Xin lỗi, tôi xin lỗi. Nhất Bác...
Cả ngày chẳng biết làm gì, anh đi hết phòng này đến phòng nọ như chỉ ngẫu nhiên thăm quan một chút, bỗng chân dừng lại một căn phòng nhỏ bé, có chút cũ kỹ nhưng lại không hề có bụi bẩn. Trong phòng có một kệ gỗ, có lẽ từ rất lâu rồi nên vài chỗ còn có dấu vết của mối đục. Tiêu Chiến mon men theo viền kệ sách rồi dừng lại trên một bức ảnh, bức ảnh của hắn chụp với một người con trai, dường như không rõ lắm vì ảnh khá lâu, có lẽ là 4-5 năm trước, thêm môi trường ẩm mốc nên không nhìn rõ mặt người kia lắm nhưng anh biết người kia thực sự rất đẹp trai, tay bất giác đưa lên phủi bụi bán trên khung ảnh
- " Anh làm gì ở đây? "
Đột nhiên một tiếng trầm vang lên, âm điệu không còn bá đạo như trước mà có chút hơi kinh hãi người nghe. Anh quay sang nhìn hắn, đôi mắt hắn đầy tia đỏ như muốn giết anh ngay bây giờ, rất đáng sợ. Hắn đi đến giựt lại bức ảnh trong tay anh. Hét một tiếng thất thanh đến chói tai
- " RA NGOÀI "
Anh nghe hắn hét thẳng vào mặt mà run rẩy, hắn bây giờ khác xa với người mà hắn quen biết mấy hôm trước. Như một con hổ dữ mới được trốn ra ngoài, không cẩn thận sẽ bị nó dơ móng vuốt mà giết chết
Anh lặng người, không nói được thành tiếng, cứ thế lùi lại mà dần bước đi trở về phòng, khoá trái cửa, cơ thể mỏng manh cuộn tròn trong một góc, lòng chợt nhói lên một chút. Anh không rõ là vì gì mà đột nhiên cảm thấy khó chịu như vậy, bản thân tự an ủi có lẽ do lần đầu thấy cậu như vậy nên hơi sợ hãi mà thôi. Khuôn mặt gầy gò cúi xuống, cơ thể bỗng trở nên lạnh lẽo. Đúng vậy, ở nơi lạ lẫm này, anh có thể dựa vào ai chứ? Vẫn tiếp tục mà dựa vào bản thân mình thôi, tự nhủ phải mạnh mẽ...
Hắn vốn dĩ định tranh thủ buổi trưa rảnh rang được chút ít thời gian nên tiện thể ghé về, cũng là một phần hắn sợ anh buồn chán. Bước vào cửa nhà, chợt hàng lông mi hắn sựng lại, đôi mắt theo phản xạ nhìn về căn phòng cũ kỹ đang mở cửa, bất giác có chút không kiềm chế được mà nặng lời với anh, nhìn bóng lưng gầy gò rơi đi, trong lòng không khỏi có chút mất mát, còn mình hắn đứng ở đó, thật buồn cười ....
Mãi đến tối hôm đó, hắn mới bình tĩnh mà đến gần cửa phòng anh
*Cộc Cộc
- " Anh đang trong đó phải không? "
Trong phòng vẫn không phát lên tiếng động, im lặng đến nỗi tiếng gió vi vút qua kẽ cửa cũng dễ dàng nghe thấy tiếng
- " Mở cửa ra đi, Tiêu Chiến. Tôi không cố ý lớn tiếng vậy đâu "
Trong phòng vẫn im ắng, cảm giác có chút gì đó không lành xảy ra. Hắn gọi Chu quản gia lấy khoá dự phòng, trong lòng sốt ruột không nguôi. Mở được cánh cửa, hắn chạy vào vội đưa mắt kiếm tìm hình bóng quen thuộc, chợt tròng mắt dừng lại ở một góc phòng, cơ thể đang run rẩy lên từng nhịp. Hắn chạy lại đỡ anh lên giường, cơ thể anh toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, một tay hắn đưa lên trán anh thăm dò, bị cảm rồi.
Không lâu sau bác sĩ đến kiểm tra rồi tiêm cho anh một liều thuốc,hắn đều ngồi bên cạnh theo dõi, trong lòng cũng xót xa không ngơi, có một chút nhói. Khuôn mặt anh vì cơn sốt hành hạ mà trở nên có chút khó coi, đôi lông mày nhíu lại. Hắn đưa một tay miết hai hàng lông mày, như cảm giác được mà cứ thế giãn ra
- " Xin lỗi, tôi xin lỗi. Nhất Bác.... "
Âm thanh mơ hồ phát ra, hắn vội chạy đến vỗ vỗ anh như dỗ dành. Một giọt nước chảy từ khoé mắt, hắn đưa tay lau nhẹ dòng nước còn nóng hổi đang lăn xuống. Dù là nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn làm lòng hắn chua xót. Là hắn làm anh tổn thương rồi...
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người anh chỉ thấy toàn thân ê ẩm, một bên tay hơi nhức còn kèm theo cả vết kim đâm. Cổ họng có chút khô rát, ngồi dậy khó khăn với tay tới cốc nước trên mặt bàn. Một tiếng mở cửa vang lên, hắn trong tay cầm một bát cháo còn nguyên hơi nóng bỏng. Thấy anh tỉnh lại, cơ thể đang cố lấy cốc nước, liền chạy lại đỡ. Anh theo bản năng mà rụt người lại, có chút gì đấy hơi ngượng. Một tay để bát cháo bên xuống, tay còn lại đưa cho anh cốc nước, vẻ mặt có chút nuông chiều. Hắn cầm bát cháo lên, cẩn thận thổi từng hơi một, một thìa cháo đưa lên trước mặt anh. Anh hơi giật mình...
- " Tôi tự ăn được, có phải què quặt gì đâu "
Anh đưa tay lên cầm lấy thìa cháo nhưng có vẻ hắn không muốn buông, cơ thể cũng không còn chút gì kéo co với hắn. Đành chịu trận mà chờ hắn đút như một đứa trẻ
Ăn xong nửa bát cháo, anh thực sự không muốn nuốt nữa liền dơ tay hơi hất ra, hắn cũng không ép anh mà nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống, đi chuẩn bị một nắm thuốc đủ màu sắc rồi đưa cho anh
Mặt anh mắt chữ O mồm chữ A, như kiểu chỉ bị cảm thôi mà làm gì cần nghiêm trọng vậy đâu. Thực ra chỉ có 1-2 viên nhưng anh nói bác sĩ kê thêm thuốc bổ nên mới thành một nắm như này
- " Nếu muốn đấu khẩu với tôi thì cố mà nuốt đi "
Anh hít một hơi sâu rồi cầm nắm thuốc đưa vào miệng, cốc nước vơi đi một nửa. Hắn theo mà trong miệng cũng cảm giác có chút đắng, theo phản xạ mà nheo nhẹ hai hàng lông mày
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com