Chương 26
Người mà anh gọi đến chính là Lee Heeseung, là bạn thân từ nhỏ của anh, hai người cũng xem như là anh em ruột, Heeseung ba năm trước đã đi mỹ để tự tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình, cũng rất thành công, nay anh về lại đây chính là muốn mở rộng công ty hơn, với lại anh cũng có ý định là sẽ làm việc ở đây luôn không muốn đi nữa.
Anh tuy nhìn thì suốt ngày cứ cà rỡn tán gái nhưng đối với công việc lại rất có trách nhiệm, chỉ là không bỏ được cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt này thôi, anh giao tiếp rộng rải nên cũng có rất nhiều bạn nhưng nếu tính là thân thì không nhiều?
Vừa mới về nước anh đã bây ngay đến bar Enha nổi tiếng nhất mà chơi rồi, đúng là thật bên trong bar rất hoành tráng, cũng có rất nhiều mỹ nữ a, chỉ một buổi tối trong điện thoại của anh đã có rất nhiều số của người đẹp a, điều này làm anh cảm thấy không khỏi vui vẻ..!
Sở dĩ anh được nhiều người để ý như vậy là vì Lee Heeseung có vẻ bề ngoài rất ưa nhìn, nước da trắng, dáng cao thân hình lại cân đối, đúng chuẩn soái ca trong lòng các cô gái, đặc biệt là anh rất hào phóng nên hiện tại bên cạnh có không ít cô đang quấn lấy anh mà rót rượu làm nũng lấy lòng anh. Sau khi anh vui chơi thoải mái thì đi về nhà riêng của mình, anh phải nghĩ ngơi một chút mới được mới về nước chưa kịp nghĩ ngơi cho khoẻ đã chạy đi chơi rồi.
Lúc anh thức dậy đã không còn là buổi sáng nữa mà là gần trưa luôn rồi, anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ khác, sao đó đứng trước gương tự kỹ thêm 30 phút nữa mới bước ra khỏi nhà.
Trên xe anh gọi cho một người cũng coi như là bạn thân của anh.
' Alo, ai gọi vậy!'
Heeseung mang giọng trách mắng mà nói " Nè, có phải lâu ngày không gặp quên luôn tôi rồi phải không?"
Bên kia nghe được giọng cười tí tởn mà đáp ' Nào có, tôi chỉ đùa thôi Lee đại nhân quyền lực vậy thì làm sao tôi dám không nhớ đây a, chỉ là đùa với cậu một chút thôi mà, quân tử không trách tiểu nhân a !!
Lee Heeseung khinh thường mà hừ nhẹ nói " xem như cậu biết điều đấy, Lee đại nhân ta đây sẽ bỏ qua cho nhà ngươi lần này"
' Được! Đa tạ ! Đa tạ!!'. Người bên kia cũng phối hợp theo anh mà không ngừng nói cảm tạ.
" Không thể chỉ đa tạ suông như vậy, ngươi phải mời ta ăn cơm mới được!"
Bên kia liền cười nói ' Biết ngay mà sao có thể đơn giản như vậy thì ra là muốn đi ăn chùa sao? Được thôi, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa vậy!'
Lee Heeseung hài lòng gật đầu nói " Hảo! Bây giờ cậu ở đâu tôi sẽ đến tìm cậu!"
' Cậu mới về nước có rành đường ở đây không đó?'
"Hừ! Cậu đừng có mà xem thường tôi, cậu quên là tôi lớn lên ở đây sao?"
' Vậy được rồi, tớ đang ở tiệm bánh ngọt có tên là " Endless Love " cậu mau tới đây đi ". Sau đó nói địa chỉ của tiệm bánh cho Lee Heeseung biết.
" Được, tôi cũng khá gần ở đó khoảng 20 phút nữa tôi sẽ tới!"
' Được!'
Sau khi nói chuyện xong thì anh lái xe đi đến tiệm bánh. Anh cũng tò mò là cậu ta đi đến đó làm gì nhưng cũng không hỏi một lát đi đếm đó là biết thôi. Anh tăng tốc chạy đi.
Người mà anh nói chuyện qua điện thoại đó chính là Park Sunhoon, hai năm trước anh còn ở nước ngoài, lúc anh uống say, không may bị mấy tên côn đồ gây sự, anh không không kiểm soát được mà cãi nhau với họ, dẫn đến xô xác nhau, anh chính là một chọi mười cùng bọn người đó giằng co qua lại, do anh không đủ tĩnh táo để đấu với họ, anh dần lâm vào thế bị động.
Lúc anh không cảnh giác có có người ở phía sau muốn đánh lén anh, anh trở tay không kịp cứ ngỡ là mình sẽ ăn trọn một gậy đó, nhưng không ngờ có một người xong đến đạp hắn ta một cái khiến hắn chao đảo mà té xuống đất, người đàn ông đó lại đi đến đá cho hắn ta thêm mấy phát khiến hắn không bò dậy nỗi, người đàn ông đó lại quay qua giải quyết mấy tên còn lại.
Anh do không còn sức mà ngồi bệch xuống đất, người đàn ông đó lại đi đến trước mặt anh mà hỏi " Anh có sao không vậy!".
Anh nhìn người đàn đó lắc đầu " Tôi không sao, cảm ơn anh!"
Lại nghe người đàn ông đó nói " Để tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn!". Không đợi anh trả lời người đàn ông đó đã đi đến kéo tay anh dậy đi về phía xe, anh cũng mặt kệ anh ta mà loạng choạng để anh ta kéo lên xe, do anh hơi say lại vừa mới kiệt sức lên xe không bao lâu anh liền ngủ mất.
Đến bệnh viện, anh ta cũng kéo anh vào trong cho bác sĩ, sau khi kiểm tra xong bác sĩ nói là không có việc gì, chỉ cần sức thuốc vài ngày vết thương trên mặt sẽ lành, anh vừa nghe trên mặt có vết thương thì vội mở to mắt, tay đưa lên sờ soạn gương mặt của mình mà cuống quýt hỏi bác sĩ " Vậy mặt tôi có để lại sẹo không, có biến dạng không, hay là bị huỷ nhan rồi hả??"
Bác sĩ nghe anh hỏi thế thì bật cười cả người đàn ông khi nảy đưa anh vào cũng không nhịn được mà cười cười, nhưng anh hiện tại không quan tâm đến, điều anh quan tâm bây giờ là mặt anh có bị gì không thôi, anh thúc giục bác sĩ " Nè, mau nói cho tôi biết nhanh đi, mặt tôi bị gì rồi hả?"
Bác sĩ cố nén cười mà nói " Cậu đừng lo lắng không có việc gì nghiêm trọng, mặt của cậu chỉ là bị bầm tím thôi, không có bị huỷ nhan, chỉ cần bôi thuốc vài ngày là sẽ không có việc gì!"
" Thật sao!" anh nhìn bác sĩ hỏi lại lần nữa, ông ta kiên nhẫn mà gật đầu, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhỏm, cái gì mà không lo lắng chứ, khuôn mặt này chính là mạng sống trân quý nhất của anh, nếu không may mà bị huỷ dung thì anh phải sống sao đây! Anh còn phải dùng gương mặt này để đi tán gái, còn biết bao nhiêu mỹ nữ đang chờ đợi anh ở ngoài kia đấy!!
Sau khi bác sĩ ra ngoài thì người đàn ông đó tiến đến nói " Nếu anh đã không sao vậy thì tôi đi trước đây!" người đàn ông định quay đi thì bị anh gọi lại, anh ta dừng chân quay lại nhìn anh.
Anh đứng dậy nói tôi là Lee Heeseung cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, nếu lúc nảy không có anh thì chắc tôi thật sự bị huỷ nhan mất, mà anh tên là gì vậy?"
" Tôi là Park Sunghoon, mà cũng không cần phải cảm ơn tôi đâu, tôi chỉ là tình cờ thôi thấy như vậy liền ra giúp nếu là người khác cũng sẽ giúp anh thôi!"
Heeseung thấy người này ngay thẳng lại khiên tốn như vậy làm cho anh rất có hảo cảm mà nói " Không sao dù sao anh cũng là ân nhân của tôi, nếu không chê từ nay chúng ta làm bạn có được không?" anh đưa tay đến trước mặt anh ta.
Người đàn ông nhìn nhìn rồi cũng vui vẻ nói " Được " sau đó hai người cùng bắt tay nhau, xem như đã kết nghĩa làm bạn.
" Cũng trễ rồi trên đường cũng khó bắt xe giúp cho trót, hay là để tôi đưa cậu về vậy!". Lee Heeseung gật đầu rồi cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.
Trên xe hai người cùng nhau trao đổi số điện thoại, rồi cùng nhau trò chuyện thì anh mới biết được là Sunghoon cũng là một tổng tài trẻ, tiếp quản một công ty lớn, không ngờ Sunghoon cũng có năng lực cao như vậy, rất giống Jongseong một mình tự đảm đương cả một tập đoàn lớn.
Sau khi đưa anh đến nhà hai người lại hẹn khi nào có dịp sẽ cùng nhau trò chuyện, nhưng không ngờ mới sáng hôm sau hai người đã gặp nhau, trên cương vị là đối tác nhau. Cứ thế hai người dần trở nên thân thiết hơn, cùng nhau làm việc hợp tác, cả hai có tính tình khá giống nhau nên lúc gặp mặt luôn có chuyện để nói, nhưng Sunghoon chỉ ở Mỹ công tác ba tháng lại phải về nước.
Tuy không gặp mặt nhưng họ vẫn hợp tác với nhau, cùng nhau giải quyết các dự án vì công ty của anh và Sunghoon có cùng chung ý tưởng nên hợp tác cũng rất thuận lợi.
Vì thế Heeseung ngoài người bạn nối khố là Park Jongseong ra thì Sunghoon cũng là bạn thân của anh.
Lee Heeseung sau hai mươi phút cũng đứng trước cửa tiệm bánh ngọt, nhìn lại tên tiệm bánh lần nữa để xác định là mình không nhầm rồi bước chân vào trong quán.
Anh vừa bước vào đã thấy được khung cảnh rất ấm áp, các cặp đang hẹn hò lại vui vẻ cười đùa, còn có cách bài trí trong tiệm bánh nhìn rất vừa mắt, không quá cầu kì cũng không quá đơn điệu khác hẳn với những nơi sang trọng mà anh đã từng tới, nơi này làm cho anh rất thích.
" Heeseung à, cậu đến rồi!" Lee Heeseung đang mãi lo quan sát mà quên mất mục đích đến đây của mình là gì. Anh đi về phía Sunghoon vỗ vỗ vai anh nói.
" Xin chào, lâu rồi không gặp a!" Lee Heeseung vừa nói xong lại nhào đến ôm anh không buông, cứ như là người yêu xa nhau đã lâu giờ mới gặp lại được vậy, Sunghoon kéo anh ra không nhân nhượng mà đấm cho Heeseung một đấm vào bụng.
Lee Heeseung ôm bụng nhăn mặt gào nói " Đồ vô tâm! Người ta nhớ như vậy mà cả ôm một chút cũng không cho, thật đau khổ mà, dù sao người ta cũng đã cho anh rồi còn gì!". Nói xong còn hít hít mũi như chịu uỷ khuất, sau đó lén nhìn về phía cậu trai nảy giờ vẫn đang đứng ở bên cạnh, trên gương mặt không ngừng biến đổi trạng thái, từ không hiểu gì trở thành tức giận.
Kim Sunoo giận dữ mà kéo lỗ tai của Park Sunghoon không ngừng truy hỏi " Yahhh Park Sunghoon, người này là ai hả! Anh dám ở sau lưng tôi mà có người khác sau, hai người thân thiết tới mức nào rồi hả!! Kim Sunoo càng nói càng dùng sức mà nắm lỗ tai của Park Sunghoon không buông.
Sunghoon cứ như vậy mà bị đánh, không ngừng giải thích " Bà xã, em hiểu lầm rồi anh và cậu ta khômg có chuyện gì hết, cậu ta là bạn anh, không tin thì em hỏi cậu ta đi! Nói xong quăn ánh mắt cảnh cáo cho Lee Heeseung, nội tâm gào thét ' Lee Heeseung cậu được lắm, cậu hại chết tôi rồi!!!'.
Heeseung vô tội nhúng vai như không có chuyện gì, nhìn gương mặt đau khổ của Sunghoon lại liếc đến cái lỗ tai vô tội kia thì cười nói " Thôi được rồi, tôi chỉ là bạn của cậu ta thôi, chúng tôi không có gì với nhau cả!
Nghe được Lee Heeseung nói Sunoo buông lỗ tai của Sunghoon ra, quay qua Heeseung hỏi " Lời anh nói là thật sao?"
Heeseung gật đầu " Xin chào, tôi là Lee Heeseung, rất vui được gặp cậu Kim Sunoo"
Sunoo nghe anh ta nhắc tên mình thì có chút bất ngờ chẳng phải cậu cũng chỉ gặp anh ta lần đầu thôi sau!!
Thấy Sunoo ngốc lăn nhìn anh thì anh mới từ tốn mà giải thích " À anh biết tên em là gì Sunghoon đã nói cho anh biết, lúc cậu ta công tác ở nước ngoài chúng tôi tình cờ quen nhau, là cậu ấy đã giúp đỡ anh, vì thế hai người bọn anh kết thành bạn, trong lúc công tác rảnh rỗi sẽ rủ nhau đi ăn, cậu ta thườmg hay nhắc về em nên anh mới biết được tên em đấy!" nói xong thì cười cười nháy mắt với Xán Liệt.
Nghe vậy Sunoo mới không còn tức giận nữa, mà chuyển sang gương mặt tò mò " Vậy Sunghoon đã nói gì với anh vậy?". Sunghoon nghe vậy thì chột dạ đưa ánh mắt khẩn cầu về phía Heeseung. Anh nhìn thấy vậy cảm thấy thật thành công khi đã doạ được Sunghoon nhưng sau đó lại nói
" À...không có gì, cậu ta nói là cậu ta có một người yêu tên là Kim Sunoo, cậu ta nói em rất là đáng yêu, lại hiền lành, xa em một chút đã thấy rất nhớ em a, mỗi lần đi chung như vậy thì cậu ta vẫn hay nhắc về em cho anh nghe, vì thế khi nảy nhìn thấy em đứng bên cạnh cậu ta anh đã biết người đó là em, nên chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng thật sự nhìn rồi mới biết em thật sự là rất đáng yêu a!!
Sunoo nghe vậy thì liền ngại ngùng đỏ mặt, quay qua nhìn thấy Sunghoonkhông thèm nhìn mình thì cậu biết là anh đang giận vì mình đã hiểu lầm anh ấy nên vội vào
g nắm lấy tay Sunghoone mà nói " Hoonie ơi, đừng giận mà, em biết sai rồi, em không đúng khi hiểu lầm anh, đừng giận em mà!" Nói xong tromg đôi mắt cũng long lanh nước Sung hoonnhìn vào mà không khỏi mềm lòng, nhưng cố gắng kìm chế suy nghĩ muốn bẹo má cậu.
" Sunghooniee ơi...Hoonie à.....!!"
Anh cảm thấy vui vẻ nhưng cố tỏ ra là mình còn giận nói " Mau gọi ông xã". Sunoo cũng không từ chối liền gọi " Ông xã.....Ông xã đừng giận em nữa!". Sunghoon không nói gì mà ôm lấy eo Sunoo kéo cậu lại aau đó hôn lên môi cậu. Sunoo bị hôn bất ngờ lại còn là đang trong tiệm bánh đông người nữa chứ, mặt cậu không khỏi đỏ lên.
" Nè hai người đang làm trò gì đây hả!" trong giọng nói đầy vẻ trêu chọc, Sunoo vội đẩy Sunghoon ra, Lee Heeseung cũng nhìn về phía người vừa mới phát ra tiếng nói, anh không khỏi sửng sốt....!
Đang bước vào là một cậu trai, có mái tóc mật ông, da trắng mắt mèo to tròn và đặc biệt là nụ cười ngọt ngào của cậu, cậu đang bước vào kèm theo nền của ánh sáng mặt trời chiếu vào, làm cho cậu trở nên rực rỡ hơn, trong đầu anh lúc vừa thấy cậu đã xuất hiện hai chữ "Thiên thần ", anh nhìn cậu không chớp mắt, anh đặt tay lên ngực mình anh nghĩ chắc là mình bị trúng tiếng sét ái tình rồi, cậu ấy mang vẻ đẹp thật thuần khiết.
" Jungwoniee nè, sau hôm này cậu lại đến trể vậy!" người hỏi là Sunoo
Jungwon cười nói " Không có gì là do tớ ngủ quên thôi!", Sunoo liền gật đầu " Vậy thì tốt, tớ còn tưởng cậu bị bệnh còn định qua nhà thăm cậu đây!"
Jungwon trêu chọc nói " Ồ là vậy sao! Tớ còn nghĩ là hai người lo ở đây mà ân ân ái ái làm gì còn có thời gian nghĩ đến tớ đây chứ!". Sunoo lại bị cậu chọc cho đỏ mặt hơn " Nè Yang Jungwon, cậu không được chọc tớ". Jungwon gật đầu " Được rồi không chọc cậu nữa đâu!"
Jungwon quay qua nhìn Heeseung nảy giờ từ lúc cậu bước vào tiệm bánh đã cảm giác có ánh mắt cứ nhìn mình không rời cho đến bây giờ thì cậu mới quay lại nhìn anh ta, thấy anh ta vẫn còm nhìn cậu không chớp mắt, cậu đưa ánh mắt tò mò mà nhìn về phía vợ chồng SunSun kia.
Sunghoon thấy thế vội nói " À đây là Lee Heeseung, là bạn của tớ cậu ta mới về nước!" Jungwon gật đầu như đã hiểu, còn đang định chào hỏi lại nhìn thấy anh ta đang đứng như tượng ở đó.
Sunghoon đi qua dùng tay thúc vào ngực Heeseung một cái xem như trả đũa cho việc khi nảy cậu ta đã đánh anh, còn bịa chuyện để anh bị hiểu lầm.
Lúc này Lee Heeseung mới phản ứng lại mà la oai oải lên " Nè! Cậu điên rồi sao, tự dưng lại đánh tôi vậy"! Sunghoon không sợ mà nói " Cậu còn nói sao, mắt cậu nhìn người ta sắp rới ra rồi kìa tôi chỉ có lòng tốt mà nhắc nhỡ thôi!"
Lee Heeseung lại nhìn về phía Jungwon kéo kéo lại vạt áo sơ mi, vuốt vuốt lại mái tóc, trêm gương mặt liền xuất hiện một nụ cười mê người khiến cho bao cô gái phải ngất ngay say đắm kia, rồi lại điềm tỉnh mà nói " Người đẹp, chào em anh là Lee Heeseung còn em là...!"
" Tôi là Yang Jungwon!"
" Yang Jungwon, Jungwon..., tên của em thật đẹp không những người đẹp mà đến cả tên cũng đẹp nữa, rất hân hạnh được làm quen với em!"Lee Heeseung nói xong thì đưa tay về phía cậu, cậu cũng theo phép lịch sự mà đưa tay ra bắt.
Lee heeseung cầm được tay của người đẹp thì không khỏi thoả mãn, bàn tay nhỏ nhắn lại mềm mại làm cho anh lhông muốn buông " Người đẹp tay em thật mềm a" nói xong Heeseung còn mặt dày mà hôn lên tay cậu một cái. Cậu bất ngờ mà vội rút tay về, đối với sự tiếp xúc thân mật với người lạ như vậy là cho cậu không quen a, còn có chút bài xích.
Sunghoon lại cho anh một đấm nói " Cậu làm cho Jungwon sợ rồi kìa, với lại cậu đừng có mà giở trò tán tỉnh ở đây!" sau đó Sunghoon quay qua Jungwon mà nói " Cậu đừng lo, chỉ là cậu ta ở nước ngoài lâu nên quen với cách sống phóng khoáng như vậy thôi, không có gì đâu!" Cậu nghe vậy thì gật đầu. Cậu cũng không phải là người thích để ý mấy chuyện như vậy.
Sau đó Sunghoon lại nói " Cũng đã trưa rồi hay là mình đi ăn đi, Heeseung mới vừa về nước nên tôi sẽ mời cậu vậy, Wonie cậu cùng đi luôn đi!. Cậu còn đang dịnh từ chối lại nghe Lee Heeseung nhanh miệng nỏi " Đúng vậy người đẹp, em cùng đi đi, dù sao em cũng là bạn của Sunghoon cũng coi như là bạn của anh, em đi cùng xem như là chào đón bạn mới đi!"
Cậu thấy vậy cũng không thể từ chối mà đành gật đầu, giao quán lại cho hai nhân viên, bốn người cùng nhau đi lên xe của Lee Heeseung mà đi đến nhà hàng gần đó!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com