Chương 20
Mười phút sau
Cả đám đang vừa ngồi quấn chăn vừa xì xụp húp mì gói. Không biết Hoseok tìm đâu ra một đĩa phim ma rồi cả đám tắt hết đèn quấn chăn kín đầu ngồi bệt dưới sàn, dán mắt vào màn hình. Hơi lạnh luồn qua khe cửa vào nhà, cộng thêm khung cảnh rừng núi hoang vu bên ngoài và tiếng mưa rả rích không ngừng làm những tình tiết trong phim càng trở nên chân thật.
Haeyoung sợ quá cứ bám chặt lấy Jimin, Jimin đành phải nương tựa Hoseok cho đỡ sợ. Cậu cũng sợ lắm, muốn thót tim luôn, bên cạnh Yoongi ân cần:
- Kookie, em sợ lắm hả? Vậy em...
Chưa nói dứt lời sấm chớp ở ngoài vang lên như để phụ họa cho tình tiết khủng khiếp trong phim làm đám con gái la oai oái. Cậu không nghe Yoongi nói gì tiếp theo mà nắm chặt lấy cánh tay hắn. Cậu không biết hành động vô tình của cậu một lần nữa bóp nát trái tim Yoongi. Dara cũng nắm chặt cánh tay bên kia của hắn làm hắn khó chịu.
- Cô làm gì vậy? Bỏ tay ra đi, qua chỗ Yoongi ấy.
Nhanh chóng hắn hất tay Dara ra, và quay sang vợ hắn.
- Kookie mau qua đây!
Không đợi cậu hành động, hắn nắm tay cậu kéo về phía mình cho cậu ngồi trong lòng hắn. Trong ánh sáng mờ nhạt khuôn mặt Yoongi thoáng nét buồn rầu, rồi nhanh chóng thay vào đó là ánh nhìn căm hận về phía Taehyung.
Mười một giờ đêm
Hoseok đã ngủ, Yoongi nhìn sang hắn vẫn đang cầm quyển sách.
- Kim Taehyung!
- Chuyện gì?
Khuôn mặt hấn vẫn lạnh lùng không thèm nhìn Yoongi. Thái độ đó càng làm Yoongi mất kiềm chế.
- Tại sao cậu lại làm vậy?
Mắt vẫn chăm chăm vào trang sách, hắn nhíu mày thay vì trả lời. Yoongi nói luôn:
- Sao cậu lợi dụng Kookie mất trí nhớ để tiếp cận em ấy?
Giọng hắn như lạnh hơn trong không gian yên tĩnh:
- Cẩn thận lời nói của cậu đó.
- Với hạng người thừa nước đục thả câu như cậu, việc gì tôi phải khách sáo.
- Cậu thật ngu ngốc. - Hắn nói, vẻ ngạo mạn của hắn khiến Yoongi vô cùng tức giận.
- Đúng, tôi ngốc vì không tìm được em ấy trước thôi.
- Không, cậu ngốc bởi vì cậu quá đề cao bản thân. Cậu nghĩ Kookie sẽ đáp lại tình cảm của cậu khi bây giờ em ấy đã có tôi sao?
- Sao lại không? Tôi hiểu em ấy hơn cậu, quen em ấy trước cậu.
hắn nhếch mép nhìn sang Yoongi, vẻ mặt đắc ý.
- Cậu chỉ có hai lý dó đó mà đòi giành Kookie với tôi sao? Cậu thật quá ngây thơ.
Yoongi mỉm cười:
- Và tôi còn biết lý do khác, lý do khiến cậu không đưa em ấy về nhà mà cứ giữ khư khư em ấy ở bên cạnh.
- Vậy thì sao?
Yoongi đanh mặt lại đầy vẻ hăm dọa.
- Tôi sẽ nói cho Kookie nghe để em ấy biết cậu là đồ dối trá.
Bộp... Hắn gấp quyển sách lại, đôi mắt nham hiểm nhìn Yoongi:
- Cậu nghĩ giữa chúng ta Kookie sẽ tin ai? Hình như cậu vẫn chưa nhận thức được tình thế của mình. Hơn nữa tôi không nói dối Kookie gì cả, chỉ là dùng chính sức mình để thay đổi quá khứ.
Hắn đứng dậy tay đút túi quần, quay lưng lại phía Yoongi.
- Tôi khuyên cậu bên từ bỏ đi, cứ như thế này người đau khổ chỉ có cậu mà thôi.
- Tôi nhất định giành lại Kookie. - Nói rồi Yoongi mở cửa bước ra ngoài. Bên giường kia Hoseok khẽ trở mình.
Đứng bên ngoài, Yoongi nhìn ra màn mưa đang lất phất, thấy trong lòng nhói đau.
- Anh chưa ngủ sao?
- Anh chưa, ngủ không được. Haeyoung làm gì vậy?
- Tôi uống nước.
Nhìn nét mặt kém tươi của Yoongi, người nhạy cảm như Haeyoung cũng một phần đoán được.
- Anh ổn chứ?
- Tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy bản thân bất lực quá, đã biết rõ thứ mình cần mà không giành lấy được.
- Không phải thứ gì mình muốn sẽ đều đạt được đâu.
- Thật vậy sao?
- Ừ, nhất là trái tim con người, trái tim là thứ rất khó thay đổi nhưng một khi đã thay đổi thì không gì có thế khiến nó quay lại.
Nghe Haeyoung nói mà lòng Yoongi đau nhói, Yoongi cũng ước sao trái tim mình nhanh chóng đổi thay nhưng anh biết hiện giờ thì không thể, không thể xóa nhòa hình ảnh ngườ con trai đó, nụ cười đó.
- Cô nói đúng, nhưng dù như thế nào tôi cũng phải thử, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Haeyoung không biết nói gì đành quay người bước vào thì giọng Yoongi gọi tên cô:
- Haeyoung?
- Sao?
- Cảm ơn nhé!
------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com