Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✽ Chương 49: 188 mảnh thủy tinh, tiêm vào morphine giảm đau

✽ Chương 49: 188 mảnh thủy tinh, tiêm vào morphine giảm đau

Editor: JeffmaterXXX

Quần áo Tình Ngọc đã bị máu loãng nhiễm ướt, toàn thân trên dưới đều bị nhiễm hồng, đặc biệt là cánh tay lỏa lồ bên ngoài, làn da bị lượng lớn mảnh nhỏ thủy tinh ghim vào, máu chảy đầm đìa, Tần Thiên Khải nhìn mà trái tim co rút đau đớn.

Xe cuối cùng cũng chạy đến bệnh viện, bác sĩ nhận được điện thoại Tần Thiên Khải, đã chờ ở cửa bệnh viện, Tình Ngọc vừa đến đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Tuy bác sĩ đã nhìn quen máu tươi, nhưng khi thấy Tình Ngọc đầy người toàn là mảnh thủy tinh, cũng không khỏi nhíu mày.

"Làm phiền bác sĩ." Tần Thiên Khải nhìn bác sĩ nói một câu, liền đem Tình Ngọc đặt lên cán cứu thương.

Theo đèn phòng phẫu thuật mở ra, trái tim của Tần Thiên Khải bắt đầu khẩn trương lên, trong lòng không ngừng cầu nguyện, em ngàn vạn không nên có chuyện gì, ngàn vạn không nên có chuyện gì, tôi còn có rất nhiều lời nói chưa nói với em! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!

Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ giúp Tình Ngọc gây tê toàn thân, mới dám lấy mảnh vỡ ra.

Thời điểm Tình Ngọc ngã xuống đất là bên trái trước, cho nên cánh tay bên trái cơ hồ đều là mảnh thủy tinh, dưới chân cũng có, sau đó là phần lưng, phần lưng cũng cơ hồ bị ghim đến không một chỗ lành lặn.

Phẫu thuật tiến hành gần năm giờ, nửa đêm về sáng mới kết thúc.

Mà nghe tình huống đám người Lâm Thiếu Tước vội vàng chạy tới, sôi nổi vây công Tần Thiên Khải.

"Hỗn đản, ngươi đã làm gì bảo bối, ta giết ngươi." Lâm Diệu Thần thấy cô gái nhỏ toàn thân băng bó kín mít, biết nàng bị thương không nhẹ, tức khắc giận điên người không thể kềm chế, thấy Tần Thiên Khải liền đánh.

Sở dĩ biết Tần Thiên Khải, cũng là điều tra đến.

Mấy nam nhân khác ngày thường đều rất bình tĩnh, nhưng hiện tại, lại cùng Lâm Diệu Thần giống như mao đầu tiểu tử, cùng Tần Thiên Khải vung tay đánh nhau.

Phanh phanh phanh...... Phanh phanh phanh......!

Tiếng nắm đấm nện lên thân thể, truyền khắp phòng bệnh.

Lâm Thiếu Tước sau khi đánh Tần Thiên Khải một quyền, liền bình tĩnh lại, "Muốn đánh thì đi ra ngoài đánh, Bảo bối cần nghỉ ngơi."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngừng lại.

Lâm Diệu Thần đối với Tần Thiên Khải ngầm đá một chân, kéo hắn ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa cùng những người khác thủ hộ bên người bảo bối bọn họ.

Ban đêm, Tình Ngọc nửa tỉnh nửa mê, bắt đầu kêu đau, khiếm tim mấy nam nhân ở đó đều nát.

"Đau...... Ân...... Ba ba...... Đau quá...... Toàn thân đều đau...... Ân...... Thúc thúc ca ca...... Bác sĩ......!"

Suốt một đêm, nàng cứ kêu như vậy, mấy nam nhân nghe xong, căn bản ngủ không được.

Tìm bác sĩ hỏi tình huống, đây chỉ là hiện tượng bình thường, bác sĩ tiêm thuốc giảm đau, nói là có tác dụng phụ, làm cho vài người đều rất bất đắc dĩ.

Nếu không phải Boolean cũng là bác sĩ, hắn khẳng định sẽ cảm thấy cái gã bác sĩ này chính là cố ý tra tấn Tình Ngọc, nhưng trên thực tế lại là bác sĩ nói đúng.

Ngoài cửa, Tần Thiên Khải vẫn luôn chưa rời đi, đám đàn ông nhìn hắn chỉ như không khí.

Rạng sáng hôm sau, Tình Ngọc bị đau tỉnh lại, "Ân...... Đau quá."

Nàng vừa tỉnh, cả nhóm nam nhân lập tức xông tới, quan tâm hỏi.

Bọn họ đều không đề cập tới Tần Thiên Khải một câu, cũng không hỏi sao lại thế này, sợ Tình Ngọc nhớ tới chuyện gì đáng sợ.

Mỗi khi nghe thấy Tình Ngọc kêu đau, đám đàn ông đều muốn giết Tần Thiên Khải.

"Ba ba." Tình Ngọc vừa động, liền phát giác cả người khó chịu, đau đến tê mỏi.

Ý thức thu hồi, nàng nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Tuy rằng thân thể khó chịu, nhưng không thể không nói, chính mình bị thương, Tần Thiên Khải chỉ chiếm một nửa trách nhiệm, một nửa kia là tự mình không cẩn thận.

Nhưng lời này để nhóm ba ba nghe thấy, liền sẽ cảm giác chính nàng đang bào chữa trách nhiệm cho Tần Thiên Khải!

Vậy, nhóm ba ba bọn họ sẽ rất thất vọng đúng không?

Cho nên, Tình Ngọc không nghĩ sẽ nói ra, không muốn lại cùng Tần Thiên Khải có bất luận liên quan gì, khiến cho đoạn nghiệt duyên này của mình và Tần Thiên Khải hoàn toàn kết thúc đi!

"Bảo bối, cảm giác thế nào?" Lâm Thiếu Tước vuốt ve phần gương mặt không bị thương của nàng hỏi.

Gương mặt không bị thương, là chỗ may mắn nhất của Tình Ngọc.

"Toàn thân đều đau, ba ba." Tình Ngọc đáng thương hề hề nhìn Lâm Thiếu Tước.

Giờ phút này ba ba, thấy thế nào cũng ngọt ngào, bởi vì lúc này, thể xác và tinh thần hắn đều chỉ có một mình nàng.

Tình Ngọc chủ động bỏ qua hết thảy quan hệ với Tần Thiên Khải, không nhắc tới hắn, đám đàn ông cũng đang có ý này, bởi vậy Tần Thiên Khải hoàn toàn bị xem nhẹ.

"Bác sĩ, em rất đau." Tình Ngọc đối với mỗi nam nhân, đều phải làm nũng bán manh với từng người.

"Ngoan, dưỡng mấy ngày sẽ không đau nữa, mọi người chúng ta đều bên cạnh em." Boolean sờ sờ đầu Tình Ngọc, dỗ dành nàng.

"Ngọc bảo bối, có đói bụng không, muốn ăn cái gì, chú đi mua."

"Ngọc nhi yên tâm, về sau tuyệt không sẽ phát sinh loại chuyện như vầy nữa." Lâm Diệu Thần xiết chặt nắm tay, đối với chuyện Tình Ngọc bị thương hắn vẫn canh cánh trong lòng, tự trách mình không bảo vệ tốt em gái.

"Không có việc gì, ca ca...... Cũng...... Cũng không phải đặc biệt đau." Tình Ngọc chịu đựng đau đớn cười cười, "Em chính là...... Thích nhìn mọi lo lắng cho em, chỉ giả đò đáng thương thôi!"

Nàng sợ nhất là đau, bị muỗi chích trầy da cũng phải kêu hết mấy ngày, ai sẽ tin tưởng lời nàng nói giờ phút này.

Suốt 188 mảnh thủy tinh lớn nhỏ, cũng chính là 188 đạo vết thương, sao có thể không đau.

Dưới đề nghị của Boolean, nhóm đàn ông lựa chọn để Tình Ngọc tiêm vào chút morphine, có cường hiệu giảm đau lại không gây nghiện.

Một tiêm đâm xuống, Tình Ngọc quả nhiên không có kêu đau theo bản năng, mà nhóm nam nhân cuối cùng có thể ngủ một giấc ổn giác.

Liều morphine rất nhỏ, nhưng vẫn đối với Tình Ngọc tạo thành ảnh hưởng.

Mơ mơ màng màng, nàng cảm giác lại bị người đè nặng, kỳ quái chính là, nàng không thấy đau.

Người nọ cởi sạch quần áo nàng, cặc bự thô tráng dựng đứng đâm vào lồn nàng, đem huyệt khẩu thọc mở, đụ a đụ, phi thường dùng sức.

"A a a...... Thật lớn...... Thật thô...... Ân...... Lão công hảo bổng." Tình Ngọc không nhìn thấy rõ người nào, cho nên trực tiếp kêu lão công, cái xưng hô này tóm lại sẽ không có sai lầm.

"Đĩ nhỏ dâm đãng, đụ em thoải mái đến vậy sao?" Nam nhân một bên mạnh liệt đưa đẩy trong người nàng, một bên ngôn ngữ nhục nhã nàng, mang đến cho Tình Ngọc sung sướng không giống nhau.

"Thoải...... Thoải mái...... A Sướng...... Quá sướng...... Ân ách...... A a a...... Thật là lợi hại...... Mau...... Đâm...... Đâm mạnh nơi đó đi......!"

Tình Ngọc ôm hắn không ngừng kích thích thắt lưng, mạnh mẽ gãi, khiến nam nhân hữu lực đáp lại.

Lần phản ứng này, trên người nam nhân kia tựa hồ càng có động lực, cây hàng nóng dưới háng không ngừng bạo trướng một vòng, quy đầu to lớn va chạm hoa tâm Tình Ngọc.

Nam nhân tay cũng không nhàn rỗi, một bàn tay cố định eo Tình Ngọc, một cái tay khác xoa nắn cái lỗ nhỏ sau mông nàng, moi móc khai thác.

Lúc này, trên tay nam nhân đột nhiên xuất hiện một cây ngọc trụ to dài, thọc vào cái địa phương đã được khai thác tốt kia, phối hợp với cây gậy thịt đằng trước, ra ra vào vào.

"Nga...... Làm sao...... Làm sao lại lớn như vậy ...... Thật lớn...... Cứng quá, đừng...... Thật thoải mái...... Mặt sau thốn quá...... Phía trước...... A a a...... Hảo...... Ân a......!"

Tình Ngọc nắc sảng đến thét chói tai, quơ chân múa tay run rẩy, vô lực tiếp nhận từng cú va chạm, thừa nhận tính ngược đãi bạo dâm mà nàng thích nhất.

Cho dù, không rõ ràng lắm người đang cỡi trên bụng mình là ai, nhưng Tình Ngọc cảm thấy rất quen thuộc, khẳng định là trong đám lão công của mình không sai, cho nên nàng cứ yên tâm hưởng thụ, bản thân phóng túng gào thét thoải mái, mà không phải kêu cứu mạng.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Ngày hôm qua đầu choáng váng, không nghĩ ra nội dung, liền dừng cày, hiện tại kiên trì thêm một chương, sau đó liền phải đi chợp mắt chút, đừng quen comment nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: