Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

So với mùa thu không lạnh không nóng, mùa hè nóng và mùa đông lạnh là lựa chọn của Trần Bá Văn.

Sau khi vào phòng, Trần Bá Văn đầu tiên là nhiệt tình tìm kiếm động vật nhỏ, vui vẻ chơi đùa với chúng trước khi cởi áo khoác và quần áo nặng khác. Khương Điển đi một mạch về phòng, vội vã tạm thời kết thúc báo cáo, đóng máy tính, ngồi xuống và bắt đầu ăn tối một mình.

"Điển Điển, mẫu người lý tưởng của em bây giờ là gì?"

Trần Bá Văn, người cuối cùng cũng chơi đùa đã đời với màn kịch, lập tức hỏi câu hỏi này sau khi vào phòng. Khương Điển miệng vẫn còn ngậm miếng gà rán húng quế nửa trong nửa ngoài, ngơ ngác nhìn Trần Bá Văn.

"Quá đột ngột."

Khương Điển cười.

"Chúng ta không phải đã nói về chuyện này hồi trước rồi sao? Có chuyện gì vậy?"

Sau khi nuốt xuống thức ăn trong miệng, Khương Điển nhấp một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn Trần Bá Văn đang đi tới.

"Vậy câu trả lời của em vẫn là người khiến em cảm động và ngưỡng mộ, người mà em dễ dàng hòa hợp và vui vẻ, người mà em đủ tin tưởng để lựa chọn?"

Trần Bá Văn một tay đỡ ghế của Khương Điển, bốc một miếng gà rán cho vào miệng.

"... Có lẽ vậy, anh nhớ rõ đến mức em thậm chí quên mất những gì mình đã nói."

Khương Điển cười ngượng ngùng, quay đầu đi. Em không biết mình có đủ định lực để chịu đựng sự quan tâm tràn trề từ trong mắt anh không, và càng không dám hy vọng vào sự thật đằng sau những manh mối này.

"... "

"Này, sao đột nhiên anh im lặng thế? Anh muốn làm gì?"

Trần Bá Văn tùy tiện cầm tờ giấy trắng trên bàn lên và viết lên đó bằng bút.

(Một cuộc hẹn vào đêm Giáng sinh?)

Khương Điển nghiêng người đọc những dòng chữ trên tờ giấy, nhìn Trần Bá Văn với vẻ mặt bối rối, tự nghĩ tại sao mình không nói ra như thông thường, nhưng vẫn làm theo cách thức của Trần Bá Văn và viết tiếp.

(Anh chắc chắn là mình rảnh vào dịp Giáng sinh chứ? Không có cuộc hẹn nào khác sao?)

(Đúng, anh rảnh. Sao chúng ta không dành thời gian đó cho nhau?)

(Em cần check lại thời gian chính xác, nhưng anh phải chắc chắn.)

(Anh muốn ở bên em. Anh chắc chắn.)

Khương Điển cầm bút và đột nhiên không biết phải đáp lời thế nào. Đột nhiên en cảm thấy hơi ấm từ đôi mắt anh trên cơ thể mình. Mực để lại những chấm đen trên tờ giấy. Sau vài giây, em mỉm cười, đậy nắp bút và nói.

"Có một cuộc họp mặt và một bữa tiệc sinh nhật vài ngày trước Giáng sinh. Anh đang làm gì vậy chứ? Hồi tưởng về tuổi thơ khi anh viết những ghi chú nhỏ trong lớp học? Rõ ràng là nói bằng lời sẽ nhanh hơn nhiều."

Trần Bá Văn cúi đầu, vuốt ve những chữ vừa viết bằng ngón tay, chậm rãi nói.

"Có một số điều, anh chỉ muốn nói với em. Có một vài lời, viết ra sẽ dũng cảm hơn."

Khương Điển nghiêng đầu, lại nhấp một ngụm đồ uống lắc tay.

"Anh luôn dũng cảm hơn em mà."

"Nhưng mà, Điển Điển, em lại biết biểu đạt hơn anh."

Trần Bá Văn cầm lấy ly đồ uống từ tay Khương Điển, đặt lên bàn. Anh nắm tay Khương Điển xoay người em sang một bên, ôm chặt lấy.

"Anh chỉ làm những gì anh nghĩ thôi."

Khương Điển nắm lấy góc áo của Trần Bá Văn, nhắm mắt lại trong lòng anh, ngủ thiếp đi sau một lúc lâu.

Không biết có ổn không, nhưng ban ngày quá lạnh, ban đêm ngoài cửa sổ quá tối. Khương Điển vẫn cô đơn nhưng không thể quay lại với nỗi cô đơn. Em không thể nói rằng mình ấm áp trong vòng tay anh, nhưng em ngửi thấy một mùi quen thuộc trong không gian này, thời gian hỗn loạn và em lạc giữa các thế giới.

Nhưng điều không thay đổi là cảm giác an tâm.

Mười ngón tay đan vào nhau, và những ngón tay được bàn tay anh nắm chặt. Rõ ràng đã làm điều đó cho công việc vài ngày trước, nhưng nó khác.

Tháng mưa này khiến mọi thứ trở nên yên tĩnh. Nhiều thứ luôn đến một cách lặng lẽ như thế này. Ai cũng nghĩ rằng để yên sẽ làm mọi thứ loãng đi và biến mất theo thời gian, nhưng thực tế có vẻ như nó sẽ trở nên dịu dàng hơn theo thời gian.

"Em chỉ rảnh sau bảy giờ tối Chủ Nhật."

Khương Điển nhẹ nhàng đẩy Trần Bá Văn ra, quay đầu trở lại bữa tối với lưng quay về phía anh.

"Vì Uber Eats lần này, em sẽ miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của anh."

Khương Điển mỉm cười nhẹ trên khuôn mặt.

Trong giấc mơ, mùa đông lạnh giá đã qua, và hơi ấm bao quanh bốn mùa làm dịu trái tim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com