7. "Vậy anh cũng lấy chồng"
Tiêu Chiến ăn sáng với tâm trạng không mấy thoải mái, cắm mặt ăn như chưa từng được ăn sau đó một mạch bỏ chạy ra vườn.
"Chiến Chiến..."
Tiêu Di lặng lẽ bước tới hù Tiêu Chiến, vậy mà người giật mình là cô chứ không phải.
"Sao vậy? Tối qua hai người..."
"Di Di.."
"Dạ?"
"Anh.. anh hình như bị mộng du"
"Cái gì?"
"Thật đó. Anh bị mộng du"
"Làm.. làm sao anh biết?"
Tiêu Chiến khó khăn nói thật chậm rãi, bởi đây thực sự là một cú sốc kinh hoàng đối với anh. "Tối hôm qua, lúc anh đi ngủ anh đã nằm dưới sàn, Nhất Bác nằm trên giường. Nhưng sáng dậy.. em cũng thấy rồi đó. Anh cùng Nhất Bác ở trên giường, còn ôm nhau nữa"
"Sao cơ??"
"Em ấy nói anh bị mộng du rồi tự mò lên"
"Ha ha ha Chiến Chiến à.. ha ha ha"
"Anh đang rất đau khổ. Em không thể nghiêm túc được sao?"
"Ha ha ha, xin lỗi. Nhưng mà.. ha ha ha. Cái đầu của anh hình như ngoài chuyện kinh doanh bếp núc ra thì anh chỉ để trang trí thôi phải không?"
"Là sao?"
"Là anh tự mình vận động trí óc mà nghĩ đi chứ sao. Ha ha ha. Ngốc quá".
Tiêu Di tiêu sái bước vào nhà, vẫn còn đang cố nén cười đến khổ sở. Vương Nhất Bác ngồi trong phòng khách, Tiêu Di cười tươi rói tặng cậu một nút like. "Hay lắm Tiểu Tâm Cơ"
...
Tiêu Chiến sau hôm về nhà ăn Trung Thu đến nay đã mười ngày rồi chưa gặp lại Vương Nhất Bác. Hai người dường như đều trở về nhịp sống trước đây. Nước sông không phạm nước giếng. Mỗi lần có thắc mắc về thiết kế cũng chỉ liên lạc qua wechat hoặc cùng lắm là qua mail, bởi cả hai thực sự đều rất bận.
Tiêu Chiến buổi tối có hẹn với Trần Niên, hai người lúc rảnh rỗi thường hay tìm nhau uống rượu, hôm nay tâm trạng Tiêu Chiến rất tốt, cũng xem như trả công Trần Niên giới thiệu Vương Nhất Bác cho anh, liền vung tay thoải mái
"Tiểu đệ tha hồ uống, hôm nay bổn đại gia bao cưng"
"Ha ha Chiến à, cậu đừng hối hận đấy"
"Ha ha. Làm sao đây? Cậu là cứu tinh của tôi cơ mà. Thật sự cảm ơn cậu"
"Chuyện gì?"
"Thì chuyện cậu giới thiệu Vương Nhất Bác cho tôi. Hoàn toàn thích hợp. Thậm chí còn tốt hơn mong đợi của tôi nữa kìa"
"Ồ. Vậy là tốt rồi"
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất chẳng biết qua bao lâu, Trần Niên đột nhiên nhớ ra chuyện ngày trước.
"À đúng, gặp lại cảm thấy thế nào?"
"Gặp lại gì?"
"Này? Đừng nói cậu không nhận ra?"
"Nhận ra gì?"
"Vương Nhất Bác"
"Cậu ấy thì làm sao?"
"Cậu quên Tiểu Điềm Điềm của cậu rồi?"
Tiêu Chiến đặt ly rượu trong tay xuống. Có chút ngờ nghệch nhìn người trước mặt. Hơn mười năm rồi, làm sao tự dưng lại nhắc??
"Đương nhiên là không thể quên rồi. Cục cưng của tôi cơ mà"
Trần Niên bĩu môi khinh thường. "Ừ thì cục cưng, ừ thì bảo bối. Đến lúc gặp lại đéo nhận ra người ta mà bày đặt"
"Gì? Gặp lại? Ai?"
Tiêu Chiến hạ mắt suy nghĩ, năm giây sau liền ré lên. "Á Á Á.. đừng.. đừng nói Vương Nhất Bác chính là..."
Trần Niên nhìn bộ dạng của Tiêu Chiến, chán nản gật đầu. "Quá thất bại, cậu quá thất bại Chiến à. Tôi thật thất vọng về cậu. Hơn cả tháng trời rồi mà không nhận ra. Vậy mà lúc nhỏ thì ngon ngọt lắm. Cái gì mà [sau này lớn lên em có như nào thì ca ca vẫn nhận ra em]. Hứ, ta khinh"
Tiêu Chiến không tin nổi vào tai mình. Lục lọi kí ức hơn mười năm trước.
****
<Năm Tiêu Chiến 17 tuổi, Điềm Điềm 11 tuổi>
Vương Nhất Bác là cậu em hàng xóm của Trần Niên. Một lần Tiêu Chiến đến nhà Trần Niên chơi thì gặp Vương Nhất Bác đang chơi cùng chó con bên hàng rào, Tiêu Chiến vừa-nhìn-đã-yêu liền không ngại đường-sá-xa-xôi chạy sang bắt chuyện.
Dần dần cũng lấy được lòng tin của bé con nên càng ngày càng trở nên thân thiết. Vương Nhất Bác có vẻ cũng rất thích anh, chỉ có duy nhất một điều khiến cậu sợ hãi..
"Điềm Điềm, lại đây nào"
"Ca ca có cắn má em nữa không?".
Vương Nhất Bác lúc đó là một cậu bé dễ thương trắng trẻo, lại sở hữu hai chiếc má mochi làm Tiêu Chiến mỗi lần gặp cậu liền nhào tới cấu véo cắn xé đủ kiểu. Làm cho cậu một thời gian dài rất sợ anh. Mà Tiêu Chiến lại sở hữu nụ cười tựa nắng, mỗi lần anh cười lên cộng với dỗ ngọt vài câu là cậu lại ngoan ngoãn tin anh, sau đó lại tiếp diễn một màn Vương Nhất Bác vừa rơm rớm nước mắt vừa xin Tiêu Chiến dừng lại. Nhưng anh nào có nghe thấy, cứ như mất khống chế hết hôn lại cắn đôi má xinh đẹp của cậu đến đỏ bừng.
"Không đâu, anh không cắn em nữa đâu"
"Có thật không?"
"Thật mà. Ngoan. Hôm nay anh mua mô hình xe moto cho Điềm Điềm nè".
"Aaa.."
Vương Nhất Bác vui vẻ nhào vào lòng anh, nào ngờ được lời-nói-của-nam-nhân-căn-bản-đều-không-đáng-tin...
"Ca ca... đừng mà. Đau em"
"..."
"Ca ca đừng cắn mà. Răng thỏ của ca ca cắn em đau quá"
"..."
"Ca ca.."
Trần Niên ở trong nhà nghe tiếng khóc nháo vội chạy ra, Tiêu Di lúc đó 13 tuổi cũng chạy theo ra ngoài. Nhìn hiện trường cũng biết ngay chuyện gì vừa xảy ra.
Tiêu Di kéo tay Tiêu Chiến ra sau đó ôm ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
"Ngoan nào, đừng khóc. Chị bảo vệ em nhé"
"Di tỷ, Chiến ca lại cắn em"
Tiêu Di lườm Tiêu Chiến đến nổ đom đóm mắt, sau đó dắt tay Vương Nhất Bác vào nhà. "Ngoan, vào đây chị lấy kem cho Điềm Điềm nhé. Sau này lớn lên chị sẽ giúp em trả thù anh ấy"
"Vâng"
"Ngoan lắm"
Tiêu Chiến cũng theo mọi người vào nhà, nhìn đôi má đỏ bừng của cậu lại thấy đau lòng, tự hứa lần sau sẽ kiềm chế lại không làm đau cậu nữa.
"Chiến Chiến, anh thật xấu xa. Sau này chẳng lấy được ai đâu"
"Hứ, em làm như em không xấu. Em cũng không lấy được ai đâu"
"Mơ đi. Em có Tiểu Vũ rồi. Em lấy chồng, chồng sẽ chìu chuộng em thôi"
"Vậy anh cũng lấy chồng"
"Ha ha ha"
"Ha ha ha. Cười chết tôi rồi Chiến Chiến"
Tiêu Di cùng Trần Niên cười đến không chịu nổi, chỉ có Vương Nhất Bác là ngơ ngác nhìn anh
*********
#tôm
.151021
Mọi người cmt xíu gì cho vui nhà vui cửa đi.
Bộ này ít tương tác đến mức muốn drop :(((
Hay là thôi mai danh ẩn tích một thời gian vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com