Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75+76

Chương 75

Hà Bảo Dương nghe có tiếng cãi nhau,hớt hải chạy ra sân vườn. Ông trợn mắt hô to: "Các người làm gì vậy?"

Tình Tranh quay đầu lại cười hả hê: "Đương nhiên là giết nó"

"Bà có bị điên không? Không phải lúc đầu nói là chỉ bày mưu với Vũ Mạnh Quỳnh  thôi sao?"

"Ông mới là người điên. Lão gia, cơ hội tốt như vậy tại sao không xử nó đi cho xong để diệt trừ hậu họa?"

Hà Bảo Dương cau mày, khuôn mặt vô cùng căng thẳng: "Giết nó rồi thì có ích gì? Phạm Khải Sơn  sẽ để yên cho chúng ta chắc?"

Hà Thanh Trà đắc ý đáp lời: "Ba lo gì chứ? Kế hoạch này là Phiến Tuyết Sương vạch ra, cô ta lại về phe Hoắc Bang. Có Hoắc Bang chống lưng, chúng ta cần sợ Phạm Khải Sơn ?"

Phi Nhung  nắm chặt nắm đấm. Phiến Tuyết Sương, lần này tôi thề sẽ để cô chết không nhắm mắt!

Hà Bảo Dương không những không dịu đi cơn giận, còn nổi trận lôi đình: "Mày có bị đần không? Hoắc Bang sẽ vì gia đình chúng ta mà gây chiến với Phạm Bang?"

"Nếu có khả năng, chúng đã làm điều đó từ mười năm trước rồi! Phiến Tuyết Sương chỉ coi chúng ta như những quân cờ, chỉ có loại đàn bà như hai mẹ con các người mới đi tin nó!"

Phi Nhung  nhếch mép: "Chí lí đó ông già. Mau gỡ bẫy rồi đưa tôi đến bệnh viện"

Hà Bảo Dương thở một hơi trấn tỉnh bản thân, định bước đến chỗ Phi Nhung  thì bị Tình Tranh ngăn lại:

"Lão gia, kế hoạch của hai mẹ con tôi sắp hoàn thành rồi. Phạm Phi Nhung  kiểu gì cũng sẽ chết, ông đừng có dại dột mà đi cứu nó"

Hà Thanh Trà cũng hùa theo: "Đúng đó ba! Chính cô ta là người đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho chúng ta. Đến Hà thị cũng mất, tất cả là vì Phạm Phi Nhung "

Hà Bảo Dương khựng chân lại, có chút đắng đo trước lời nói của bọn họ.

Phi Nhung  nheo mắt, giờ phút này không thể trông cậy ông ta rồi. Cô ngước đầu nhìn lên cao, chỉ còn cách...

- ---------

Trên lầu 1 của Hà Gia.

Mạnh Quỳnh  đổ mồ hôi, cố kiềm chế bản thân lại. Ngược lại, Thương Đào được nước lấn tới, ông lấy anh rồi đẩy anh sát lại cửa kính ban công.

"Giám đốc, anh còn chờ gì nữa chứ?"

Thương Đào vừa nói vừa đưa mấy ngón tay lần qua áo sơ mi của Mạnh Quỳnh : "Anh không thể cưỡng lại đâu, cớ sao phải tự dày vò bản thân như vậy?"

Anh  cắn răng, cố giữ bình tĩnh hết mức có thể. Chợt một tiếng quát lớn vọng từ tầng dưới lên:

"Tiểu Quỳnh  mau xuống đây! Bọn chúng sắp giết vợ anh rồi nè!"

Mạnh Quỳnh  sực tỉnh, là Lâm Nhĩ Phi Nhung ! Anh quay đầu về phía ban công, mở cửa kính chạy ra đó, thấy cô đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, dưới chỗ cô đứng còn có rất nhiều máu.

"Tiểu Nhung Nhung !" - Mạnh Quỳnh  hô to, không chần chừ mà nhảy tỏng xuống dưới.

Vì chỉ nhảy từ tầng một, lại có kĩ thuật nên anh chỉ lăn tròn mấy vòng là có thể đứng dậy ngay. Nước mưa đọng lại làm ướt áo anh, lực ép khi nãy nhảy xuống cũng khiến anh tỉnh táo.

Khuôn mặt anh tối sầm lại, bước thật nhanh đến chỗ Phi Nhung  và đỡ lấy cô. Cô thấy anh, không cố gượng nữa, chỉ nở một nụ cười nhạt rồi ngất đi.

Anh  ôm cô vào lòng, sát khí tỏa ra khiến người ta vô cùng sợ hãi. Ba người nhà họ Hà đổ mồ hôi lùi lại mấy bước, có linh cảm không tốt.

Anh không nói tiếng nào, mặt vẫn lạnh tanh móc ra cây súng ngắn chĩa thẳng lên trời và bóp còi.

"Đoàng!"

Tiếng súng nổ ra, vệ sĩ của Mạnh Quỳnh  đứng bên ngoài đều nghe được, lập tức đến ngay nơi phát ra tiếng súng.

"Ông chủ!"

"Tháo bẫy chân cho bà chủ, mau!" - Mạnh Quỳnh  lạnh lùng ra lệnh.

Ngay lập tức, hai vệ sĩ liền chạy đến chỗ Phạm Phi Nhung , cúi người xuống tháo bẫy một cách thuần thục, chốc đã xong ngay.

Sau khi bẫy được tháo xong, Mạnh Quỳnh  phát hiện dưới chân Phi Nhung  cũng rớm máu, có lẽ là do bẫy sắt siết quá chặt.

Anh nghiến răng ken két, bế xốc cô lên, một tay vịn vết thương hở ở bụng kiềm máu lại, nhanh chóng đưa cô ra xe.

Đi được một đoạn, anh khựng người, lạnh lùng quay đầu lại liếc bọn người Hà Gia:

"Tất cả những người trong ngôi nhà này, tạm thời nhốt lại hết. Đợi bà chủ của các người tỉnh lại, sẽ để cô ấy lột da từng người sau!"

"Rõ"

Mạnh Quỳnh  nói rồi nhanh chóng rời đi, một nửa vệ sĩ lái xe theo anh, nửa còn lại ở lại phong tỏa nhà họ Hà.

- ---------

Bệnh viện thành phố.

Phi Nhung  được đưa vào phòng cấp cứu, Mạnh Quỳnh  ở ngoài đứng ngồi không yên. Anh trách bản thân mình tại sao không thể kiềm chế sớm hơn, để người ta làm hại cô như vậy.

Đi qua đi lại mấy vòng, anh thấy Phạm Khải Sơn  và một cô gái nữa hớt hải chạy lại chỗ mình.

Anh nheo mắt, đó là...Giang Hải Lâm ? Cô ta đế giành Tiểu Nhung Nhung  với anh?

Phạm Khải Sơn  đến gần Mạnh Quỳnh , chưa kịp thở đã vô hỏi thăm: "Phi Nhung  đâu? Con bé sao rồi?"

"Vẫn còn đang trong phòng cấp cứu"

Giang Hải Lâm  tức giận tiến lại giật cổ áo anh: "Anh làm chồng kiểu gì vậy? Bảo vệ Phi Nhung  cũng không xong"

Mạnh Quỳnh  còn chưa kịp phản bác, đột nhiên Giang Hải Lâm  bị hất ra khiến cô giật cả mình.

Cô chớp chớp mắt, lại thêm tên nào nữa đây?

Tên đó không ai khác là Yin, thậm chí anh còn tức giận hơn cả Giang Hải Lâm . Một tay anh nắm áo Mạnh Quỳnh , nổi giận quát lớn:

"Tại sao cô ấy lại ra nông nỗi như vậy?"

Mạnh Quỳnh  cau mày đẩy đối phương ra: "Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Có phải anh theo dõi Tiểu Nhung Nhung  không?"

"Nếu vậy thì sao? Nếu không theo dõi cô ấy, làm sao tôi biết cô ấy bị anh hại thế nào mà phải vào bệnh viện"

Mạnh Quỳnh  tức giận cung tay thành nắm đấm, dùng lực đưa cánh tay tiến thẳng về phía trước, vừa sắp chạm mặt Yin thì liền dừng lại.

"Anh nên hỏi Phiến Tuyết Sương và thiếu gia Hoắc Thu Vinh của anh, xem bọn chúng đã làm gì vợ tôi!"

Yin  cau mày, chợt nhận ra điều gì, chưa kịp mở miệng thì y tá đã cắt ngang.

"Ai là người nhà của bệnh nhân Phạm Phi Nhung ?"

"Là tôi!" - Mạnh Quỳnh , Giang Hải Lâm,  Yin đồng loạt trả lời, nhanh đến nổi Phạm Khải Sơn  chưa kịp hành động.

Cái gì đây? Con bé là em gái tôi mà?

Y tá nói tiếp: "Nếu vậy tôi xin báo cáo tình hình. Hiện tại bệnh nhân đang cần truyền máu, chúng tôi muốn có nhóm máu tương thích"

"Ngân hàng máu đâu?" - Giang Hải Lâm  cau mày.

"Vừa nãy ở Nhạc Thành có xảy ra tai nạn giao thông hàng loạt khiến rất nhiều người bị thương, vì vậy chúng tôi đã chuyển máu đi gần hết..."

Giang Hải Lâm  gật đầu, đành im lặng rút lui. Cô ấy nhóm máu B, không thể truyền cho Phạm Phi Nhung .

Mạnh Quỳnh  nhanh nhảu lên tiếng: "Tiểu Nhung Nhung  nhóm máu A, tôi là máu O, có thể truyền cho cô ấy"

Y tá cười niềm nở: "Vậy quá tốt, mời anh đi theo tôi"

Mạnh Quỳnh  chưa kịp bước đi, Yin đã dang tay chặn anh lại: "Tôi máu A, cùng nhóm máu có phải truyền tốt hơn không?"

"À..." - Y tá đổ mồ hôi, nhóm nào chẳng được chứ?

Mạnh Quỳnh  phản đối kịch liệt: "Tôi là chồng cô ấy, tôi mới là người truyền máu!"

"Chồng con cái gì? Hai người đã đi công chứng giấy chưa?" - Yin không ngại cãi lại.

"Cả thế giới này ai cũng biết tôi là chồng cô ấy!"

"Điều đó rất vô nghĩa!"

Hai người cãi qua cãi lại không ngớt, Phạm Khải Sơn  tức giận bước lên, hai tay đẩy mặt của hai kẻ quấy rối này sang hai bên.

"Đủ rồi. Y tá, tôi máu O, có thể truyền cho em ấy"

"Vâng"

"Nhưng mà..." - Mạnh Quỳnh  và Yin đồng thanh ý kiến, bị Phạm Khải Sơn  nói một câu đã liền ngậm miệng:

"Nó là em gái của tôi, vẫn còn chưa chính thức gả đi. Hai người chứ như vậy thì tự ôm nhau sống đến già đi!"

Bó tay với anh Quỳnh và anh Yin🙄
Chương 76

Gần hai ngày sau, Phi Nhung  lim dim đôi mắt hồ ly, từ từ tỉnh dậy sau cơn mê man kéo dài. Người đầu tiên cô nhìn thấy không ai khác là Mạnh Quỳnh .

"Tiểu Nhung Nhung , cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"

"Thêm một ngày nữa mà em chưa tỉnh, tôi sẽ khóc luôn đó" - Mạnh Quỳnh  vừa nói vừa mếu máo mặt mày như đứa trẻ.

Phi Nhung  chưa ổn định lại sức khỏe, nhưng không thể nhịn mà bật cười thành tiếng:

"Tiểu Quỳnh  trong bộ dạng này đáng yêu thật"

Mắt Mạnh Quỳnh  sáng rỡ: "Tôi đáng yêu, em cũng rất đáng yêu. Con của chúng ta nhất định sẽ là đệ nhất đáng yêu"

"..."

Cô cạn lời, chợt trong đầu phản phất điều gì đã bị quên lãng. Cô giật mình bật dậy, vết thương ở bụng bị động khiến mặt cô nhăn lại.

"Tiểu Nhung Nhung , em làm gì vậy?" - Anh lo lắng, hờ một tay trước bụng cô.

Cô nhanh chóng vào chủ đề chính: "Anh và người phụ nữ nào đó đã làm gì chưa hả?!"

"Hả? Người phụ nữ nào?"

"Người phụ nữ bỏ thuốc anh. Bọn Hà Gia nói anh đang ôm ấp cô ta trên giường, nên tôi mất cảnh giác mới trúng bẫy" - Phi Nhung  bực tức giải tỏa nỗi bực tức trong lòng.

Trong hoàn cảnh này có vẻ không nên, nhưng Mạnh Quỳnh  không nhịn được mà cười rất thoải mái.

"Anh cười cái gì?" - Phi Nhung  khó chịu nhìn đối phương.

Mạnh Quỳnh  vừa ôm bụng, vừa dùng tay bẹo má Phi Nhung : "Xem vợ yêu của tôi kìa, đến ghen cũng rất đáng yêu"

"Anh..."

Phi Nhung  ngại ngùng giơ tay đánh vào ngực anh mấy cái, hai người cứ tình tình tứ tứ không thôi.

- ---------

Bên ngoài, Yin nhìn họ qua tấm kính nhỏ bé của cửa phòng bệnh nhân.

Anh đứng đó thẩn thờ như người mất hồn, tay còn cầm chặt hộp cháo dinh dưỡng và món há cảo nóng hổi.

Ánh mắt anh đượm buồn, cứ nhìn mãi về người con gái đó không thôi. Cô đang cười, cười một cách tự nhiên, vui vẻ.

Nhìn đã rồi anh cũng chỉ biết thở dài một cái, rồi lại đành quay lưng bước đi. Người ta đang vui vẻ như vậy, mình vào phá đám làm gì chứ?

- ------------

Khoảng một tuần sau, vết thương của Phi Nhung  đã hồi phục được rất nhiều. Chỉ cần không vận động quá mạnh, mọi thứ đều ổn cả.

Tất cả là nhờ Mạnh Quỳnh  ngày đêm bồi bổ cho cô. Nằm viện có một tuần mà cô tăng tận 3kg. Mà không chỉ có mỗi Mạnh Quỳnh  ngày nào có người bí mật gửi đồ ăn đến cho cô.

Khi là há cảo, khi là mì tương đen,...tất cả đều được gửi đến trong những lúc Mạnh Quỳnh  bận ra ngoài.

Trong đầu cô đã nghĩ ra đó là ai, nhưng cô không dám hỏi. Người ta đã cố tình bí mật như vậy, sao mình lại nỡ phanh phui?

Có vài lần hiếm hoi Mạnh Quỳnh  đi vắng, Yin có đến thăm cô một chút. Cô giả vờ không biết gì, cười tít mắt kể lại chuyện có người luôn âm thầm gửi thức ăn cho cô, còn khen nó rất ngon, cô ăn một mạch liền hết sạch.

Yin  chỉ cười ngại ngùng, Phi Nhung  cũng không tiện nói gì thêm. Cô nhận ra anh rất tốt, rất quan tâm và lo lắng cho cô chu đáo.

Nhưng tấm chân tình này, cô thật sự không thể nhận.

Yin , giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ là bạn bè, tuyệt đối không thể tiến xa hơn.

- ----------

Một ngày nọ, ở nhà họ Hà.

Những người bị nhốt lại gồm Hà Bảo Dương, Hà Thanh Trà, Tình Tranh và Thương Đào. Còn người làm trong nhà đều được thả đi, riêng tên cố tấn công Phi Nhung  hôm đó thì bị thêm một trận "đấm bóp" nhẹ.

Bốn người bị gọi ra đại sảnh, ngồi co ro cúm rúm ở ghế gỗ. Người nào cũng tiều tụy xanh xao, mặt tái xanh vì sợ hãi.

Nghe nói người của Mạnh Quỳnh  hôm nào cũng bắt họ xem phim kinh dị đến tận sáng, ăn uống lại không đều đặn, đầy đủ như người bình thường.

Nhưng đó chưa là gì cả, đến khi Phi Nhung ra tay mới thật sự là cực hình.

Bọn họ ngồi đợi một hồi, Mạnh Quỳnh  và Phi Nhung  cũng bước vào trong. Cô đẹp ma mị trong bộ sườn xám đen, mái tóc búi thấp ở sau như một quý bà.

Tay cô mang bao tay đen, sánh vai cùng Mạnh Quỳnh  với khí chất thanh lịch như một quý ông. Không biết họ đi giết người hay đang đi dạ hội nữa.

Cả bốn người bọn họ khi nhìn thấy cô đều run lẩy bẩy, mặt trắng bệt không còn giọt máu. Đôi môi Hà Bảo Dương mấp máy điều gì như muốn xin cô gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời.

Phi Nhung  cong môi gian tà, dáng đi quyến rũ tiến lại từng người một. Đầu tiên là Thương Đào.

Cô dùng ngón tay thon dài nâng mặt cô ta lên, bắt cô ta phải nhìn thẳng vào mắt cô. Thương Đào bắt gặp ánh mắt sắc bén như dao, sợ hãi đến nổi ngã ngược về sau.

Vừa ngã xong, như phản xạ dẫn đến đường sống cho mình, cô ta liền cố gắng bò dậy, vừa xin lỗi liên hồi, vừa đến ôm lấy chân Phi Nhung .

"Thư kí Phạm, xin hãy tha cho tôi!"

Phi Nhung  tặc lưỡi: "Sai rồi, tôi không phải thư kí Phạm"

"Vậy...vậy giám đốc..."

Phi Nhung  vừa sửa móng tay, vừa liếc xuống người phía dưới: "Tôi cũng không thích bị gọi là giám đốc"

Suy nghĩ một hồi, Thương Đào mới nghĩ ra một cách khác: "Thiếu phu nhân...nhị thiếu phu nhân!"

Phi Nhung  cười khinh, ngồi xổm xuống đối diện cô ta: "Cô nói đúng rồi, vậy chắc cô biết chồng tôi là ai nhỉ?"

"Dạ...dạ biết..."

Cả người Phi Nhung  như tỏa ra sát khí: "Vậy còn định quyến rũ chồng tôi sao?"

"..."

"Cô biết không, người bình thường chỉ cần chôn dưới ba tấc đất. Nhưng vì gan cô lớn như vậy, có thể tôi sẽ đặc cách cho cô chôn sâu tận năm, sáu tấc"

Thương Đào vừa khóc vừa ôm chặt chân cô: "Thiếu phu nhân, xin đừng làm như vậy..."

Phi Nhung  nhếch mép, lập tức lên tiếng dụ ngọt: "Vậy nếu cô biết lấy công chuộc tội, tôi sẽ suy nghĩ lại..."

"Được! Được ạ!" - Thương Đào không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu răm rắp.

"Được rồi, vậy đưa cô ta đi trước"

"Rõ"

Vệ sĩ nghe lệnh, hai người hai bên xốc nách Thương Đào lôi đi nhẹ như không. Cô ta mừng đến nổi ngất lịm đi, có lẽ vì vừa kiệt sức, vừa bị sốc tinh thần.

Sau khi Thương Đào rời đi, Phi Nhung  đứng dậy vuốt vuốt lại chiếc váy. Cô đưa đôi mắt hồ ly liếc sang hai người phụ nữ bên cạnh:

"Tiếp theo..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #phi#quynh