Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Jungwon nhìn bóng dáng Jongseong bước lên lầu rồi quay sang dì Ha hỏi nhỏ:

- Dì Ha, anh ấy bị sao vậy a?

- Dì cũng không biết nữa, hay là con lên xem thử đi, tiện thể đem canh gà dì mới nấu xong lên cho cậu chủ luôn.

- A, con sao?

- Aiyo! Không phải con thì là ai, hai đứa là vợ chồng còn ngại gì nữa chứ? Cậu chủ thích uống canh gà lắm đấy, nhân lúc còn nóng con mau đem lên đi, mà cũng nên cảm ơn cậu chủ nữa chứ!

Jungwon lưỡng lự một chút, nhưng rồi cũng gật đầu. Ngoài chuyện cảm ơn anh, cậu cũng muốn hiểu rõ hơn anh đang gặp chuyện gì trong phòng kia.

- Thôi được rồi, con sẽ đem lên ngay.

Cậu bưng tô canh nóng hổi lên tầng trên. Đứng trước cửa phòng, cậu định gõ thì nghe tiếng anh đang nói chuyện điện thoại. Cậu đành khẽ thu tay lại, kiên nhẫn chờ anh nói xong.

Bên trong phòng, giọng Jongseong cưng chiều vang lên:

- Thôi được rồi, em mau ăn cơm đi, đừng để bụng đói không tốt đâu...

- ... Được rồi, tối nay anh sẽ dẫn em đi chơi mà, ngoan nhé, anh cúp máy đây!

Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, chắc chắn anh đang nói chuyện với cô ấy. Jungwon khẽ thở dài, lòng không khỏi chùng xuống.

Đột nhiên, anh quay lại nhìn thấy một bóng đen đứng im ở cửa, nếu anh đoán không lầm thì đó chắc là cậu.

- Vào đi chứ còn định đứng đó đến khi nào?

Cậu giật mình, tim như bị bóp nghẹt. Không muốn anh nghĩ mình nghe lén, cậu vội bước vào phòng, lí nhí:

- Em... em không cố ý nghe lén anh nói chuyện đâu, chỉ là dì Ha kêu em đem canh gà lên cho anh... Em sẽ không làm phiền lâu đâu, chỉ đặt canh rồi về ngay. Cậu nghĩ chắc anh thấy khó chịu khi thấy cậu vì vậy cậu chỉ vào đặt canh lên bàn rồi định đi ra ngoài thì nghe tiếng anh nói.

" Chỉ có vậy thôi sao, em không có gì muốn nói với tôi à? "

Cậu quên mất mục đích chính mình lên đây là để cảm ơn anh mà cậu xoay lại cuối đầu nói

" Ừm! Cảm ơn anh đã gọi bác sĩ giúp em. "

Anh chờ một lúc vẫn không nghe cậu nói gì thêm nữa thì nói :

" Em nghĩ khi đó tôi chỉ gọi bác sĩ giúp em thôi sao, không còn gì khác hả. "

" Em...em...không nhớ! "

" Được tôi nói cho em nhớ, lúc em bị sốt không biết đã mơ thấy gì lại cứ ôm chặt cánh tay tôi không chịu buông. " Park Jongseong không chút chột dạ mà nói.

" Anh nói sao!! Em ôm...ôm anh sao? "

Cậu ngốc lăng mà chỉ vào mình hỏi.

Nhìn vẻ mặt của cậu rất là ngốc không biết sao anh lại muốn trêu chọc cậu a.

" Đúng vậy, em ôm tôi rất lâu cả cơ thể em cứ thế mà đè lên tay tôi bây giờ vẫn còn đau đây, tôi tò mò là em đã mơ thấy gì mà trông lúc bệnh cũng có thể lợi dụng người như vậy, tôi đã có lòng tốt giúp em lại bị em ăn đậu hủ, giờ tôi phải làm sao với em đây. "

Nghe anh nói vậy mặt của cậu phút chốc đã đỏ hết lên.

" Em...xin lỗi! Em không biết mình đã nằm lên tay anh, nếu biết em thì sẽ không có làm như vậy a.

" Em đâu thể nào chỉ xin lỗi suông như vậy được. " anh vẫn không có ý định ngừng trêu chọc cậu.

" Vậy anh muốn em làm gì đây? "

" Không lẽ lại muốn em làm gối nằm lại cho anh sao?."

Câu sau cậu chỉ có thể nói ở trong lòng.

" Em mau qua đây! "

" Làm gì a? "

Không lẽ là muốn biến cậu làm gối nằm thật sao!!

" Em yên tâm tôi sẽ không bắt em làm gối nằm đâu có cho tôi cũng không cần, em ốm như vậy nếu tôi nằm lên không khéo lại còn hại cho mình. "

" Em mau qua đây bóp tay cho tôi, tôi đã làm gối nằm cho em rất lâu đó, bây giờ cả tay cũng không nhấc lên nỗi đây này. " anh vừa nói vừa liếc nhìn cánh tay của mình ra hiệu cho cậu.

" Ân! Em biết rồi. " Cậu nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh.

Thế là trong phòng chỉ thấy một lớn đang ngồi ở sofa bắt chéo chân một tay thì húp canh gà, tay còn lại thì đưa qua cho người nào đó bóp tay cho mình rất là hưởng thụ nha.

Còn cậu thì chỉ biết ủy khuất trong lòng mà bóp tay cho anh.

Cậu nghĩ dù sao mình cũng là người bệnh a, đúng là xấu xa mà.

Nhìn cậu đang bóp tay cho anh mà gương mặt cứ méo mó như đang phải chịu ủy khuấy vậy. Anh lại rất muốn cười.

Nhưng mà phải công nhận là được cậu bóp tay rất thoải mái, bàn tay nhỏ bé cứ không ngừng chuyển động trên tay anh cảm xúc rất tốt, lại mềm mại, mà anh cũng không có bài xích, mùi hương sữa từ cơ thể cậu toả ra khiến cho anh thấy thật thư giản, càng muốn tiến gần lại cậu hơn.

Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang ở trên đỉnh đầu của cậu a. Khoảng cách gần như vậy làm cho cậu rất là khẩn trương.

" Thôi được rồi, em có thể ra ngoài rồi "

Cậu như được ban cho đại xá mà đứng lên chạy nhanh ra ngoài.

" Vậy em đi đây " Nói xong thì bưng tô không chạy một mạch ra ngoài. Anh nhìn cậu khẽ cười nhẹ.

Jongseong thay quần áo nhanh rồi chuẩn bị ra ngoài đưa Song Ji Han đi chơi như đã hứa. Trong lòng anh vẫn còn băn khoăn, không biết có nên tiếp tục mối quan hệ với cô ấy hay không. Cảm xúc dành cho Ji Han giờ không còn mãnh liệt như trước, còn với Jungwon thì sao? Anh không dám nghĩ đến mà lòng lại bối rối hơn bao giờ hết.

Còn Jungwon, vừa rời khỏi phòng anh, chạy vội xuống lầu. Dì Ha thấy cậu mặt đỏ bừng liền hỏi:

- Thiếu gia, sao mặt con đỏ lên vậy?

- À, con chỉ bị sốt còn chưa khỏi thôi. À mà dì đừng gọi con là thiếu gia nữa, cứ gọi con là Jungwon là được rồi.

Dì Ha cười hiền:

- Ừ, dì biết rồi. Con có muốn ăn thêm gì không?

- Không cần đâu dì, con còn no lắm.

Anh vừa đi xuống thì nghe Jongseong nói với dì Ha:

- Tối nay tôi có việc bận nên không về được, đừng chờ tôi.

Jungwon chỉ biết đứng yên nhìn bóng anh rời đi. Tim cậu lại đau nhói vì câu nói vội vàng ấy.

- Jungwon à, cậu chủ có hay không về nhà thường xuyên vậy không? - dì Ha hỏi nhỏ.

- Không đâu dì, chắc anh ấy có việc gấp ở công ty thôi. Anh ấy là tổng giám đốc mà, nhiều việc lắm.

- Dì chỉ hỏi vậy thôi mà, con không cần lo lắng quá đâu.

Nghe dì Ha cười, Jungwon cũng xấu hổ, tự nhủ phải cố gắng mạnh mẽ hơn.

- Dì Ha, người chọc con đấy!

- Không đâu, dì nói thật mà. À mà con nên về phòng cậu chủ ngủ chung đi.

- A, dì biết tụi con ngủ riêng rồi sao?

- Ừ, hôm qua dì lên lầu thấy hai người ngủ hai phòng khác nhau, cậu chủ bảo là con đang giận nên không muốn ngủ chung.

- Haizz, nếu có gì thì cũng nên bỏ qua đi, dì thấy cậu chủ có vẻ buồn lắm.

- Anh nói dối hay thật, dì cũng tin như vậy rồi.

Jungwon nghĩ thầm may mà dì Ha không biết hết mọi chuyện, nếu không bà nội biết được chắc sẽ phiền lắm.

- Con biết rồi dì, khi nào dì về nhà lớn vậy?

- Aiyo, mới đó đã muốn đuổi dì đi rồi sao?

- Con không có ý đó! - cậu vội nói.

- Dì chỉ đùa thôi. Bà Ngô nói dì sẽ ở đây đến khi con khỏi bệnh rồi mới về.

- Vậy được rồi, dì mau nghỉ ngơi sớm đi, con lên lầu trước đây.

- Ừ, con mau đi đi.

Jungwon bước lên cầu thang, lòng vẫn nặng trĩu với những cảm xúc hỗn độn. Nhưng cậu biết một điều duy nhất: dù có chuyện gì xảy ra, dù có giận hờn hay hiểu lầm, cậu vẫn muốn giữ lấy người đàn anh bên cạnh mình, vì chính anh là chốn bình yên mà cậu không muốn buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com