20. An lòng
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến cảm thấy cả người đau rệu rã. Nhìn ngó xung quanh cũng không thấy Vương Nhất Bác liền nhìn đồng hồ xem thử, cũng gần 10 giờ sáng. Anh hốt hoảng muốn ngồi dậy, ai ngờ lưng đau eo mỏi, địa phương khó nói kia cũng phát ra kháng nghị, Tiêu Chiến đau đến rơm rớm nước mắt, cảm giác làm chuyện này xong còn đau hơn cả lúc trước đi đánh nhau với thiên hạ.
*Cạch*
"Ah.. anh dậy rồi hả? Có đau...ưm"
Chiếc gối theo vận tốc ánh sáng đập vào mặt cậu, Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa mũi, cúi người nhặt lại chiếc gối rồi đi về phía anh.
"Đau lắm sao? Em xin lỗi"
"Còn biết xin lỗi. Có biết là anh đau đến thế nào không, hả? Hả? Hả? Em có lương tâm không vậy hả? Em nhìn xem cả người anh có khác gì bị chó cắn qua không, hả? Em.. em..."
"Ấy đừng tức giận mà. Em đã nấu cháo tạ lỗi với anh rồi. Em dìu anh vào phòng vệ sinh trước, sau đó ăn sáng rồi bôi thuốc nha, anh?"
"Hừm.."
Nhìn bát cháo hải sản nghi ngút khói trước mặt, Tiêu Chiến cũng coi như có chút hài lòng mà cầm muỗng.
"Vị thế nào?"
"Ổn"
"Không ngon sao?"
"Hừm.."
"Anh còn giận sao? Em xin lỗi. Vì anh mê người quá nên em không kìm chế được"
"Hừm... Được rồi. Tha cho em lần này". Nhịn bộ dạng cún con biết lỗi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cuối cùng cũng không chịu được mà đầu hàng.
"Hì hì, cảm ơn anh yêu"
"Em không ăn à?"
"Lúc sáng ra ngoài mua thuốc cho anh em đã ăn bánh mì rồi. Giờ không thấy đói"
Tiêu Chiến ăn hết một bát cháo đầy, sau đó uống thêm một ly sữa, cuối cùng cũng no căng mà trèo lại lên giường.
"Lúc sáng điện thoại anh có reo, nên em nghe máy rồi. Hình như là nhân viên của anh"
"Oh, nói cái gì?"
"Chỉ hỏi là hôm nay anh có đến không? Em báo anh bị ốm không đến được. Vậy thôi"
Tiêu Chiến cầm điện thoại, hoá ra là quản lý nhà hàng. Tiêu Chiến chỉ nhắn lại một tin hỏi có chuyện gì, sau đó cũng vứt điện thoại đi nằm xuống một góc giường.
"Em xoa eo cho anh đi, đau"
Vương Nhất Bác mỉm cười ngồi xuống, nhẹ tay kéo áo anh lên, sau đó chậm rãi xoa nắn từng chút một.
"Thoải mái không anh?"
"Sang phải chút"
".."
"Ư không.. lên chút nữa"
"Được chưa?"
"Ahh~~ thoải mái quá~~ đúng.. chỗ ấy~~ mạnh chút nữa.."
Vương Nhất Bác không chịu được âm thanh này, cuối cùng nhanh tay nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh.
"Em đi đâu vậy? Đang thích mà?"
"Em có việc. Xin lỗi anh. Anh nằm nghỉ đi"
Hai mươi phút sau Vương Nhất Bác mới từ nhà vệ sinh bước ra, Tiêu Chiến đã thiếp đi trên giường.
..
Buổi chiều cả hai cũng không có đi làm, Vương Nhất Bác để anh ngồi trên đùi mình cùng nhau xem phim trong phòng khách nhà cậu.
*Kính coong*
"Úi em có khách hả? Làm sao đây? Anh chỉ mang mỗi cái áo thôi hay là anh trốn đi?"
Vương Nhất Bác nhìn qua màn hình hiển thị, không phải ai khác mà chính là Vương Tú Vi. Cậu bật cười kéo anh vào phòng ngủ, lấy cho anh một bộ đồ mặc tạm vào. Xong xuôi mới đi ra mở cửa.
"Chị còn tưởng em không có nhà"
"À.."
"Em chào chị"
"Oh. Cậu cũng ở đây à?"
Vương Tú Vi dùng ánh mắt quét một lượt lên người Tiêu Chiến, sau đó mới nhìn sang Vương Nhất Bác bên cạnh bằng một ánh mắt vô-cùng-sâu-xa.
"Chỉ là đang ngồi xem phim cùng nhau thôi". Vương Nhất Bác nghĩ chị mình đang nghĩ gì đó, lập tức lên tiếng giải thích.
Vương Tú Vi vậy mà bị chọc cười rồi. "Chị cái gì cũng chưa có nói. Em vội vàng giải thích làm gì?"
Cô ghé sát tai Tiêu Chiến, hỏi khẽ. "Hai người thực sự đang làm chuyện kia à?"
Tiêu Chiến giật mình lùi về sau hai bước, gương mặt đỏ bừng lắp bắp trả lời. "Không.. không có đâu chị. Thực sự.. chỉ.. chỉ xem phim thôi"
Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến giấu ra sau lưng, lườm chị gái mình một cái. "Chị đừng chọc anh ấy nữa, anh ấy rất dễ xấu hổ. Khó khăn lắm em mới lừa được người về, chị doạ ảnh chạy mất thì phải làm sao?"
Vương Tú Vi vui vẻ ngồi xuống ghế, nở một nụ cười dịu dàng. "Thôi được rồi, không đùa nữa. Hai đứa ngồi xuống đi"
..
Vương Tú Vi ban đầu thấy Tiêu Chiến có vẻ hơi mất tự nhiên, dần dần cũng trở nên vui vẻ hơn. Sau một buổi trò chuyện, cô phát hiện ra người này lại có vẻ trưởng thành ổn trọng, vậy nên đứng cạnh Vương Nhất Bác, tự dưng lại hoà hợp vô cùng.
Nhân lúc Vương Nhất Bác ra ngoài nghe điện thoại, Vương Tú Vi liền nói với Tiêu Chiến. "Thực sự ban đầu chị đã không định tán thành chuyện của hai đứa, chị cho rằng tình yêu giữa nam và nữ mới thực sự là hoàn hảo, song cuối cùng, nhìn lại gia đình chị thì cũng chẳng phải là hoàn hảo. Huống hồ Nhất Bác yêu cậu nhiều như vậy, chị cũng hi vọng em ấy được hạnh phúc vui vẻ. Chị mong rằng cậu với Nhất Bác là thật lòng thật dạ, chị không muốn em ấy chịu bất kì tổn thương nào cả, một vết sẹo do gia đình để lại là quá đủ rồi"
"Cảm ơn chị đã chấp nhận em, em cũng sẽ dùng tình cảm của mình, sự chân thành của mình mà đền đáp lại tình cảm của em ấy"
"Gia đình cậu có biết chuyện không?"
"Có, thực ra từ hơn một năm trước Nhất Bác đã đến nhà em rồi. Ba mẹ em rất quý em ấy"
"Vậy hai đứa.."
"Là đầu năm nay mới chính thức quen nhau. Nhưng Trung Thu năm ngoái em ấy đến nhà chơi, ba mẹ em nghĩ là em đưa bạn trai về, em cũng không có giải thích. Ha ha"
Vương Tú Vi gỡ được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn cậu"
Tiêu Chiến mỉm cười lắc lắc đầu. "Chị đừng cảm ơn em, em ấy cũng rất chiếu cố em mà"
#tôm
.031121
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com