Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. Âm mưu của Khải Lâm

Tiêu Chiến thầm cảm ơn trời phật vì điện thoại anh có sẵn ghi âm cuộc gọi. Sáng hôm đó ngồi mãi mới nhớ ra. Mò mẫm một hồi, tìm thấy cuộc gọi của hai người đêm qua. Anh nghe thấy sau khi anh nói, rất lâu sau, Vương Nhất Bác trả lời rất nhỏ. "Được"

Thề với trời, lúc nghe được từ ấy anh đã mừng như điên. Vội vàng tìm kiếm thông tin rồi tìm đến đây.

..

"Lúc đó, em đã nói "được". Không phải sao?"

Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh mới nhận ra cả người anh ốm quá. Gương mặt cũng chẳng còn mấy thịt. Thiếu điều tóc trên đầu anh cũng muốn bạc đi rồi.

.

"Anh thực sự rất nhớ em, Nhất Bác. Tha lỗi cho anh có được không?"

"Lạnh như vậy còn chạy đến đây làm gì?"

"Thời tiết lúc này có gì quan trọng hay sao? Anh nhớ em, Vương Nhất Bác, anh thực sự rất nhớ em".

Không gian trong quán thực sự rất yên ắng. Tone giọng của anh lại cao, thành công làm cho mọi người trong quán không khỏi chú ý đến hai người. Tiêu Chiến vội vàng nhỏ giọng, níu lấy bàn tay của Vương Nhất Bác.

"Anh không thể mất em được. Nhất Bác"

Vương Nhất Bác bị bàn tay lạnh ngắt của Tiêu Chiến níu lây, tâm tình bắt đầu khẩn trương. Tay anh run lên từng hồi, chắc hẳn đang rất lạnh.

Tiêu Chiến cũng không nhận ra bản thân đang trong tình trạng thế nào, chỉ biết anh tìm được Vương Nhất Bác rồi, giờ phút này anh phải bằng được níu lấy cái phao cứu sinh của mình.

Vương Nhất Bác nhìn không nổi nữa, đứng dậy bước qua. "Anh về nghỉ đi. Muộn rồi"

Tiêu Chiến thấy cậu định rời đi, bất chấp mà ôm chặt lấy cậu. "Anh đâu có nơi nào để về. Anh chỉ có mình em, em không biết sao?"

"Vậy anh về khách sạn ngủ đi"

Vương Nhất Bác nhất quyết rời đi, Tiêu Chiến đành thẫn thờ đứng một góc. Nước mắt cứ vậy mà rơi xuống. Anh không cam lòng, có chết thì anh nhất định phải có được cậu. Anh không cam lòng!!!!

..

Khải Lâm đang ôm ấp em người yêu sau phòng nghỉ thì điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt cuộc vui. Hắn bực bội nhìn cái tên hiện lên màn hình, vô cùng cáu bẳn mà nhấn nút chấp nhận.

"Chuyện gì?"

"Cậu giúp tôi thu xếp một phòng tốt nhất cho anh ấy"

"Ai? Sao lại là tôi? Người của cậu cậu tự giải quyết chứ?"

"Thì cậu cứ xếp phòng đi. Tiền tôi trả. Nhớ phòng nào tốt nhất ấy"

"Quan tâm người ta như vậy thì đem về nhà đi"

"Cúp máy đây. Ra nhanh đi, anh ấy đang uống rượu một mình. Người mà mất cọng tóc nào trên địa bàn của cậu thì tôi cạo đầu cậu"

"Ơ..."

Khải Lâm chửi một tiếng. Đúng là bạn bè như hạch.

"Anh đi à?". Tiểu Nam ngồi một bên nhìn hắn, lập tức lên tiếng hỏi.

Mới hai giây trước còn trong bộ dạng khó coi lồng lộn, vừa nghe thấy âm thanh ngọt ngào của người yêu là lập tức mềm mại như nước. "Em ở đây đợi anh một lát. Anh ra ngoài thu xếp cho bạn anh đã. Sẽ cố gắng quay lại sớm với em"

"Vâng, anh đi đi. Em đi tắm một chút. Người hơi khó chịu"

"Babei, anh xin lỗi. Lần sau sẽ dịu dàng hơn"

Tiểu Nam thẹn thùng hôn lên má hắn hai cái, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

..

Tiêu Chiến uống rồi lại uống, cảm giác cả thế giới sắp sụp xuống vậy.

"Mỹ nhân, thất tình sao? Muốn vui vẻ với anh một chút không?".

Chẳng biết từ đâu một tên vừa béo vừa xấu xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Chiến cũng chẳng buồn nhìn.

"Này, em kiêu ngạo quá.."

"Cút"

"Ối.. em thật là chanh chua"

Tiêu Chiến nhịn không nổi, quay lại gầm lên. "Mẹ nó tao nói mày cút"

Tên mập kia dường như bị trạng thái của Tiêu Chiến làm cho giật mình, chửi lèm bèm hai tiếng liền quay người đi mất.

Khải Lâm đi ra vừa thấy cảnh này, có chút cảm giác Tiêu Chiến ở trước mặt Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến khi không có Vương Nhất Bác là hai con người hoàn toàn khác, bất quá, cả hai cũng đều thật tốt. Bảo sao Vương Nhất Bác lại không yêu nhiều như vậy.

..

"Anh Chiến.."

"Cậu là..."

"Tôi là Khải Lâm. Bạn hàng xóm của Nhất Bác"

".."

"Tôi thu xếp rồi, anh lên phòng nghỉ lại nhé?"

"Thôi không cần đâu, tôi tự thu xếp được"

"Anh dù gì cũng là khách, huống hồ là bạn.. bạn của Nhất Bác, nào có thể để anh đi lung tung nữa"

"Cậu thấy tốt tệ lắm sao?"

"Sao cơ?"

"Có phải tôi tệ lắm không?"

"Không.. không. Anh rất tốt"

"Vậy tại sao em ấy không thương tôi nữa. Tôi biết tôi sai rồi mà, thực sự không thể tha thứ sao?"

"Ấy anh Chiến, anh bình tĩnh. Trước mắt bình tĩnh". Khải Lâm thực sự rất sợ gặp người khóc, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ người khóc đâu. Lúc yêu đương, nếu người yêu hắn khóc thì hắn liền kéo lên giường mà dỗ dành thôi.

"Tôi không muốn mất Nhất Bác đâu.."

"Anh bình tĩnh, tôi nghĩ cách giúp anh"

Tiêu Chiến tròn mắt chờ đợi, hy vọng đều đặt hết lên người Khải Lâm.

"Anh..."

"Hửm?"

"Anh có muốn chơi lớn một lần không?"

"Chơi lớn??"

Nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Khải Lâm, Tiêu Chiến có chút hơi tò mò, rốt cuộc thì hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.

"Anh từng nghe câu, 'anh hùng không qua được ải mỹ nhân' chưa?"

"Hả??"

Khải Lâm thì thầm vào tai anh đôi ba câu, anh liền đỏ mặt ngập ngừng. "Như... như vậy có được không?"

"Có gì mà không được. Tôi khẳng định 100% thành công"

"Nhưng mà.. thứ đó.. tôi không có"

Khải Lâm cười hi hi, móc trong túi ra một thứ, nhét vào tay anh.

"Mấy thứ này mà cậu có sẵn?"

"Ha ha. Rất hân hạnh được phục vụ quý khách"

..

Khải Lâm đưa anh lên phòng VIP trên tầng năm, sau đó nháy mắt rồi rời đi, Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ còn có thể phóng lao phải theo lao thôi.

....

#tôm

.111121

Chap mn hóng đến rồi đây...

Khải Lâm : cười biến thái cấp độ 5 🤤🤤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com