Chương 35
Cậu thấy anh thì không khỏi giật mình, còn Lee Heeseung vẫn tỏ ra bình thường mà đi đến chào hỏi hai người kia.
"Jongseong, sao trùng hợp vậy?"
"Là Jihan muốn đến đây ăn trưa nên tôi đưa cô ấy đến, còn cậu?"
Tuy rằng lời anh là muốn hỏi Lee Heeseung nhưng ánh mắt lại đặt trên con người đang cuối đầu kia.
Cậu cảm nhận được anh đang nhìn mình, vì thế cả người trở nên căng thẳng thầm than trong lòng.
Lee Heeseung khìu mũi nói: "À là vì Jungwon còn thiếu tôi một bữa cơm nên hôm nay tôi đến muốn cùng cậu ấy dùng cơm. Phải không, Jungwon?"
Nói xong còn khoát tay lên vai cậu, khiến cậu càng ảo não hơn, nhưng cũng phối hợp mà gật đầu.
"Là vậy sao, vậy thì chúng ta cùng nhau ăn đi, Jongseong anh thấy sao?" Cô ta nãy giờ im lặng lại lên tiếng, tay còn nắm lấy tay anh.
Anh nhìn cô cưng chiều vòng tay ôm lấy eo của cô nói: "Em thích là tốt rồi, cứ theo ý em. Vậy nếu hai người không phiền thì chúng ta cùng nhau ăn chung đi."
"Vậy Jungwon em thì sao?" Lee Heeseung quay sang cậu hỏi.
"Sao cũng được!"
"Vậy được rồi, đi thôi." Jongseong nói xong thì ôm eo cô ta đi trước.
Lee Heeseung nhìn vẻ mặt buồn của cậu chỉ biết vỗ vai cậu an ủi.
Khi nãy thấy anh cùng cô ta thân thiết, nghe anh nói những lời ngọt ngào với cô ta tim cậu có bao nhiêu là đau đớn.
Sau khi vào bàn ăn cậu cũng không có gọi món, mọi thứ đều là do cô ta chọn.
Cô ta gọi một phần súp tôm đặc biệt, rồi lại là tôm nướng, tôm rang... có hơn bảy món mọi món đều có tôm trong đó, cậu không khỏi lo lắng mà cảm thấy bất an.
Lee Heeseung thấy cậu khẽ nhăn mặt liền nhớ lúc trước cậu từng nói qua là không thích ăn tôm. Vì thế anh cầm menu rồi gọi thêm một phần mực xào và rau xào cho cậu.
"À anh ơi, lấy thêm một chai rượu vang năm 92 nữa nhé." Cô ta gọi món xong còn gọi luôn nước uống.
Anh nghe cô chỉ gọi rượu vang thì nhíu mày nói: "Em đang mang thai không thể uống rượu được."
Nói xong anh lại hướng người phục vụ nói: "Lấy thêm một ly nước ép trái cây đi."
Cô ta tỏ vẻ không chịu nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo anh.
Lee Heeseung cũng quay qua hỏi cậu: "Jungwon, em uống được rượu không?"
Cậu lắc đầu, cậu là chưa từng biết mùi vị của rượu ra sao nói chi là uống nó.
"Vậy à, vậy thì phục vụ cho thêm một ly nước ép cam nữa nhé."
Anh liếc nhìn cậu một cái rồi sau đó cũng không có nhìn tới nữa, cậu thì cảm thấy trong lòng đầy căng thẳng.
Một lúc sau liền có người mang thức ăn đến, tất cả đều là tôm, chỉ có duy nhất một món mực xào của Lee Heeseung gọi.
Mùi tôm nướng bốc lên thơm phức cả phòng ăn nhưng nó lại làm cho cậu rùng mình. Mọi người bắt đầu động đũa, cậu thì cố gắng thật yên lặng mà phần của mình.
Nhưng cậu lại không như ước nguyện của mình, cô ta nãy giờ vẫn lén quan sát cậu, giờ thì lại lên tiếng nói:
"Anh Won, anh ăn tôm đi, nó rất ngon, anh nên ăn nhiều một chút nha, em thấy nãy giờ anh chẳng ăn gì nhiều cả."
Nói xong cô ta liên tục gắp tôm vào trong bát cho cậu, ai nhìn vào đều tưởng cô ta là người chu đáo, nhưng thực chất cô ta đều có tính toán riêng trong lòng, mà chỉ mình cô mới biết.
Cậu nhìn cái chén của mình phút chốc bị lấp đầy tôm khiến cho cậu trở nên khó xử. Lee Heeseung thấy vẻ mặt chần chừ của cậu liền nhanh miệng nói:
"Jungwonieee chẳng phải em không thích tôm sao, vậy thì cứ để anh ăn hộ cho, anh đây rất thích tôm a."
Lee Heeseung gắp một con tôm trong bát của cậu cho vào miệng vừa ăn vừa nói. Cậu cho anh một ánh mắt đầy cảm kích coi anh là cứu tinh của mình, Lee Heeseung cũng nháy mắt tinh nghịch với cậu.
Nhưng trong mắt của Jongseong lại là hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau. Không biết tại sao cơn tức giận từ đâu lại một lần nữa bị kéo về cộng với việc hồi sáng và lúc ở ngoài kia thì anh đã xém không nhịn được lửa giận rồi.
Khi nãy thấy hai người thân mật khoác vai nhau anh đã đủ khó chịu rồi, bây giờ cả trên bàn ăn lại là trước mặt anh còn dám có tình ý với nhau nữa. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm lửa giận của anh phút chốc bùng phát rồi.
Anh nhíu mày mà lạnh giọng lên tiếng: "Nếu đã không thích thì lúc đầu đến đây làm gì, còn ở đó ra vẻ cho ai xem, Jihan có lòng quan tâm cậu nhưng cậu lại cứ thế mà ngó lơ, đó là phép lịch sự của cậu đó sao?"
Cậu nghe anh nói thì như bị tát vào mặt một cái vậy, anh nói cậu giả vờ sao, anh xem cậu là người không ra gì như vậy sao!!
Lee Heeseung cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Nè Park Jongseong, cậu nói như vậy là có hơi quá rồi đó, Jungwon là thật sự không thích tôm, nếu đã gắp rồi thì để tôi ăn giùm cậu ấy vậy cũng không phải là chuyện gì to tát."
"Jongseong, anh Heeseung nói đúng, nếu... nếu anh Won đã không thích thôi vậy anh cũng đừng ép anh ấy." Cô ta giả vờ nói như mình rất thấu tình đạt lý vậy nhưng thực chất lại là châm dầu vào lửa.
"Hừ! Có không thích thì cũng phải ăn, dù sao thức ăn đã nằm trong chén của chính mình cũng không thể để người khác ăn giúp được."
"Nhưng mà em..." Cậu muốn lên tiếng nói cho anh biết rằng mình không thể ăn tôm nhưng anh lại một mực nói:
"Yang Jungwon từ khi nào mà em lại biết làm trái ý tôi rồi vậy, không muốn ăn thì em có thể đi, còn không thì ăn hết số tôm đó rồi muốn làm gì thì làm." Anh không kiên nhẫn mà lên tiếng, anh lúc nào cũng cường thế bá đạo như vậy, lại không muốn người khác làm trái ý mình.
Cậu nhìn ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nào của anh mà lòng xót xa. Cậu có quyền lựa chọn sao? Nếu anh đã muốn cậu ăn thì cậu sẽ ăn.
Anh nhìn ánh mắt ửng hồng của cậu cũng có chút mềm lòng nhưng mà nghĩ đến việc xảy ra trong ngày hôm nay thì liền bị lửa giận bao trùm.
Cậu cầm đũa mà tay có chút run, cậu gắp một con tôm bỏ vào miệng cố gắng nhai rồi nuốt, nhưng cảm giác bị nghẹn ở họng thật khó chịu.
Cậu uống một ít nước ép để dễ chịu hơn. Lee Heeseung nhìn thấy vậy liền đau lòng khuyên nhủ:
"Jungwon nếu không ăn được cũng đừng tự ép bản thân mình."
Cậu nhìn gương mặt lạnh nhạt của anh, sau đó nhìn qua Lee Heeseung nói: "Không sao, em ăn hết cái này là tốt rồi."
Lee Heeseung mày nhíu không yên, còn cô ta nhìn màn này thì khẽ nhếch mép cười. Cô cố tình gắp rất nhiều tôm vào trong chén Jungwon, trên dưới cũng hơn năm sáu con. Để cô xem cậu ta cố gắng được bao nhiêu.
Cậu gian nan nhắm mắt mà cho tôm vào miệng liên tục nhai nuốt, đến khi chỉ nhìn thấy cái chén trống rỗng thì mới dừng đũa lại.
Anh lúc này mới thấy hài lòng một chút nhưng mà chuyện cậu và Lee Heeseung vừa rồi anh sẽ không bỏ qua cho cậu như vậy đâu, anh nghĩ về nhà phải hảo hảo dạy dỗ cậu mới được.
Cậu vơ vội ly nước uống một hơi để đè nén xuống khó chịu trong ngực.
Chưa đến vài phút cậu liền thấy trong người nóng ran, một cơn khó chịu đang hoành hành trong người cậu, tay cậu để dưới bàn siết chặt cố gắng kìm nén lại.
Lee Heeseung thấy sắc mặt cậu trở nên khó coi liền lo lắng hỏi: "Jungwon làm sao vậy?"
"Em không sao, em đi phòng vệ sinh một chút." Nói rồi cậu nhanh chóng bước đi, nhưng mỗi bước chân của cậu tựa hồ đều vô lực.
Cậu đi đến phòng vệ sinh thì không ngừng nôn khan, cơ hồ muốn nôn ra cả ruột gan của mình, nhưng cảm giác không hề đỡ hơn chút nào mà ngày càng tồi tệ hơn.
Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh như không còn oxi nữa, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở nhưng không được, cả người vừa nóng vừa lạnh, cậu cố bám vào tường để đi ra ngoài.
Một nhân viên nhìn thấy cậu như vậy liền chạy đến dìu cậu nhưng cậu lại không có chút sức lực nào nữa mà ngã khuỵu xuống sàn. Khiến cho nhân viên hoảng sợ cũng không thể tránh được vì anh là nhân viên mới ở đây cũng chưa từng trải qua chuyện khách bị như vậy bao giờ.
Lee Heeseung ở trong phòng lo lắng, anh không nhịn được đứng lên nói muốn đi vệ sinh rồi cũng nhanh chóng ra ngoài. Vừa đến nơi liền thấy một màn như vậy.
Lee Heeseung nhanh cóng chạy đến chỗ cậu.
"Jungwon, Jungwon em sao vậy?" Lee Heeseung nhìn cậu há miệng thở dốc thì không khỏi hoảng sợ, anh mau chóng nói với nhân viên:
"Cậu mau nhờ người đến giúp, có lẽ cậu ấy đã bị dị ứng rồi."
Nhân viên liền nghe theo lời anh nhanh chóng chạy đi tìm người giúp, đang chạy thì thấy được quản lý, cậu ta mừng rỡ lớn tiếng gọi:
"Quản lý, anh mau đến xem hình như có người bị dị ứng thì phải còn là... còn là rất nặng nữa." Cậu ta vừa gấp vừa nói.
Quản lý dù sao cũng có kinh nghiệm liền bình tĩnh bảo cậu ta đi gọi xe cấp cứu còn chính mình thì chạy đến chỗ kia.
Jongseong ngồi trong phòng ăn riêng loáng thoáng nghe được tiếng bước chân còn nói ai đã bị dị ứng gì đó, rồi còn phòng vệ sinh. Anh nhíu mày cảm thấy trong lòng bất an.
Cậu đi nãy giờ cũng khá lâu vẫn chưa quay lại bữa, chẳng lẽ...
Anh nghĩ như vậy liền nhanh chóng đứng lên, cô ta nắm lấy tay anh hỏi:
"Jongseong, anh định đi đâu vậy?"
"Anh ra ngoài xem xét một chút, em cứ ở đây đi."
Nói xong liền rút tay ra một đường hướng đến nhà vệ sinh mà đi tới.
Lee Heeseung nâng đầu cậu lên giúp cậu dễ chịu hơn nhưng lại không có tác dụng gì, cảm thấy mặt cậu càng ngày càng tái nhợt, hô hấp càng ngày càng không ổn...!
Jongseong thấy cậu nằm trên sàn thì trong lòng lộp bộp một tiếng. Bước chân cũng nhanh hơn, cùng lúc đó quản lý cũng đi đến.
"Jungwon bị sao vậy?" Anh hỏi Lee Heeseung đang ôm cậu.
"Chắc là cậu ấy bị dị ứng với tôm rồi, tôi đã cho người đến giúp."
"Jungwon, Jungwon!" Anh thử gọi tên cậu nhưng cậu lại bị đau đớn che đi nên cũng không có trả lời.
Tại sao cậu ấy lại lạnh như vậy chứ, anh thử cầm tay cậu nhưng bị sự lạnh lẽo bao trùm, khiến anh lo lắng, cứ ở đây như vậy không phải là cách.
Anh nhận lấy cậu từ tay Lee Heeseung rồi bế cậu đứng lên, Lee Heeseung vội vàng ngăn lại:
"Cậu muốn làm gì?"
"Đưa cậu ấy đi bệnh viện, nếu không còn phải ở đây chờ đến bao giờ."
"Ngô tổng nói đúng, mau đưa cậu ấy ra ngoài, chúng tôi đã cho người gọi xe cấp cứu, tôi thấy cậu ấy bị không nhẹ nên tranh thủ một chút." Người quản lý quan sát cậu nãy giờ cũng lên tiếng.
Anh bế cậu nhanh chóng đi ra ngoài, cậu bị anh bế bỗng nên cũng dùng chút sức lực mà nắm lấy áo ở trước ngực anh.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt cương nghị của anh, bao nhiêu cố gắng đều sụp đổ, cậu mở miệng thì thào nói:
"Jo..ng se...o.ng...em kh...ó chị.u...qu...á...th...ực k...hó th...ở."
Anh nghe cậu nói vậy thì tim như bị ai bóp chặt, anh từng thấy cậu khóc nhưng chưa lần nào anh thấy cậu lại yếu đuối như bây giờ cả, anh nhỏ giọng nói: "Jungwon gắng chịu một chút, tôi đưa em đi bệnh viện."
Nhưng đáp lại anh lại là im lặng, anh nhìn cậu đang nhắm dần đôi mắt liền sợ hãi nói: "Jungwon, đừng ngủ, tôi nhanh chóng đưa em đến bệnh viện sẽ ổn thôi, em mau mở mắt ra nhìn tôi đi."
"YANG JUNGWON!!" Anh gọi nhưng cậu đã không còn sức để trả lời nữa, cậu thấy thật khó thở, không thể thở nổi nữa, thực đau...
Jongseong chạy ra đến cửa liền thấy được xe cấp cứu cũng đang chạy tới.
Anh nhanh chóng đưa cậu lên xe cấp cứu, sau khi đặt cậu lên xe thì xe cũng chạy đi đến bệnh viện.
"Mau dùng ống thở, hô hấp của bệnh nhân quá yếu" đó là lời đầu tiên của bác sĩ nói khi anh đưa cậu lên xe.
Anh nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cậu nói "Jungwon, cố gắng một chút sẽ ổn thôi."
Anh đang động viên cậu hay là tự an ủi mình đây? Anh tựa hồ không xác định được.
Cơ thể của cậu rất nhanh liền bị cấm rất nhiều thiết bị. Bác sĩ hỏi anh về quá trình xảy ra để nắm rõ tình hình của bệnh nhân hơn. Anh cũng kể tóm tắt lại cho bác sĩ nghe.
Sau khi nghe xong bác sĩ đã khẳng định rằng cậu bị dị ứng vì ăn phải tôm ứng với tôm, còn nói đây là trường hợp nặng nhất.
Anh còn chưa hết bàng hoàng thì nghe y tá đang theo dõi cậu nói "Bác sĩ bệnh nhân có dấu hiệu ngừng hô hấp rồi."
Lời nói như tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh, khiến cho tay anh cầm tay cậu càng chặt hơn, anh không thể nhìn mình bây giờ nên không biết mặt đã bị câu nói đó làm cho tái xanh, cả người đều là mồ hôi lạnh...
"Jungwon... Jungwon, em nghe tôi nói không, em phải cố gắng lên không được có chuyện gì, nếu em không nghe lời tôi tôi liền không tha thứ cho em đâu" (anh vẫn bá đạo như vậy).
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho cậu, vị bác sĩ đặt tay lên ngực cậu làm động tác kích tim nhưng vẫn không hiệu quả.
"Mau dùng máy kích thích tim!"
Cô y tá nghe theo đưa máy kích tim cho bác sĩ, vị bác sĩ cầm lấy đặt lên ngực cậu bắt đầu động tác.
Mỗi lần như vậy đều đau đớn vô cùng, anh cảm thấy chính mình còn muốn đau hơn cậu nhưng tay anh vẫn không có bỏ tay cậu ra, vẫn ở bên tay mà nói chuyện với cậu.
Lặp đi lặp lại gần mười lần thì nhịp tim của cậu mới bắt đầu đập lại. Anh nghĩ một lần này đã đủ dọa anh rồi.
Sau khi đến bệnh viện cậu nhanh chóng được chuyển vào phòng cấp cứu. Anh ở bên ngoài đứng ngồi không yên.
"Jungwon em nhất định không được xảy ra chuyện gì đó." anh thầm nói.
Anh cảm nhận bàn tay mình đang run lên cả tim cũng không thể nào ổn định được.
Lee Heeseung cũng nhanh chóng chạy đến hỏi "Jungwon sao rồi?"
"Còn đang cấp cứu bên trong."
Lee Heeseung thở dài đi đến hàng ghế chờ ngồi xuống, cũng không nói thêm gì nữa.
Hơn bốn tiếng trôi qua thì cửa phòng cấp cứu mới mở ra, anh nhanh chóng đi đến hỏi "Bác sĩ em ấy sao rồi?"
Vị bác sĩ tháo khẩu trang ra rồi từ tốn nói "Cũng may đã cứu được, chỉ cần chậm một bước nữa e rằng cả nửa cái mạng cũng không lấy lại được."
Cả anh và Lee Heeseung đồng thời đều sửng sốt.
Lee Heeseung lên tiếng hỏi "Em ấy rốt cuộc sao lại bị nặng như vậy?"
Bác sĩ giải thích "Là do cơ thể cậu ấy bài xích với chất histamin đặc biệt là trong tôm vì cậu ấy đã ăn vào một lượng lớn chất histamin cho nên mới dẫn đến tình trạng nguy kịch."
Bác sĩ dừng một chút lại nói tiếp:
"Đối với một người bình thường còn muốn không chịu nổi huống chi trước đó cậu ấy lại có dấu hiệu bị sốt càng làm cho sức đề kháng lại giảm đi một bậc tất nhiên sẽ không thể chống đỡ nổi."
"Cậu ấy còn sống đó là may mắn vì những trường hợp như vậy bệnh nhân thường rất dễ bị tử vong nếu không được cấp cứu kịp thời."
"Cậu ấy bây giờ đã ổn rồi chứ?"
"Đã ổn, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy xuống phòng hồi sức, tuy vẫn phải còn mang ống thở nhưng chỉ cần tĩnh lại là tốt rồi, à mọi người còn phải chú ý nếu cậu ấy có dấu hiệu sốt thì nhanh chóng thông báo cho chúng tôi biết."
"Phiền ông chuyển cậu ấy đến phòng tốt nhất." Jongseong nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.
Anh không nói chuyện nhưng từng câu từng chữ của bác sĩ nói anh đều ghi nghe rõ và ghi nhớ thật kỹ. Jungwon bị như vậy cũng là lỗi của anh, nếu anh không ép cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
"Được."
Jongseong hướng vị bác sĩ nói "Vất vả rồi."
Vị bác sĩ cười hòa nói "Jongseong tổng đừng khách khí đây là chuyện tôi nên làm, nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước."
Chờ bác sĩ đi Lee Heeseung nói "Phải ép em ấy ra nông nỗi này cậu mới hài lòng sao?"
Anh không nói nhíu mày nhìn Lee Heeseung.
"Cậu nhìn xem, em ấy suýt chút nữa thì mất mạng rồi, Jongseong tôi đã từng nói qua với cậu, nếu cậu không yêu thì buông tha cho Jungwon đi."
Anh nghe vậy liền bất mãn lên tiếng "Đây là chuyện của tôi tôi sẽ tự biết mình nên làm gì, cậu đừng xen vào." anh nói xong thì bước đi.
"Jongseong nếu cậu không biết nắm giữ thì có hối hận cũng không được, đừng để tôi có lý do cướp đi Jungwon từ trong tay cậu." Lee Heeseung nói vọng sau lưng anh.
Hai tay anh nắm chặt cũng không có trả lời lại, nhanh chóng đi đến phòng Jungwon.
Nhìn gương mặt xanh xao của cậu mà trong lòng anh một trận day dứt. Anh nắm lấy bàn tay vẫn còn lạnh lẻo của cậu mà bao bọc trong bàn tay của mình. Anh nghĩ bàn tay này sao lại nhỏ bé như vậy chứ.
Anh thì thào nói "Jungwon! Em đúng là không thể nào làm cho người ta hết lo lắng được mà, biết rõ mình dị ứng với tôm sao lại còn ăn chứ!"
Anh đưa tay chạm vào gương mặt không chút huyết sắc của cậu, anh lúc đó đã thật sự sợ hãi anh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó anh sẽ mất đi cậu.
"Jungwon em có biết lúc đó tôi đã bị em dọa ra sao không, tôi nghĩ em cứ như vậy mà rời xa tôi..."
Càng nói anh càng nắm chặt tay cậu hơn, như sợ chỉ cần anh lơ là một giây thôi Jungwon sẽ liền biến mất khỏi anh.Nghĩ lại lúc đó, Anh đã thực sự sợ hãi, anh không thể ngờ rằng vì một chút giận dỗi mà anh xém bức cậu phải mất mạng, anh đã hối hận đã tự trách, từ khoảnh khắc mà anh nghe được bác sĩ nói cậu ngừng hô hấp anh đã ngay lúc đó thật muốn cậu tỉnh lại mà đánh anh trách anh cũng được nhưng đừng có chuyện gì.
Nếu như nói một người lạnh lùng như anh lại nói là sợ hãi thì mấy ai tin nhưng mà chính cậu lại là người khiến cho anh quên mất bản thân mình là ai...!
Đến chiều Sunoo nhận được điện thoại của Lee Heeseung nói Jungwon ở bệnh viện liền tức tốc lôi kéo Sunghoon nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Tìm được phòng bệnh của Jungwon vừa bước vào cửa liền một mạch hướng Jongseong đi đến chất vấn
"Nè, tên kia anh làm gì mà Jungwonie của tôi phải nằm ở đây thế hả."
Anh đang chăm chú nhìn cậu, nghe được tiếng bước chân đã không có gõ cửa mà đã xông vào vậy mà còn dám lớn tiếng như thế.
Anh quay lại quan sát người vừa mới lớn tiếng kia, thì thấy đây là một cậu nhóc chắc cũng bằng tuổi với Jungwon đi nhưng mà sao lại không có phép tắc gì cả. Còn nói cái gì mà Jungwoniee của tôi, Jungwon từ khi nào là của cậu ta chứ.
"Cậu là ai?" anh không tức giận vẫn điềm tĩnh mà hướng Sunoo hỏi
"Tôi là bạn của Jungwonieee, mà anh chưa có trả lời tôi là tại sao Won bảo bối cuả tôi phải nằm viện có phải anh đã làm gì cậu ấy không."
"Jungwon bị sao tôi cũng không cần thiết nói với cậu, gặp cũng đã gặp rồi thăm cũng đã thăm rồi, mời về cho đừng làm ồn đến cậu ấy." Jongseong nào có yếu thế trước một người như Sunoo cơ chứ, mở miệng ra liền có ý đuổi khách.
"Cái gì, anh giám đuổi lão tử sao, Hừ!! Wonie là bạn thân cuả tôi, tôi cũng sẽ ở đây chăm sóc cho cậu ấy, anh có quyền gì mà ngăn cản tôi."
"Vì tôi là chồng em ấy, bây giờ em ấy cần nghĩ ngơi không cần phiền đến cậu."
Sunoo nghe anh nói liền bĩu môi tỏ vẻ khinh thường nói
"Chồng sao, anh có chắc từng đặt cậu ấy vào mắt không hay là suốt ngày chỉ biết nhớ đến người tình cũ, vẫn luôn không màng đến cậu ấy." Vừa nhắc đến chuyện đó sắc mặt Jongseong trở nên âm trầm.
Sunoo không dừng ở đó mà còn mạnh miệng nói tiếp
"Còn chưa hết, từ lúc ả ta về thì tâm tư của anh có bao giờ hướng về Jungwonie không, anh có nghĩ đến cảm giác của cậu ấy khi thấy người mình yêu thương nhất lại đang ân ái cùng với người khác trước mặt mình không?
Sunoo càng nói càng hăng, hôm nay cậu phải giúp Jungwonie giải toả cơn uất ức này mới được.
" Ngoài mặt thì cậu ấy tỏ ra không có gì nhưng mà anh có biết cậu ấy đã ở sau lưng anh khóc nhiều bao nhiêu thương tâm bao nhiêu không?"
"Không hề, vì anh chưa bao giờ đặt cậu ấy vào mắt, tôi thật không hiểu Jungwon vì điều gì lại mê muội mà yêu anh như vậy, yêu một người máu lạnh vô tình..."
Sunghoon nhanh chóng che miệng Sunoo lại ngăn không cho cậu nói nữa, nhìn xem sắc mặt của anh ta đã đen như vậy rồi, còn để cho Sunoo nói nữa anh không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Anh ở trên thương trường cũng biết đến danh tiếng của Jongseong, anh ta nổi tiếng làm việc dứt khoát lại tàn nhẫn, cả anh cũng phải nhường anh ta một bậc.
Sunoo kéo tay anh ra trừng mắt nói "Anh bịt miệng em làm gì, để cho em nói cho hắn ta biết không thể nào cứ để Jungwon chịu ủy khuất như vậy hoài được."
Sunghoon biết cậu lo lắng cho Jungwon nên chỉ thở dài nói "Ở đây là bệnh viện, còn có Jungwon cần được nghĩ ngơi em nói chuyện lớn tiếng như vậy làm sao cậu ấy nghĩ ngơi được."
Sunoo nghe vậy mới nhất thời mà im lặng.
"Nếu nói xong rồi thì mời đi giùm cho." Jongseong không lạnh không nóng mà lên tiếng đuổi người.
"Không được tôi sẽ ở đây cho tới khi cậu ấy tỉnh lại thì thôi." Sunoo vẫn kiên quyết ở lại.
Anh nhíu mày anh đây nói như vậy đã là nhân nhượng với cậu ta lắm rồi thế mà cậu ta không biết sống chết vẫn muốn ở lại.
Sunghoon nhìn thấy tình hình không ổn liền kéo Sunoo ra phía sau chính mình bước lên một bước nói
"Xin lỗi, Sunoo là do lo lắng cho Jungwon mới như vậy thôi mong anh đừng để tâm, đây là danh thiếp của tôi khi nào cậu ấy tỉnh lại phiền anh thông báo lại cho một tiếng khi đó chúng tôi sẽ đến thăm cậu ấy."
Sunghoon vừa nói vừa lấy danh thiếp của mình ra, Jongseong cũng theo phép lịch sự mà đưa tay ra nhận lấy.
Anh nhìn thấy tên Park Sunghoon liền nhíu mày âm thầm quan sát anh ta, sau đó lại lên tiếng "Được!"
"Park Sunghoon, anh như vậy là có ý gì?" Sunoo tức giận nói.
"Bà xã, chúng ta về trước đi khi nào Jungwon tỉnh lại chúng ta sẽ đến thăm, ở đây có chồng cậu ấy chăm sóc là được rồi. Ngoan nào!"
Sunoo phụng phịu nói "Chính là vì anh ta ở đây em mới không an tâm."
"Em ấy là vợ tôi, tôi sẽ không để em ấy có chuyện gì?" Anh bỗng nhiên lên tiếng cam đoan.
Sunoo không cam lòng mà bị Sunghoon kéo đi, nhưng trước khi đi còn nói "Hừ! Tôi mong sao khi Jungwon tỉnh lại sẽ suy nghĩ lại, sẽ rời xa anh mà tìm cuộc sống mới tốt đẹp hơn, cũng không cần phải khổ sở như vậy, bên ngoài chắc chắn sẽ không thiếu người đàn ông tốt hơn anh đâu."
Sunoo nói xong liền ngoắt mặt quay đi, bỏ lại Jongseong mặt còn khó coi hơn cả đấy nồi...!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com