05
Sau khi sinh nhật Sunoo diễn ra là chủ nhật, vậy nên Sunsun lại cố tình giữ Heeseung và Riki ở lại đây ăn tối rồi mới về. Kì thật á, hai nhà cách nhau có mấy bước nhưng cứ muốn níu chân người ta ở lại nhà mình cơ. Nhắc mới nhớ, hôm qua chú Sunoo chưa bóc quà của bé, chắc là do tối qua mấy chú ăn uống no nê rồi nên sau đó lăn ra ngủ luôn -_-
"Thôi đừng dỗi, bây giờ chú bóc quà của bé Riki liền nè"
"Hứ"
"Để Riki dỗi là dở quá nha Nu"
"Ông ngồi xuống"
Chú Sunghoon lại trêu chú Sunoo rồi
Sunoo bóc quà ra, nó chỉ là một cái thiệp chúc mừng thôi nhưng vì người tặng là Lee Riki nên giá trị của nó bằng 1 cái nhẫn kim cương luôn rồi. Woah, bé tự nhìn tác phẩm của mình, không ngờ bé lại làm ra cái đẹp như vậy. (1 phút tự luyến của bé Ki)
"Đẹp quó ò, cháu tự làm hả"
"Tự cháu làm cả đấyy, chú thấy cháu giỏi chưa"
"Giỏi giỏi"
"À mà cháu có nhờ cả chú Jake giúp đó"
"Ồ"
Hai chú cháu ngồi khen món quà, bé thì cứ kể lể hôm qua bé phải vất vả đổ mồ hôi sôi mồ máu như thế nào mới có được cái tác phẩm như này. Nhưng bé à, có một người nào đó cụ thể là Lee Heeseung giấu tên sau khi nghe cháu nói nhờ chú nào đấy thì đã tắt nụ cười từ lâu. Anh thật sự cảm thấy bị phản bội, thì ra chiều qua cái tên gia sư đó về muộn là vì làm chung cái thiệp này với con anh á hả? Ủa Riki ơi, tính ra ba bé đây cũng là một người khéo tay, làm được hẳn cái bánh sinh nhật to bằng cái thiệp x10 mà sao bé không nhờ? Nghĩ đến Jake Sim kia anh lại càng tức, hắn nghĩ hắn là ai mà hôm quá dám hôn anh cơ chứ.
"Sao vậy anh? Ai cướp sổ gạo nhà anh hả?"
"Tao đánh mày chứ cướp"
*Nhạc chuông* - 'Gia sư của Riki' đang gọi tới
Má! Nhắc tào tháo, tào tháo tới
"Anh lên phòng nghe điện thoại xíu"
"Cứ lên đi cha"
Heeseung nhìn điện thoại, hơi do dự nhưng vẫn ấn vào biểu tượng màu xanh chứ không phải đỏ trên máy. Nhưng cái tên đấy gọi anh để làm cái quần gì nhỉ? Chả lẽ lại ăn hiếp anh tiếp...
"Alo"
"Anh Heeseung à..."
"À con mẹ mày"
"Huhu, nghe em giải thích, hôm qua em không dám làm anh sợ đâu. Em say quá cho nên em không tự chủ được..."
"Mày nghĩ tao có tin mày không?"
"Em nói thật, em không cố ý làm tổn thương anh. Em biết anh thật sự là do thằng Jay kể, em muốn tìm cơ hội để nói chuyện với anh cũng như làm lành và-"
"Nói nhiều quá, tóm lại là tao không tha thứ cho mày đâu"
"Anh à, cho em một cơ hội, em sẽ nói hết lí do năm đó tại sao em bỏ đi, em xin anh"
"Tao cho mày 15 phút để đến nhà của Sunoo"
"Nhưng tại sao lại-"
"NHANH!?"
"Dạ em biết rồi (╥﹏╥)"
🤡
Đúng 13 phút sau, Jake đã có mặt ở nhà của Sunoo trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Sunsun thì kiểu, ai mời mà mày đến vậy? Còn Riki đang tính lại xem sao tự nhiên hôm nay chủ nhật mà chú Jake lại đến dạy... Riêng có Heeseung là mặt đanh lại, ánh mắt gần như có thể siết cổ hắn nếu hắn chỉ cần thở quá mạnh.
"Ủa sao mày đến đây"
Sunghoon bật mood lắm chuyện, vừa nói vẫn còn đang nhai bỏng ngô trên sofa.
"Anh mời nó đến"
"Ồ"
Từ từ có gì sai sai
"Sao lại mời nó đến??"
"Từ từ rồi mày sẽ biết"
Mặt hắn từ con người lạnh lùng giờ đây lại phải sợ hãi trước một con hamster dựng lông. Hắn chỉ dám đứng ở cửa, không dám bước quá một bước.
"Nhốt Riki vào trong phòng đi Sunoo"
"Ơ sao lại nhốt bé nó?"
"NHỐT ĐI"
Sự phẫn lộ của anh cả là thứ đáng sợ nhất, Riki nghe ba hét thì cũng hồn bay phách lạch, sợ muốn chết. Sunoo ban đầu tưởng anh đùa nên vẫn còn đùa chung lại nhưng bây giờ thì rén rồi, Sunghoon cũng thế, lập tức cất bỏng ngô rồi đứng lên.
"Gọi Jay và Jungwon đến đây"
"Nhưng-"
"GỌI"
"Dạ"
Jake vừa mới cởi giày bước vào thì lại phải xỏ giày đi ra. Coi bộ chuyện này không vừa rồi... Hắn đến trước cửa nhà Jay, hơi tội lỗi nhưng vì bảo toàn tính mạng cũng như không để án mạng xảy ra nên vẫn phải bấm chuông.
*Reng reng* - má cái căn hộ này mỗi nhà một loại chuông à?
"Ủa helo Chếch, sao đến nhà tao chi?"
Jay mở cửa, trông còn đang ngái ngủ, chắc mới dậy đây mà. Jungwon tự nhiên cũng chạy ra theo luôn. Thế cả được cả đôi ngáo ngơ nhìn Jake như một sinh vật lạ.
"Đi thôi, nhanh lên nếu mày không muốn chết"
Hắn nói vậy rồi lôi luôn Jay đi trước sự ngỡ ngàng của Jaywon, cha này bị cái gì mà sáng ra đến nhà người ta rồi xách cổ người ta đi vậy.
"Từ từ cho tao thay cái quần!!!!"
"Mày nhanh thì mai sau có cơ hội thay chứ bây giờ muộn là mặc cái quần đấy cả đời đó con"
🤡
Jungwon nghĩ mấy ông 2002 này chắc không được bình thường và đây chỉ là trò đùa của mấy cha đó thôi nhưng cậu sai rồi. Đập vào mặt cậu, ngoài cái cửa gỗ nhà Sunsun ra thì là khuôn mặt khó ở của Heeseung. Trông anh đang rất là quạo và xung quanh không có Riki đâu cả, thế thì suy ra đây là chuyện của người lớn và mức nghiêm trọng của nó sánh vai với đại dịch zombie... Jay nãy còn đang cằn nhằn nhưng từ khi ánh mắt ta chạm nhau với Heeseung thì bật chế độ rén cấp 10 rồi.
"Có chuyện gì thế ạ...?"
Jaywon nhìn Sunsun nhưng thứ họ nhận được chỉ là cái lắc đầu kiểu 'bố mày cũng có biết cái mẹ gì đang xảy ra đâu, cứu'.
"Thằng kia..."
"D-dạ?"
"Là bồ cũ của tao, cũng là thằng làm tao sinh ra Lee Riki sau đó bỏ đi không một lời"
"Anh, anh cần nghe em nói, em thật sự-"
"Tao chưa cho mày nói"
"Dạ..."
Hắn chưa bao giờ có cảm giác sợ như thế, cho dù hồi bé cũng có mấy lần bị mẹ quát nhưng so với cơn thịnh nộ này thì đáng sợ hơn. Thì ra đấy là lí do những người đàn ông hay sợ vợ đây sao...
"Jungwon"
"Em đây?"
Trả lời tỉnh bơ thế thôi chứ Jungwon của chúng ta cũng vừa mới có phen đau tim đấy.
"Hôm qua em thấy anh trong nhà vệ sinh, đúng chứ?"
"Vâng?"
"Cái tên đó, cưỡng hôn anh"
"V-vãi"
Và giờ thì tất cả những ánh mắt bao gồm cả sự kì thị lẫn cảnh báo 'mày chết chắc rồi' hướng về phía anh chàng người Úc. Jake thì rất lo lắng, hắn muốn giải thích nhưng lỗi là do hắn, nếu cứ chen lời khả năng là khỏi xin lỗi nổi. Còn anh thì không có dấu hiệu của sự hạ hoả, bảo làm sao nãy giờ cả phòng cứ thấy mùi khét khét...
"Jay, mày có nói cho Jake biết về anh không?"
"Ờm...có...bởi nó hỏi em để nó muốn biết thêm thông tin về Riki"
"Mày nói gì?'
"Em mới nói tên anh, với cả bảo là từ khi anh chuyển đến đây đã nuôi Riki một mình. Vậy thôi ạ..."
"Đáng ghét"
Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, Jay nuốt nước bọt cái ực.
"Em xin lỗi, em không biết nó lại là người yêu cũ của anh. Thằng cha này mi dám động đến anh trai yêu đâu của tao. Sunghoon, ra tẩn nó"
"Tôi cầm chảo đây rồi bạn yêu, Jake mày chết"
Thế là hai ông 02z lao vào ông 02z còn lại trước sự ngỡ ngàng của 3 người còn lại. Sao mấy cha này hề dữ vậy? Jungwon ngứa tay ngứa chân cũng nhập cuộc luôn, Sunoo đứng kế bên, do dự nhưng sau đó cũng sắn tay áo vào cuộc. 5 khứa vật lộn với nhau trong phòng khách, thật ra là họ Sim giấu tên chạy còn 4 cha kia bao vây xung quanh để nhắm cơ hội oánh. Heeseung cũng sốc nhìn mọi người, nhưng thay vì tức giận thì anh lại thấy buồn cười. Không không, dáng vẻ ngầu lòi và hình tượng của anh không thể bị phá vỡ bởi một con chó bị bốn con đại bàng, mèo, cánh cụt và cáo rượt được. Phải nhịn cười, phải nghiêm túc lại...
"Anh dám đụng đến anh Heeseung của bọn em là anh chớt rồi"
Sau đó một cú đá cực đỉnh của mèo yang có võ đã giáng thẳng vào lưng của Jake. Và điều này thành công làm Heeseung thất bại trong việc cố giữ khuôn mặt lạnh lùng, anh thật sự đã cười. Nụ cười khiến mọi người cùng lúc nhìn vào anh rồi thở dài nhẹ nhõm như kiểu mới thoát chết.
"Thôi thôi dừng lại, anh chịu thua"
"Ủa em tưởng anh nghiêm trọng lắm?"
"Ai bảo tụi bây hề quá chi? Còn giờ tao có tâm thế sẵn sàng nghe thằng Sim Jaeyun giải thích và kể câu chuyện cuộc đời nó rồi đấy"
Hai chữ in đậm được kéo dài và nhấn mạnh đến mức rùng mình
"Haiz, như em đã nói-"
"Mày chưa nói gì hết, nói lại nếu không tao thả mèo ra cắn mày"
"..."
"Hôm qua là do em uống nhiều bia quá nên em say, em không tự chủ được nên mới cưỡng hôn anh. Nếu em tỉnh em nhất định không làm chuyện như vậy"
"Thiếu gia Chếch lạnh lùng thì ra cũng có ngày như này"
"Ông ngồi xuống"
Sunghoon rất bất mãn vì hôm nay đã bị nói câu này hai lần, một lần là em người yêu còn một lần lại là cái thằng bạn trời đánh này.
"Thế còn vụ bỏ đi?"
Thôi Jake Sim kể dài dòng lắm, để tác giả kể sơ sơ lại cho các bạn nghe. Hồi đó bà Sim bảo là nếu có con thì tương lai của hắn sẽ bị cản trở, hắn còn chặng đường dài phía trước phải đi nên bắt buộc phải bỏ Heeseung và đứa con để sang nước ngoài. Ban đầu hắn không đồng ý vì hắn thương anh thật lòng nhưng bị bố mẹ ép đến đường cùng, nhốt hắn trong phòng 2 ngày không cơm không nước. Vậy nên hắn bắt buộc phải rời đi, trong lòng cũng ấp ủ kế hoạch mai mốt về nước sẽ đền bù lại những thiệt thòi cho anh và đứa trẻ. Hắn đã ở đây được khoảng 1 năm và cũng tìm anh khắp nơi nhưng không được, may thay lúc đó Jay lại giới thiệu công việc gia sư cho hắn nên hắn đã gặp lại được anh.
Heeseung nghe xong, cũng do dự không biết có đáng tin không nhưng thật ra chuyện cũng hợp lí. Jake có thương ai mấy thì cũng cần biết để lo bản thân của hắn...
"Jake nó cũng tội anh ạ, thôi thì mình cũng rộng lượng tí..."
"Trước đó nó cũng chẳng nói gì cho em biết, ôm khư khư một mình. Anh cũng vậy, cũng chẳng nói chẳng rằng gì với bọn em. Bây giờ cả hai gặp được nhau rồi, anh để nó lấp đầy khoảng trống trong tim nha?"
"Không, cái gì cũng cần có thời gian cả. Anh chưa thể chấp nhận ngay được..."
Mặc dù hai người bạn 02z đã cố nói đỡ cho hắn nhưng anh vẫn khó có thể chấp nhận tức thì. Ai cũng vậy thôi, cần có thời gian để suy nghĩ và chữa lành.
"Anh không chấp nhận em bây giờ cũng được, nhưng anh có thể cho em vẫn được ở bên anh. Kể cả là con chó cũng được...và xin anh vẫn để em dạy Riki..."
"Sủa đi"
"Dạ?"
"Sủa đi:)?"
"Sao lại sủa(●__●)?"
"Mày bảo làm con chó cũng được mà..."
"Há há há, bạn tôi có luôn chức vụ mới"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com