Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

----------------------
| SCTV Bê Đuê |
----------------------
** BÀ XÃ THẦN THÁNH ** ( Chuyển ver GTOP )

√ CHAP 12 :

_ Chúng ta phải nói chuyện này cho anh hai biết mới được - Daesung lên tiếng.
_ Nhưng hôm nay anh ấy đang nổi giận, tôi sợ....
Soo Hyuk gắt gọng kiếng nhìn Daesung. Quả thật lần này rất quan trọng, đó chính là việc bang khu Đông Bắc - bang Mũi Nhọn có ý tạo phản, một vài đàn em của Seung Hyun đã bị giết chết trong đó và chúng thả một tên ra để nói rằng họ muốn làm chủ thật sự của khu Đông Bắc. Bọn chúng tuy bị bang Dragon thu phục hơn ba năm nay nhưng ý định tạo phản luôn nằm trong đầu, chúng luôn dựa vào sự tin tưởng của người dân ở đó để yêu sách này nọ với Dragon. Seung Hyun đã biết trước và tìm mọi cách để đàn áp chúng lại. Nhiều khi anh cũng muốn thanh trừng khu này nhưng người dân ở đó đặt biệt tin tưởng vào thủ lãnh của Mũi Nhọn nên anh không thể thẳng tay, cũng vì điều này mà chúng càng được nước lấn tới cho đến hôm nay thì đã vượt quá sự cho phép của anh rồi.
" Rầm! "
Cả bọn giật mình khi nghe thấy tiếng đóng cửa đầy tức giận của Seung Hyun. Chắc chắn anh hai bọn chúng đã có một trận cãi vã nhán lửa với JiYong - chị hai chúng và sẽ không may cho tên nào nói chuyện với anh trong lúc này, đây là lúc Seung Hyun - thủ lĩnh của Dragon bang mất kiểm soát nhất.
_ Khỉ thật! Lúc nào cũng kêu tên thằng đó, EM KHÔNG BIẾT TÔI CŨNG LÀ NGƯỜI SAO? TÔI BIẾT GHEN ĐÓ! EM CÓ NGHE RÕ KHÔNG? TÔI BIẾT GHEN ĐÓ!
Seung Hyun hét lên một cách giận dữ và đập đổ bình hoa lớn gần đó khiến cho bọn đàn em phải lùi ra sau vài bước vì hoảng sợ, nín thở trong cái không khí "khủng bố" này
_ Có chuyện gì mà vào đây? - Seung Hyun ngồi phịch xuống ghế và lấy vội điếu xì gà ra để lên miệng.
Anh đừng có hút thuốc nữa, tôi ghét nhất là những người hút thuốc, chừng nào bỏ được cái thứ hôi hám đó thì hãy tính đến chuyện theo đuổi tôi nhá, hứ!
Seung Hyun ném mạnh điếu xì gà xuống sàn và giẫm nát nó dưới gót giày của mình, khỉ thật! Mỗi khi anh làm gì thì cũng nhớ đến lời của JiYong từng nói, mọi việc làm của anh đều vì JiYong mà thay đổi nhưng cậu hoàn toàn không tin tưởng anh, và bây giờ thì có ý muốn thay lòng với anh nữa, đáng ghét thật. Càng nghĩ càng tức, Seung Hyun rút vội điếu xì gà thứ hai, lần này vẫn là giọng nói của JiYong vang lên trong đầu nhưng anh không quan tâm nữa, anh cần phải có một cái gì đó để làm dịu đi cái đầu đang muốn nổ tung của mình .
_ NÓI ĐI! TAO HỎI NÃY GIỜ MÀ KHÔNG ĐỨA NÀO LÊN TIẾNG LÀ SAO?
Seung Hyun hét lên một tiếng khiến cho Daesung làm rơi cả xấp hồ sơ trên tay, cô bị bọn đàn em của Seung Hyun đùn đẩy lên trên để chịu trận, bọn họ nghĩ rằng anh rất tôn trọng phụ nữ ( tất nhiên là trong tình huống bình thường ) và trên hết chính là Daesung rất được lòng của Seung Hyun. Vậy nên cô hoàn toàn có khả năng lãnh hậu quả cho chúng. Chỉ tội cho Daesung, bản thân cô cũng sợ Seung Hyun đến phát khiếp, làm người tình của anh hơn ba năm nên cô hoàn toàn hiểu rõ bản tính của anh khi nổi giận và nhất là khi nổi giận vì vợ của mình, thì ai có muốn làm tiên mới dám chạm vào anh ngay lúc này, nhưng mà....
_ NÓI!
Tiếng hét của Seung Hyun khiến cho Daesung giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, cô vội nói:

_ Dạ bang Mũi Nhọn tạo phản ạ !

Mọi người quan sát thái độ của Seung Hyun khi anh nghe thông báo đó của Daesung, cứ nghĩ rằng Seung Hyun sẽ quét tất cả những thứ đang trên mặt bàn này xuống đất, hét lên "lũ khốn kiếp!" và chửi bọn chúng một trận vì không quản lý chặt chẽ nhưng đáp lại những tưởng tượng của nó chỉ là một cái đứng lên , khoác áo vào người và nhẹ nhàng đi ra cùng lời nói.
_ Mở tiệc đi! ( Thằng này điêng ồyyy =]] )
Lần này.... Seung Hyun công tư lẫn lộn rồi, khu Đông Bắc lần này tắm mình trong biển máu. Thật dại khờ khi tạo phản vào thời điểm này.
15phút sau

Một dãy gồm 12 chiếc BMW sang trọng và dẫn đầu là chiếc limo đen bắt đầu khởi hành, lần này Seung Hyun quyết một trận với bọn khu Đông Bắc để cho bọn có mưu đồ tạo phản và những kẻ muốn bành trướng thế lực ở cái đất Hàn Quốc biết rằng chỉ có Dragon là có quyền lực tối thượng.
Trong khi đó

Seung Hyun chết bầm! Anh dám đi luôn à ? Anh quá lắm rồi, tui yêu tui mới ghen chứ không yêu thì tôi còn chút mừng nữa, cái tên này thật là... Haizz
JiYong bậm môi ủi đồ cho Seung Hyun, sau khi cãi nhau với anh - một chuyện chưa hề có trong lịch sử thì cậu cũng đổ thức ăn đi hết luôn. Ăn làm sao nổi khi cãi nhau như thế? Bây giờ có cho cậu món đắt nhất trên Thế giới thì cậu cũng không ăn nổi. Cái tên ông xã chết tiệt! Hôm nay tự nhiên nổi giận với cậu, rồi nói nặng nói nhẹ nữa và cả gan hơn là dám bỏ đi ra khỏi nhà khi cậu đã thông báo trước hậu quả của nó. Anh không thương cậu nữa rồi à ? Không sợ cậu nữa sao? Aish! Càng nghĩ thì lại càng tức .
Seung Hyun đáng ghét! Đáng ghét! Tui ủi cho phỏng chết luôn nè, có giỏi thì đi đừng có về nhá.
JiYong nghiến răng và ủi tới ủi lui cái áo vốn đã phẳng lỳ rồi, nó thật là xấu số khi lọt vào tay cậu ,cuộc đời của nó đã chính thức bị xóa sổ khi mũi cậu nghe một mùi kỳ lạ.
Mùi gì thế nhỉ?
_ AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!
Nhìn xuống, JiYong hét hoảng lên khi cái áo sơ mi của Seung Hyun bị cháy hết một lỗ lớn.Trời ơi! Đây là cái áo mà anh thích nhất đấy! Làm cháy áo rồi? Sao bây giờ?
JiYong nhăn mặt nhìn cái áo loang lổ trông đến xấu tệ của Seung Hyun, thật tình! Ngay cả cái bàn ủi , cái áo cũng chống đối cậu luôn, đáng ghét!
Vứt cái vào sang một bên, JiYong rút điện bàn là và nằm phịch xuống giường, chán quá là chán, nản ơi là nản! Làm gì cho hết chán hết nản đây? Nhìn cái áo của Seung Hyun mà cậu không khỏi tiếc, nó đâu phải là cái áo bình thường, cái áo này Seung Hyun cực kỳ thích đấy! Vì sao ư? Nó chính là món quà đầu tiên cậu tặng cho anh nhân ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai đứa đấy.
- Flashback -

Lại một ngày chờ đợi, Seung Hyun - cái tên bạn trai chết tiệt của cậu lại đi vắng gần cả tuần lễ mà không nhắn tin hay gọi điện cho cậu dù chỉ là một cuộc. Từ đó đến giờ là thế, có khi chạy theo như là con đỉa vậy đó rồi lại biến mất khoảng hai, ba tuần, có khi lại cả tháng và trong thời gian lặn mất tăm đó thì im hơi lặng tiếng cứ như không khí ấy. Có khi cậu đánh bạo lại ngôi nhà mà anh cho để coi anh như thế nào, có bệnh hoạn gì không nhưng người ở đó lại nói rằng anh không có ở nhà thế mới tức cơ chứ.
JiYong giật mình khi điện thoại reng lên bên dưới mình, ây da! Cậu tức đến nổi nằm lên cái điện thoại luôn.
_ Alo! JiYong nghe ạ!
" Yongie aà~~~~ Là anh đây, anh đổi số điện thoại rồi nè! " - Cái giọng buồn nôn vang lên
_ Anh nào? - JiYong nhíu mày
" Là anh, Hyunnie nè! Anh đổi điện thoại và đổi luôn sim rồi, số cũ em bỏ đi nhé "
_ Sao không chết luôn đi, vắng mặt hai tuần liền rồi gọi điện cho tui làm cái gì ? - JiYong ném một ánh mắt hằn học vào điện thoại.
" Thôi mà, công ty của anh đi công tác, không liên lạc được với em anh nhớ em đến phát điên luôn đấy, huhu huhu bà xã ah~ "
_ Bỏ cái câu "bà xã" đó cho tui nha, tui có chịu lấy anh đâu mà "bà xã" này nọ chứ? Hứ! nói cho mà biết nhá tui mới chấp nhận thôi, đừng có nghĩ rằng tui chịu luôn đấy.
" Được rồi mà, ngày mai là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta đấy, anh đưa em đi chơi nhé, anh biết chỗ này đẹp lắm đó! "
_ Mặc xác anh! Hứ!
JiYong ném điện thoại qua một bên rồi ngồi bật dậy, ngày mai là 14/2 rồi . Sao cậu không nghĩ đến điều này nhỉ? Đúng là vô tâm quá, dù sao cũng quen nhau được một tháng rồi. Vậy thì mua cái gì đó làm quà cho Seung Hyun thôi.
JiYong hí hửng chạy ra phố để mua một món quà cho Seung Hyun nhưng mà....
SAO CHẲNG CÓ CÁI GÌ HỢP NHÃN VẬY TRỜI?
JiYong bực bội ngồi xuống, sau một lúc đi kiếm quà cho Seung Hyun, chẳng có cái gì hợp nhãn của cậu cả chắc là anh không có duyên nhận quà từ cậu rồi. Bằng lòng với ý nghĩ này nên JiYong định đi về. Nhưng cậu lướt qua một cửa tiệm nhỏ và một chiếc áo sơ mi đập vào mắt cậu. Chiếc sơ mi màu hồng nhạt trông thật sự rất đẹp.
_ Cái này bao nhiêu vậy chị?
_ 105.000won, đẹp lắm đó em. Hàng này chị mới đem về đấy, chỉ có một cái duy nhất thôi.
JiYong săm soi cái áo và thật vừa ý khi chất lượng của nó thật tốt, chỉ là cái giá hơi cao thôi, cái này thì dễ như chơi vì nó thuộc phạm trù làm việc của cậu rồi ha ha ha ha TRẢ GIÁ!
_ Chị ơi ! Cái này tốt thật nhưng giá hơi cao đấy, bớt chút đi chị !
JiYong mỉm cười lấp lánh nhìn chị bán hàng khiến mặt chị ấy hồng lên trông thấy, đấy! JiYong đưa hai ngón tay lên đắc chí, đẹp cũng là một cái lợi cơ đấy há há há há !
_ Ừmm...vậy thì....80.000won nha em, giá vốn rồi
JiYong mỉm cười, 80000 ? Vẫn còn đắt lắm nhưng mà chị này nhìn cũng hiền lành chắc không phải là dân lừa gạt đâu nên thôi, 80 thì 80 nhưng mà....
_CHỊ ƠI! EM LẤY CÁI NÀY? BAO NHIÊU VẬY?
JiYong giật mình khi có tiếng nói phía sau lưng mình, tự nhiên cái áo trên tay mình cũng bị lấy mất luôn. Cái quái gì đang diễn ra vậy?
_ YAH! CÁI NÀY TUI MUA TRƯỚC MÀ!
_ MUA TRƯỚC CÁI GÌ? TIỀN CÒN CHƯA TRẢ MÀ NÓI, HỨ! BAO NHIÊU VẬY CHỊ? TUI ĐANG GẤP LẮM ĐÂY! NHANH LÊN DÙM CÁI!
_ Dạ 105000 ạh!
_ YAH! TUI MUA RỒI! TRẢ TUI ĐÂY!
JiYong vội vã lấy tiền ra và đưa cho cô chủ tiệm, cậu giật mạnh lấy cái áo khiến cho người phụ nữ kia tức điên lên.
_ Khỏi kêu ca nhá, tiền trao cháo múc rồi! Hứ!
JiYong hất tóc cao ngạo nhìn cái người vừa giành áo với cậu, mơ à mà dám giành áo với tui, hôm nay đang vui đấy chứ mà bực bội là bà này tới số rồi, hứ!
14/2
JiYong thức dậy từ sớm và chờ cái tên vắng mặt cả tuần lễ kia xuất đầu lộ diện, đúng 7h thì Seung Hyun có mặt và bấm chuông cửa in ỏi. JiYong mỉm cười và chạy nhanh để mở cửa cho anh vào nhưng cậu cố ý làm mặt ngơ khi vừa gặp anh.
_ BÀ XÃ ƠI~~~ ANH NHỚ EM QUÁ HU HU HU HU! ANH NHỚ EM LẮM ĐÓ! HU HU HU HU!
JiYong tròn mắt khi cậu nằm gọn trong vòng tay của anh rồi lại được hôn khắp cả mặt luôn, Seung Hyun ôm cậu chặt cứng đến nỗi muốn nghẹt thở luôn! Sao vậy? Đi công tác có một tuần lễ thôi mà, nhớ thì cũng nhớ nhưng có cần 'lố' như thế không?
_ Ặc....ặc....bỏ ra.....khó thở quá!
JiYong cố gắng bỏ tay Seung Hyun ra, nếu như thế thêm một phút nữa thì cậu sẽ chết mất.
_ Anh nhớ em lắm huhuhuhu, anh xin lỗi vì đã bỏ em một tuần lễ, anh xin lỗi huhuhuhu, anh nhớ em kinh khủng khiếp luôn huhuhuhu! NHỚ EM LẮM YONGIEE AH! ( Ôiii, soái ca của tuôi đâu ồyy T^T )
JiYong mỉm cười và vuốt nhẹ lưng của Seung Hyun, nhớ lắm ah? Ừh! Cậu cũng nhớ anh nữa nhưng mà.....cậu không muốn cho anh thấy điều đó. ( Ngại đó mà =]] )
Seung Hyun đưa JiYong đi chơi ở công viên trung tâm, hai đứa chơi hết trò này đến trò khác tuy mệt gần chết nhưng cũng vui lắm~~.
_ Cho em nè!
Seung Hyun mỉm cười và đeo vào tay JiYong một chiếc lắc bạc , nó không cầu kỳ hay được chạm trổ tinh tế như những chiếc lắc bạc mà cậu thường thấy trong các cửa hàng trang sức, nó đơn giản nhưng lại đẹp một cách tinh tế . Mỉm cười với món quà của anh, cậu liền nhớ ra, đưa cho anh cái áo mà hôm qua cậu đi mua.
_ Cái này cho anh!
_ UẦYY !! EM TẶNG QUÀ CHO ANH À? ANH YÊU EM QUÁ CƠ , MOAH! CHỤTTTTT!
Seung Hyun hôn một cái thật kêu lên má JiYong khi nhận lấy cái áo sơ mi, hôm nay thật hạnh phúc, cậu cũng thế.
- End flashback -
JiYong đập mạnh tay xuống giường khi nhớ lại "lịch sử" đẹp đẽ của cái áo mà cậu vừa làm cháy kia, chán quá đi! Hay là gọi điện cho Seung Hyun và hỏi thăm anh đã ăn uống gì chưa? Chắc anh hết giận rồi. Hay là đi thăm con của Dara? Hay là.....đúng rồi! Seung Ri
JiYong mỉm cười và bậc người dậy để lấy điện thoại nhưng mặt cậu lại bí xị sau hai giây mở điện thoại ra, cậu đâu có số của JiYong đâu, ôi~
Chán quá đi! Tại anh hết! là tại anh hết đó, tên ông xã mắc dịch.
Khu Đông Bắc
_ Wow wow wow! Đoán xem nào, ông chủ đáng kính của chúng ta đến đây này.
Seung Hyun không nói, anh mắt sắc lạnh của anh khiến cho thủ lĩnh của Mũi Nhọn cảm thấy rợn tóc gáy, đứng bên cạnh anh - Daesung cũng lạnh không kém. Gã định nói điều gì đó nhưng chưa kịp nói thì Seung Hyun đã cắt ngang lời nói của gã.
_ Mở tiệc đi!
Bọn đàn em của Seung Hyun lao đến với sát khí ầm ầm, lần này Seung Hyun không cần nói đùa nói gì với gã như mọi lần nữa, chắc chắc là anh đang rất bực bội . Lần này Seung Hyun không dùng súng nữa, anh muốn tìm lại cái cảm giác tự tay mình chém nát con mồi ra sao, muốn ngửi lại mùi máu tanh chứ không phải là mùi thuốc súng nữa. Ngay cả Daesung cũng không kém cạnh, cô tả xung hữu đột nhưng vẫn luôn bám theo Seung Hyun để sẵn sàng bảo vệ anh.
2h sau
_ Báo cáo anh hai, Mũi Nhọn hoàn toàn bị diệt sạch!
_ Dọn dẹp đi!
Seung Hyun vất con dao xuống sàn và quay đầu đi ra.
_ ANH HAI COI CHỪNG!
_ ANH HAI!
Seung Hyun vội quay đầu lại nhưng con dao đã kịp cắm phập vào ngực phải của anh khiến anh ngã khuỵu ngay xuống đất, bọn đàn em vội vã rút súng bắn chết tên đâm lén và rút con dao ra khỏi người Seung Hyun.
_ ANH HAI !!!!
_ Nói với....nói với JiYong......anh mày.....đi công tác.....nói với...
Seung Hyun dần chìm vào hôn mê ...
_ ANH HAI !!!

END CHAP 12 😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #reidobi