4.
Ngay chiều hôm đó,Bạch Hiền sau bữa ăn nhẹ liền nhớ đến buổi tiệc sinh nhật của tiểu Lộc mà tức tốc lên lầu thay quần áo đẹp đi dự.
Bìn thường cậu rất ít ra khỏi nhà,xa lắm cũng chỉ quanh quẩn ở khu vườn sau dinh thự ,lý do cũng đơn giản: thể chất cậu yếu ớt,ban đầu sinh ra bác sĩ còn quăng ngay một câu xanh rờn"Cậu bé bị suyễn" hầu hết người giúp việc trong nhà đều phải bảo vệ cậu khi cậu đặt chân ra khỏi cửa chính dinh thự,dần dần cậu lớn lên trong sự bảo bọc đó mà khiến cậu trở nên giống "tiểu công chúa" mong manh dễ vỡ.
-Tiểu Bạch,con định đi đâu sao?
Anh đã đứng ngay cửa phòng con riêng xem cậu sửa soạn quần áo đầu tóc,cậu bé bình thường vốn đã nhu mì khả ái hết sức nay lại trang điểm nhẹ mặc quần áo đẹp,cậu không khác gì thiên thần trong mắt anh.
-Baba..người không ở cùng mẹ sao?
Cậu nhớ đến chuyện mẹ nói ban sáng đó mà hơi thoáng buồn,nhưng cũng nhanh chóng nở bụ cười tươi rói.
-Mẹ con hơi mệt,có hẹn với bạn sao?baba chở con đi.
-Dạ thôi khỏi,tiểu Lộc đưa xe đến đón con,baba ở nhà đi ạ.
-Tiểu Lộc?là ai?
Anh nghe cậu bé nói một cái tên khá lạ,từ trước tới giờ bạn bè tiểu bạch không nhiều,tới nhà chơi rất thường xuyên nhưng chỉ toàn mấy con bé mặt hoa da phấn,cái tên này....thật phải hết sức cẩn thận điều tra.
-Baba không nhớ tiểu Lộc hả?tháng trước cậu ấy mới từ Anh trở về liền đến nhà chúng ta chơi,còn cho con quá trời chocolate ngon.
"Thì ra là thằng bé có đôi mắt nai tơ đó...dù thân thế nào cũng phải tách ra khỏi bảo bối mới được"
-Baba nhớ rồi..chừng nào con đi??
-6 giờ ạ..cũng còn nửa tiếng nữa thôi.
-Được,đi cẩn thận nhé,đừng ăn quá nhiều đồ chiên đấy!!
Anh đặt bàn tay lên xoa đầu con riêng,cảm xúc thật mềm mại làm anh không nỡ buông tay.
-Vâng,baba.
....
....
6:00p.m
Bạch Hiền ngồi tại bộ ghế trải lông ngỗng đắt tiền chờ đợi người bạn thân,hai chân ngắn thẳng tắp đung đưa dưới đất.
-Tiểu Bạch,mình đến rồi nè!
-Aaa,tiểu Lộc,lâu ngày không gặp cậu.
-Tiểu Bạch,1 tháng rồi không thấy nhau..xem xem cậu có phải ăn ngủ rất kỹ,lại tròn béo lên thế này.
Cậu bé có mái tóc soăn màu nâu đưa hai tay nhéo lấy má bánh bao của cậu.
-Vậy sao?mình rất mập sao? Có phải xấu lắm không?
-Không có không có,tiểu Bạch của chúng ra mập thêm một chút mới đáng yêu tròn tròn mũm mĩm ôm rất thích.
Anh từ trong bếp đi ra thấy một màn như vậy,thằng nhóc đó lại không biết ý tứ mà nắm cặp má anh dày công vỗ béo cho tròn lên ngắt tới ngắt lui đến sưng đỏ.. thật là.
-Ehèm....cậu đây là tiểu Lộc sao?
Anh tằn hắn để bày tỏ sự có mặt của mình ở đây.
-Ơ..cháu chào chú..chú là..
-tiểu Lộc,đây là baba của mình đó,tháng trước cậu tới nhà baba mình bận làm việc trong phòng nên cậu không thấy kỹ,baba đây là tiểu Lộc,bạn của con.
-Ừ,baba đã biết!
-Vậy..chú..chú cho phép cháu dẫn cậu ấy đi chơi nhé!sẽ về trước 10 giờ,chú yên tâm.
Cậu bé tóc xoăn kia nhìn anh mà hơi run người,khẽ nuốt một ngụm xuống.
Người đàn ông này rất đẹp,nhưng cũng rất đáng sợ..hình như đã gặp ông ta ở đâu rồi thì phải..
-Tiểu Bạch,đi cẩn thận nhớ lời baba dặn đấy,còn cậu canh chừng con tôi cho cẩn thận,đừng để cho nó uống nước có gas nhiều quá.
-Dạ..dạ..cháu đã biết,thưa chú cháu đi...
Cậu bé sợ hãi đến nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn,kéo tay Bạch Hiền rời đi nhanh chóng khỏi đôi mắt giết người kia.
Sau khi chiếc Audi rời khỏi sân nhà,anh lặng lẽ rút điện thoại ra gọi cho một người.
-Thế Huân,có mồi ngon cho cậu đây!
-Gì thế?
-Điều tra cho tôi về thằng bé tên tiểu Lộc,10 phút sau phải có..tiện thể thằng bé đó tôi tặng cậu,bữa chính hay khai vị thì tùy.
-Oh..được đấy,10p nữa tôi cho cậu biết..cảm ơn nhé.
Tít!
Tắt máy một cách lạnh lùng,anh sải bước vào phòng riêng của mình,khóe môi kéo lên một đường cong như đang suy nghĩ điều gì đó thú vị.
......
Ở quán thịt nướng Lu's BBQ.
-Bạch Hiền,ăn cái này đi,ngon lắm nè.
Cậu nhóc tên tiểu Lộc liên tục gắp đồ ăn vào dĩa của Bạch Hiền khiến cậu chưa nhai hết trong miệng đã phải tiếp nhận cái khác.
-Được rồi,tớ tự ăn được mà,cậu ăn phần cậu đi.
-Tớ ăn no lắm rồi,cậu ăn đi..nè nè,còn miếng bạch tuột này nữa,tiểu Bạch hãy ăn nhiều vào.
-Biết rồi biết rồi,cậu coi tớ là heo con hay gì hả.
-Hihi,tiểu Bạch chính là heo con đáng yêu nhất của tớ...hôm nay sinh nhật tớ mà,cậu phải chiều tớ chứ..nào,uống một ly cocktail thử.
-Ơ,không được đâu,tớ không biết uống.
-Cái này không khó uống như cậu nghĩ đâu,ngon lắm luôn..nào uống thử miếng đi.
-Thật không?ngon thật không?
-Đương nhiên rồi..cậu nhìn tớ này.
Tiểu Lộc nâng ly cocktail màu cam lên miệng uống cái ực trước mặt Bạch Hiền.
-Ngon lắm luôn,cậu uống thử đi!
-Ừm..để tớ uống thử,mà nếu không ngon thì sao?
-Ờ thì..thì..tớ bao cậu chầu trà sữa.
Tiểu Lộc gãi đầu ngốc nghếch cười.
-Cậu hứa đó!Bạch Hiền chỉ cần được ăn,mọi thứ khác đều không lo,tâm hồn ngây thơ dễ xiêu lòng trước mấy món ngon hấp dẫn nên nghe theo lời tiểu tử kia.
Ực!!
-Thấy sao nào,ngon phải không?
-Ừm,ngon thật đó..còn nữa không?
-Đây đây,cho cậu hết uốn cho đã nhé!
Tiểu Lộc cho người mang ra một khay côcktal đủ màu xanh tím cam vàng đỏ,màu nào cũng có.Bạch Hiền nhỏ bé uống được một lần thấy ngon liền thích,lại thêm ly thêm ly nữa cho đến khi...
-Chết rồi,giờ Bạch Hiền say như vậy cháu làm sao đưa cậu ấy về nhà đây??
Bạch Hiền bé nhỏ gục lên gục xuống bên vai tiểu Lộc,miệng nhỏ thơm thơm mùi trái cây lên men mấp máy đóng mở.
-Hay gọi người nhà cậu ấy đến đây xem,cậu chủ đừng lo.
-Chắc phải vậy rồi,cháu không ngờ cậu ấy say đến như vậy
..tiểu Bạch à,khi về đừng mách baba cậu nhe!
Tiểu Lộc áy náy cầm điện thoại của bạn thân mình lên nhấn phím gọi...
-Không cần gọi nữa,tiểu thiếu gia để tôi đưa về.
-A..hả..anh là ai??
Tiểu Lộc thấy có người đứng trước mặt mình đòi đưa Bạch Hiền về nên đề phòng hỏi trước.
-Tôi là vệ sĩ của Phác gia,Lộc thiếu gia cứ yên tâm,tôi theo lệnh ông chủ đến đây.
-Vậy sao?vậy anh đưa cậu ấy về giúp tôi,nhớ nấu canh giải rựu đấy..cậu ấy uống hơi nhiều.
-Tôi đã biết!
Người đàn ông cao lớn khôi ngô kia đưa tay đỡ lấy Bạch Hiền đi vào xe,trước lúc đóng cửa hắn còn nhếch môi cười nhẹ!
-Lộc thiếu,con mồi ngon rồi đây!!lần sau tôi sẽ tính đến em.
....
....
....
....
....
Thế Huân cho xe chạy vào nhà,trên tay vẫn còn giữ chặt bảo bối nhà Phác gia,nếu anh ta có sơ xuất làm xước cọng lông nào của cậu bé này...Xán Liệt sẽ mần thịt sống anh ta mất.
Ôm cục bông Bạch Hiền vào nhà chính,lớn miệng kêu gọi.
-Xán Liệt,Bạch Hiền về rồi đây!
Ngay lập tức có thân ảnh cao lớn chạy vụt xuống .
-Sao lại thành thế này?Anh nhíu mày nhìn cậu say khướt trong lòng bạn thân,môi nhỏ còn mấp máy nói gì đó không ra tiếng,trên người toàn mùi rựu trái cây.
-Đừng có hỏi tớ chứ,tớ nghe lời cậu đến đón thôi mà..này,nhận rồi đi về phòng đi tớ cũng về luôn.
Thế Huân trao trả cục bông cho Xán Liệt,xoay người ra đi.
Xán Liệt ôm cậu vào lòng tiến thẳng lên phòng cậu.
Đặt bảo bối tâm can xuống giường,cho cậu ôm lấy con thỏ bông quen thuộc,bản thân đi lấy khăn và nước ấm.
...
Nước và khăn đem tới,anh thuần thục cởi quần áo cậu ra để lau mình.
-Thằng oắt đó dám chuốc say em sao?để tôi tính sổ với nó sau...
Trong lòng anh hì hục lửa giận,không ngờ bạn thân của cậu thừa dịp anh không đi theo mà bắt ép cậu uống rựu,rất may đây là loại cocktail hoa quả nhẹ,không vấn đề gì cho sức khỏe,nhưng cậu say đến không cử động nổi...anh không thể bỏ qua được
-Ưm..baba..baba..
Bàn tay vừa đụng cạp quần lót nhỏ của cậu thì miệng nhỏ bật tiếng kêu.
-Bảo bối sao vậy?baba đây..
-Baba..ưm..baba..đừng không để ý đến con.
-Ngoan nào,baba không để ý con hồi nào?con là tâm can bảo bối của baba cơ mà.
Anh hơi sửng sốt một tí,chắc cậu bé lại ganh tị chuyện gì rồi.
-Baba..em bé...u.ưm..baba thương em bé,sẽ không thương con nữa...
Lần này thật sự anh hiểu vấn đề gì rồi..haizzz..chuyện đó anh cũng đau đầu đây,anh đâu muốn có đứa bé nào ngoài con của anh và cậu ra đời.
-Baba..ưm...đừng không để ý đến con..baba..
-Ngoan ngoan,baba yêu con nhất,sẽ khômg để ý ai ngoài con đâu...bảo bối của baba.
Anh lấy khăn lau qua khuôn mặt ửng hồng,đặt lên môi cậu nụ hôn vì lúc say cậu sẽ không biết gì cả.
.
..
-Ưm..ưm
.Anh co giật khóe môi mình,hơi sửng sốt,cậu đáp lại anh sao?cậu như thế mà hôn đáp lại anh??đầu lưỡi nhỏ khẽ đụng trúng lưỡi anh làm anh tê dại đi.
Nghĩ thật sung sướng,anh lập tức giữ lấy gáy con riêng mà hôn sâu..bàn tay mò được hai trái cherry trên đồi ngực trần se nắn..
-Â..aâ..baba...ngứa...hmm..ngực..ngứa.
Nghe con riêng bảo ngứa ở hai đồi bông mềm,anh đưa một tay nắm giữ xoa vuốt,miệng vẫn còn quấn quít bên nhau mà cậu thì cứ tưởng như mình đang mơ,không chút ngần ngại đáp trả anh.
Xoảnggg!!!!
--------------------------------------------------
END CHAP4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com