đôi mắt xanh biếc như hồ nước mùa xuân, và nụ cười dịu dàng như thiên thần.

Nhưng họ không biết rằng, phía sau những bức tường cao của căn nhà kia, là một trái tim nhỏ đang học cách làm quen với sự cô độc – sự cô độc không phải vì em muốn, mà vì đó là thứ duy nhất em được phép có.

Mãi đến năm mười hai tuổi, cuộc sống của Ophelia mới có chút thay đổi. Đó là khi mẹ kế mang thai đứa em trai cùng cha khác mẹ của em. Bụng bà ngày một lớn, và sự chú ý vốn dĩ luôn dành cho Ophelia giờ đây hoàn toàn dồn hết lên sinh linh mới sắp ra đời.

Lần đầu tiên, Ophelia thấy mẹ kế của mình cười thật lòng – không phải nụ cười xã giao, cũng không phải vẻ điềm nhiên lạnh lùng thường ngày, mà là một nụ cười rạng rỡ và tràn đầy kỳ vọng.

Đứa trẻ chưa ra đời đã được bao bọc bởi tình yêu mà Ophelia chưa từng biết đến. Những món đồ chơi được chuẩn bị sẵn, căn phòng nhỏ sơn màu xanh nhạt, và cả sự quan tâm chu đáo của cha mẹ dường như biến ngôi nhà thành một thế giới mới, nơi Ophelia trở thành cái bóng bị lãng quên.

Nhưng đối với em, như vậy cũng tốt. Ophelia không còn phải chịu đựng ánh mắt soi mói hay những lời chỉ dẫn không bao giờ dừng lại. Em không còn bị gò ép vào khuôn mẫu hoàn hảo mà mẹ kế muốn em trở thành. Sự quên lãng, dù có chút cay đắng, cũng là một sự giải thoát.

Từ khi em trai ra đời, cha mẹ chỉ còn nhìn em như một người chị gái có trách nhiệm phải ngoan ngoãn và tự lo liệu cho mình. Nhưng chính sự lơ là ấy đã trao cho Ophelia một món quà mà em chưa từng có trước đây – sự tự do.

Những ngày tháng sau đó, em dành trọn tâm trí cho ba lê, biến nó thành người bạn duy nhất của mình, thứ duy nhất khiến em cảm thấy mình còn có giá trị trong ngôi nhà mà em luôn cảm thấy lạc lõng.

Nhưng bi kịch thường đến trong những khoảnh khắc người ta không ngờ nhất. Với Ophelia, nó bắt đầu từ chính sự thờ ơ của cha mẹ – những người đáng lẽ phải bảo vệ em khỏi thế giới đầy hiểm nguy ngoài kia.

Mười ba tuổi, Ophelia vẫn là một cô bé non nớt và ngây thơ, sống trong chiếc lồng kính của sự bảo bọc khắt khe. Sự nghiêm khắc của mẹ kế và sự vô tâm của cha khiến em không biết đến khái niệm tự vệ hay nghi ngờ người khác.

Em luôn tin rằng những người lớn xung quanh mình đều đáng tin cậy, đều có trách nhiệm dẫn dắt và bảo vệ em. Nhưng em đã lầm.

Người gia sư được thuê để kèm cặp Ophelia, một người đàn ông trẻ với vẻ ngoài trí thức và nụ cười nhã nhặn, là hiện thân của bi kịch đó. Ban đầu, ông ta chỉ là một cái bóng quen thuộc trong cuộc sống của em, người lặng lẽ sửa lỗi ngữ pháp, hướng dẫn từng bài toán khó.

Nhưng rồi, những cái chạm tay vô tình, những ánh mắt kéo dài hơn mức cần thiết, và những lời nói tưởng chừng vô hại dần trở thành thứ khiến Ophelia bất an mà chẳng thể gọi tên.

Cho đến một ngày, sự bất an ấy trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa. Trong một buổi học tối khi nhà vắng lặng, khi cha mẹ đều bận rộn với đứa con trai bé bỏng mới chào đời, Ophelia đã không thể phản kháng trước bàn tay tàn bạo của người đàn ông mà em từng gọi là thầy.

Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cảm giác xấu hổ, đau đớn và sợ hãi như nhấn chìm cả thế giới của em.

Khuôn mặt xinh đẹp của chú thiên nga nhỏ bị gã gia sư liếm láp đến ướt nhẹp trong khi từng cúc áo trên người em đang bị cởi xuống. Ophelia sợ hãi cố gắng chống cự nhưng em nhận ra rằng em quá yếu để làm điều đó.

Trong đôi mắt hạnh nhân dưới lớp kính tri thức ấy là một con quỷ dữ.

Cái đau đớn trần trùi ấy từng bước nuốt chửng lấy em. Nước da bánh mật lắm lông tơ cọ vào người, kèm theo đó là tiếng nước nhóp nhép phát ra từ phía bên dưới khiến cô gái nhỏ không kiềm được cơn buồn nôn mà đã nôn hết vào người đàn ông. Nhưng chính điều đó đã khiến gã gia sư tức điên hơn và tra tấn cơ thể em hung bạo hơn. Mỗi cú thúc, cú tát đều đau thấu trời. Khiến em chỉ muốn chết đi. Hạ thân em hệt như bị nghiền nát, máu chảy không ngừng.

Từng tiếng gào khóc, van xin giờ đây chỉ là vô vọng khi Ophelia nhận ra đã không còn ai có thể cứu mình được nữa rồi.

Ophelia từng nghĩ rằng thế giới của mình, dù tẻ nhạt và gò bó, vẫn là một nơi an toàn. Nhưng cái thế giới nhỏ bé ấy, thế giới của những bước chân ba lê, của sự cô độc yên bình, đã vỡ tan như một tấm kính mỏng bị một cú đấm giáng xuống.

Sau cái đêm định mệnh ấy, Ophelia không còn là chính mình. Khi gã gia sư kéo khóa lại chiếc áo khoác và quay lưng rời đi, để lại em trên sàn nhà lạnh lẽo, em không bật khóc. Không một tiếng la hét, không một giọt nước mắt.

Em chỉ nằm đó, bất động, như thể linh hồn mình đã bị cướp đi cùng với sự ngây thơ. Cả cơ thể đau nhói, nhưng nỗi đau thể xác không là gì so với cảm giác nhơ nhớp, tuyệt vọng đang gặm nhấm từng mạch máu trong em.

Những ngày sau đó, Ophelia như một con búp bê cũ kỹ, vô hồn. Em không thể ăn, không thể ngủ. Em nhìn chằm chằm vào trần nhà suốt đêm, đôi mắt vô định, trống rỗng, không một tia sáng.

Mỗi lần ánh mắt em vô tình lướt qua tấm gương trong phòng, hình ảnh phản chiếu của chính mình khiến em muốn nôn mửa. Đôi mắt xanh trong veo giờ đây chẳng khác gì hai cái hố sâu không đáy, hút trọn lấy mọi cảm xúc của em.

Em bắt đầu né tránh mọi người. Đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy khi phải cầm bút viết, những ngón chân từng linh hoạt trên sàn tập giờ đây như bị đeo chì, mỗi bước nhảy đều nặng nề và gượng gạo. Thế giới của em chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ, một sự im lặng bóp nghẹt.

Đêm đến, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Ophelia thường cuộn mình trong góc giường, tay siết chặt lấy tấm chăn như thể đó là thứ duy nhất giữ em khỏi rơi xuống vực thẳm.

Nhưng chăn không thể bảo vệ em khỏi những ký ức ám ảnh. Những hình ảnh, những cảm giác kinh tởm cứ liên tục ùa về, như những thước phim bị tua đi tua lại trong đầu.

Đôi tay của hắn, ánh mắt đó, hơi thở đó. Em muốn gào thét, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt.

Có lúc, Ophelia đã nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Một chiếc kéo sắc nhọn, một chai thuốc ngủ trong tủ bếp. Nhưng mỗi lần em định làm, đôi chân lại khựng lại trước cửa phòng ba mẹ.

Em không muốn chết. Nhưng em cũng không muốn sống.

Và điều đau đớn nhất là, ngay cả trong nỗi thống khổ của mình, em vẫn chẳng thể tìm được người để bám víu. Cha mẹ em – những người đáng lẽ phải bảo vệ và an ủi em – giờ đây chỉ biết quay cuồng trong vòng tay của đứa em trai nhỏ.

Mẹ kế với nụ cười lạnh lùng và đôi mắt bận rộn, cha với bóng lưng lặng lẽ luôn khuất sau cánh cửa. Em đã thử một lần thốt lên, nhưng khi đôi môi run rẩy muốn gọi, thì ánh mắt mẹ kế – ánh mắt tràn đầy sự phán xét dù chưa kịp nghe bất cứ điều gì – đã khiến em ngậm chặt miệng.

Đến cuối cùng, Ophelia chỉ còn lại một mình, vật lộn với nỗi đau không có lối thoát. Bốn bức tường trắng xóa quanh phòng trở thành cái kén lạnh lẽo giam cầm một con thiên nga đang gãy cánh. Nhưng em không chết, không thể chết. Em vẫn sống, mặc cho từng ngày là từng nhát dao cắt sâu vào trái tim mình.

Đến những năm kế tiếp, Ophelia học cách tắt đi cảm xúc của mình. Đau đớn không có chỗ đứng trong thế giới này, chỉ có sự giả dối và tươi cười là thứ có thể giữ em tồn tại.

Những vết thương lòng, em giấu sau lớp son môi, dưới những chiếc váy xoè nhẹ nhàng và mái tóc được buộc gọn gàng. Một nụ cười ngọt ngào, một ánh mắt dịu dàng, tất cả được dàn dựng hoàn hảo, như một vở kịch không bao giờ có hồi kết.

Mẹ kế nhìn em với ánh mắt xa lạ, chỉ dừng lại khi cần quan tâm đến đứa em trai nhỏ. Cha em cũng chỉ lướt qua đời em như lướt qua một bóng hình mờ nhạt, không đủ thời gian để nhìn lại. Nhưng không sao cả, vì Ophelia cũng không cần sự quan tâm ấy.

Cuộc sống như một tấm vải sơn dầu, cũ kỹ và mờ nhạt, nhưng em lại học cách vẽ lên nó một bức tranh hoàn hảo, dù bên trong đầy vết nứt.

Em chẳng còn biết rõ mình là ai nữa. Chỉ biết rằng, mỗi ngày qua đi, Ophelia vẫn phải sống trong chiếc vỏ bọc ấy. Đôi khi em tự hỏi, liệu có ai nhận ra sự mệt mỏi, sự chênh vênh mà em phải gánh chịu mỗi ngày, nhưng rồi em lại đắm mình trong những bước nhảy, những điệu múa, như thể đó là nơi duy nhất em có thể sống thật.

Cảm giác như tất cả những gì em cần là khoảng không gian nhỏ bé này, nơi không có ai để giám sát, không có ai để đánh giá. Và khi đủ lớn, em xin phép gia đình được sống một mình.

Để thoát khỏi sự giám sát của mẹ kế, để không còn phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của bà, em dọn ra khỏi ngôi nhà ấy và tìm về một căn hộ nhỏ gần phòng tập.

Căn hộ ấy nhỏ bé, chẳng có gì ngoài mùi sơn mới và không gian vắng lặng. Nhưng nó là của em. Nó là nơi em có thể thả mình vào những điệu nhảy, vào cảm giác thanh thản mà em chưa bao giờ tìm thấy trước đây.

Mỗi ngày, em thức dậy trong căn phòng đó, mở cửa sổ để nhìn ra thế giới ngoài kia, và cảm giác như mình đang dần xa rời những vết thương xưa. Những bước nhảy ấy không chỉ là để thể hiện kỹ thuật, mà là cách để em vẽ lại cuộc sống của mình. Từng nhịp chân, từng vòng xoay, như thể em đang rũ bỏ tất cả những gì đã từng cầm giữ em lại.

Tại phòng tập, Ophelia nhanh chóng nhận ra rằng mọi thứ không dễ dàng như mình tưởng. Mọi nỗ lực vươn tới ánh sáng lại kéo theo những bóng tối không thể tránh khỏi.

Trong không gian bao quanh những thanh chắn nhảy và chiếc gương soi, thiếu nữ lại một lần nữa trở thành mục tiêu của những ánh mắt tràn đầy dục vọng. Giám đốc Edgar, một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm nhưng ánh nhìn sắc lạnh, luôn tìm cách tiếp cận em.

Mỗi lần hắn lướt qua, lời nói của hắn mang theo sự khinh miệt mà Ophelia chỉ có thể cảm nhận nhưng không thể phản kháng. Hắn thường dừng lại khi em đang tập, những câu khen ngợi giả dối luôn kèm theo những lời nói đầy ẩn ý mà em không muốn nghe, những cái nhìn ngấm ngầm làm em rợn người. Thường cố tình lợi dụng lúc diễn tập mà chạm vào thân thể em.

Mỗi lần như vậy, ký ức về người gia sư năm nào lại ùa về, cơn ác mộng không thể xóa nhòa. Hình ảnh đó cứ quay lại như một vết thương chưa lành, khiến đôi mắt của Ophelia mờ đi, một giây ngập tràn nỗi sợ hãi.

Nhưng em biết rõ, không thể để ai thấy mình yếu đuối. Không thể một lần nữa trở thành nạn nhân. Ophelia nắm chặt đôi tay, hít một hơi thật sâu, rồi lại mỉm cười. Một nụ cười cứng ngắc, lạnh lẽo như tảng băng.

Ngày qua ngày, em lại tiếp tục chăm chỉ luyện tập. Mỗi bước nhảy, mỗi động tác đều được em hoàn thiện như một chiếc máy vô hồn, cẩn trọng đến mức không thể sai sót.

Ba lê trở thành cách duy nhất để em quên đi tất cả những cảm xúc tê tái khác, để thả mình vào nhạc, vào những bước chân mượt mà, vào vũ điệu mà em đã gắn bó suốt bao năm qua. Thế nhưng, khi ánh đèn trong phòng tập tắt đi, khi tất cả mọi người đã ra về, Ophelia lại đối mặt với một khoảng không lặng lẽ, một khoảng trống trong tâm hồn mà em không thể lấp đầy bằng những động tác vũ đạo.

Chỉ khi trở về căn phòng nhỏ của mình, một mình với ánh đèn mờ ảo, em mới thật sự có thể trút bỏ mọi nỗi lòng. Lúc ấy, con gấu bông lớn mà cha mua cho em từ thuở bé trở thành người bạn duy nhất của cô. Ophelia ôm chặt lấy nó, như ôm lấy tất cả nỗi đau, sự cô đơn mà em đã giấu kín trong suốt bao năm.

Những giọt nước mắt, những cơn nghẹn ngào mà em không thể để ai thấy, tất cả đều được đổ ra trong cái ôm ấy. Gấu bông không nói gì, không trách móc, chỉ là một món đồ vô tri mà lại có thể cảm nhận được tất cả những tổn thương đang dày vò trái tim cô gái.

Trong những giây phút ấy, Ophelia mơ ước một ngày nào đó, em sẽ không còn phải đeo chiếc mặt nạ giả dối ấy nữa. Nhưng giờ đây, em chỉ có thể sống trong im lặng, sống trong nỗi đau mà không thể chia sẻ cùng ai.

Ophelia hiểu rằng, chỉ khi em là một thiên nga trắng, mọi thứ mới có thể khác. Chỉ khi là thiên nga, em mới có thể xứng đáng nhận được sự yêu thương, sự ngưỡng mộ từ những ánh nhìn ngoài kia, từ những ánh đèn chiếu rọi trên sân khấu.

Là một thiên nga trắng, em không cần phải mang trong mình nỗi đau hay những ký ức không thể xóa nhòa, không cần phải mang theo những tổn thương sâu kín trong lòng.

Là thiên nga trắng, em có thể đẹp đẽ, thuần khiết, vô tội. Đó là hình ảnh mà thế giới muốn nhìn thấy, là hình ảnh em đã tự tạo ra để che giấu bản thân khỏi những đổ vỡ không thể nguôi ngoai.

Mỗi lần đứng trên sân khấu, trong những chiếc giày ba lê mỏng manh, em lại trở thành thiên nga. Mỗi bước nhảy, mỗi động tác đều mang theo sự thanh thoát, nhẹ nhàng như thể không có gì có thể làm em vướng bận.

Nhưng trong sâu thẳm, Ophelia biết rõ sự thật – em chỉ là một con người. Cái vỏ bọc thiên nga trắng đó là chiếc mặt nạ em tự đeo vào để ngụy trang cho bản thân, để che giấu tất cả những gì em đã trải qua, những vết thương mà em không thể nhìn nhận. Nhưng chính cái vỏ bọc ấy lại giúp em sống sót, giúp em bước tiếp.

Em tự nhủ với chính mình rằng mình không bao giờ được phép là con người thật của mình.

Bởi nếu là người, em sẽ phải đối diện với những cảm xúc hỗn độn, phải đối diện với nỗi đau, với sự tổn thương mà em không thể nào xóa đi.

Còn nếu là thiên nga, em chỉ cần là sự hoàn hảo, là một sinh vật vô tội, trong sáng, không bị vấy bẩn bởi những cơn sóng gió của cuộc đời.

Khi đêm về, khi ánh đèn sân khấu tắt đi và em trở về căn phòng nhỏ của mình, chiếc gấu bông là người bạn duy nhất chứng kiến sự yếu đuối của em. Nhưng Ophelia không cho phép mình yếu đuối lâu.

Cô gái nhỏ lại đứng lên, chuẩn bị cho một ngày mới, sẵn sàng đeo lại chiếc mặt nạ, trở thành thiên nga trắng lần nữa. Và như vậy, em sống trong sự giả dối của chính mình, ngày qua ngày, đêm qua đêm.

Mãi cho đến một ngày, Ophelia phát hiện ra một sự hiện diện lạ lẫm trong chuyến tàu đêm mà cô vẫn thường xuyên đi về nhà.

Đó là một người đàn ông to lớn với dáng vẻ dữ tợn khiến ai cũng phải chú ý. Cứ mỗi khi gã bước lên tàu, dù chẳng ai mời gọi, gã luôn tìm đến một góc khuất, nơi vắng vẻ, như thể có thể ẩn mình trong bóng tối và quên đi thế giới xung quanh.

Gã không nói gì, cũng chẳng làm gì đặc biệt, chỉ ngồi đó, im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt sắc như dao, như thể mọi thứ ngoài kia chẳng còn quan trọng nữa. Và, kỳ lạ thay, dù không hề lên tiếng, những người xung quanh luôn tự động tránh xa gã, như thể một sự sợ hãi vô hình đã bao trùm lên không khí. Điều này khiến em cảm thấy một thứ cảm giác lạ lùng, như thể gã là một bóng ma cô độc, không thể chạm vào.

Dường như không ai muốn đến gần gã. Mỗi lần gã bước lên tàu, những hành khách khác đều vô thức lùi lại, ngó nhìn gã từ xa rồi nhanh chóng quay đi, như thể người đàn ông mang theo một thứ gì đó khiến họ sợ hãi.

Còn gã, một cách tự nhiên, cũng không hề tìm kiếm sự giao tiếp, chỉ đơn giản ngồi xuống, đôi mắt nhìn xa xăm như thể không thuộc về thế giới này.

Ophelia, từ những lần nhìn lén, cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng. Có phải gã cũng giống em, sống trong cô độc, giấu mình trong lớp vỏ bọc lạnh lùng và thô kệch ấy?

Em bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ cả gã và em đều giống nhau, đều ẩn mình em những lớp vỏ bọc để không phải đối diện với thế giới bên ngoài.

Từ đó, em bắt đầu chú ý hơn đến gã. Mỗi lần tàu đỗ lại, em lại lướt mắt tìm kiếm gã, hy vọng có thể gặp lại người đàn ông đó. Mặc dù gã không phải là mẫu đàn ông mà em thường thấy trong những giấc mơ hay trong những tưởng tượng về tình yêu, nhưng sao đó, lại có một sự thu hút kỳ lạ từ gã khiến em không thể rời mắt.

Thoạt nhìn, người đàn ông có vẻ ngoài khá thô kệch, những bộ quần áo cũ kỹ, không tươm tất. Nhưng càng nhìn, Ophelia càng thấy một sự bình yên lạ thường trong những cử chỉ của gã.

Dường như gã không có mục đích gì khác ngoài việc chỉ đơn giản tồn tại. Và điều đó, lại khiến Ophelia cảm thấy có sự kết nối với gã mà em không thể lý giải được.

Nhưng chú thiên nga trắng mỏng manh ấy chẳng thể hay được rằng định mệnh đã sắp đặt để em gặp gỡ con gấu xám cô độc giữa dòng đời tăm tối.

Và chính nơi này, trên chuyến tàu đêm lạnh lẽo, nhiều tháng sau, cả hai sẽ trở thành ánh sáng duy nhất soi rọi cho nhau, là điểm tựa duy nhất để bước qua những tháng ngày lạc lõng và đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com