Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Hôm nay cuối cùng cũng đến ngày tháo băng, Tiêu minh tinh hí hửng vừa đi, vừa vung vung cái chân vừa được giải thoát khỏi đống băng vải.

Vương tổng đút hai tay vào túi quần chậm rãi đi phía sau mở miệng ra nhắc nhở: "Đi đàng hoàng, anh muốn mới vừa tháo ra lại đi ngược lại băng vào à?"

Tiêu Chiến bĩu môi bất mãn, nhưng cũng không cãi lại, đứng thẳng lưng đi đàng hoàng, vừa đi lại vừa thở dài, tại sao hôm trước anh lại ấm đầu mà để Vương tổng đưa đi tháo băng thế này a!

Hôm đó vốn là định mời Vương tổng một bữa ăn cảm ơn, cuối cùng lại xảy ra một màn vừa xấu hổ vừa buồn cười, chẳng biết sao cuối cùng lại kết thúc thành Vương tổng đưa anh đi tháo băng.
____________

Tiêu Chiến rắc một ít rau ngò lên mì rồi bưng đến cho người kia ăn. Vương Nhất Bác ngửi ngửi một chút, nhón đũa chấm ít nước dùng cho vào miệng thử rồi mới bắt đầu ăn.

Tiêu minh tinh nãy giờ đều theo dõi nhất cử nhất động của Vương tổng, che miệng cười trộm một hơi mới hỏi: "Có hợp khẩu vị của ngài không?"

"Nhất Bác." Vương Nhất Bác vừa nhai mì vừa nhìn anh nói.

Tiêu Chiến không hiểu gì, mặt đầy chấm hỏi nhìn cậu.

Vương tổng nuốt mì xuống mới chậm rãi nói: "Gọi tên tôi là được, anh lớn hơn tôi 6 tuổi, không cần phải gọi tôi là ngài."

Nói rồi lại gắp một đũa mì khác cho vào miệng: "Mì ngon lắm." lại ngừng một chút rồi nói tiếp "Cho tôi thêm ít rau ngò."

Thế là Tiêu minh tinh phải đi lấy thêm rau ngò để vào tô cho cậu, Vương Nhất Bác có lẽ là đã đói thật, một loáng đã ăn hết tô mỳ.

Tiêu Chiến thấy còn sợ cậu ăn một tô không đủ no, do dự không biết có nên múc cho cậu thêm tô nữa không, bèn nhẹ giọng hỏi: "Ngài..."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên liếc một cái, Tiêu Chiến lập tức sửa miệng: "Nhất Bác, cậu có muốn ăn thêm không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhìn đồng hồ đáp: "Tôi còn có việc, bây giờ phải đi."

Tiêu Chiến gật gật đầu, theo chân tiễn cậu ra cửa. Vương Nhất Bác đi ra đến cửa, đột nhiên xoay người lại nói: "Cuối tuần này anh tháo băng đúng không? Để tôi đưa anh đi."

Tiêu Chiến nào dám để cậu đưa đi vội nói: "Không, không cần đâu! Tôi tự đi tháo được, đã làm phiền cậu nhiều lắm rồi."

Vương Nhất Bác nhìn cái chân bó thành móng heo của anh nhướng mày nói: "Anh vác cái bộ dạng thảm thương này đến bệnh viện, xong hôm sau lên báo? Tôi cũng không muốn mang tiếng ngược đãi người đại diện. Hơn nữa..."

Cậu ngừng một chút, nghiêng người lại gần Tiêu Chiến nói: "Bữa ăn này không tính, dồn với lần sau tính chung một lần đi."

_____________

Tiêu Chiến bần thần ngồi trên xe, cắn cắn môi tính toán xem rốt cuộc mình phải dùng cách gì cảm ơn cậu đây. Không hiểu sao cứ luôn cảm thấy cái nợ ân tình này, anh mà không trả sớm, nhất định sẽ có ngày vỡ nợ.

Vốn dĩ định mời cậu ăn lại một bữa khác, nhưng ngẫm lại bữa ăn thảm họa hôm vừa rồi, anh cũng không thể nào mạnh miệng mời cậu đi ăn thêm lần nữa.

Vương Nhất Bác nhìn người bên cạnh hết bặm môi lại cắn môi, đôi môi bình thường đã hồng hào bị anh cắn đến đỏ lên, chọc cho tâm Vương tổng ngứa ngáy, suýt nhịn không được mà đè ra hôn một phát.

Cũng may, Vương tổng từ trước tới giờ luôn tự hào mình là một người có định lực tốt, như thế này, vẫn nhịn được.

Cậu dời mắt nhìn về phía trước, hắng giọng nói:"Tối nay có một bữa tiệc, triễn lãm trang sức, anh đi với tôi đến đó."

Tiêu Chiến ngạc nhiên quay sang hỏi: "Hôm nay á? Sao tôi không nghe thông báo lịch trình này vậy?"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: "Dĩ nhiên, dạ tiệc này không công khai, chỉ mời có tầng lớp thượng lưu thôi."

Tiêu Chiến vẫn không hiểu lắm "Nếu vậy, tại sao tôi lại được đến?"

"Cũng chỉ là mang mấy bộ trang sức đến bán thôi, anh đeo một bộ vào, đẩy mạnh tiêu thụ cho tôi."

Vương Nhất Bác cực kỳ muốn nói "Bởi vì anh là người của tôi", tuy nhiên câu này nói ra cậu sợ Tiêu Chiến xe mở cửa xe nhảy xuống luôn, nên cuối cùng Vương tổng phải đành rặn ra một lý do nghe cho hợp lý.

Tiêu Chiến gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó lại lo lắng nói: "Nhưng tôi chưa chuẩn bị lễ phục, để tôi gọi cho stylist cái đã."

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra định gọi đã bị Vương Nhất Bác đưa tay ra cản lại: "Không cần đâu, giờ đi mua."

Tiêu Chiến thấy giờ hẳn là cũng không chuẩn bị kịp, trực tiếp đi mua còn nhanh hơn. Anh nghiêng người nhìn sang hai bên đường, lại thấy đây không phải đường đến trung tâm thương mại, liền xoay qua hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy? Không phải là đến trung tâm thương mại sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì, đánh tay lái rẽ vào một con đường, hai bên đều là mấy tòa nhà phong cách châu Âu cũ.

Cậu dừng xe trước một ngôi nhà cửa gỗ, bên ngoài chỉ treo một tấm biển gỗ chạm khắc cầu kỳ hàng chữ "Chen Tailor - Since 1920".

Tiêu Chiến theo sau Vương Nhất Bác đi vào trong cửa hàng. Vừa vào đến nơi đã có một thanh niên diện mạo thanh tú, mặc suit màu xanh nhạt, đứng chờ sẵn. Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu lại bắt tay với anh ta.

Tiêu Chiến nhìn hai người trước mặt đang mặc tây trang chỉnh tề, lại nhìn mình áo thun in hình, áo sơ mi khoác ngoài, chân vì lúc đi còn băng bó nên anh chỉ mặc quần lửng và giày lười, so với hai người kia, cực kỳ có cảm giác lang thang đầu đường xó chợ.

Tiêu Chiến đè nén lại xúc động muốn tông cửa bỏ về cho đỡ mất mặt, tích cực cố gắng thu nhỏ mình đứng sau lưng Vương tổng.

Người thanh niên chào hỏi với Vương Nhất Bác xong thì quay sang Tiêu Chiến, cũng không để ý cách ăn mặc xuề xòa của anh, mỉm cười nói: "Đây hẳn là Tiêu tiên sinh, rất vui được gặp anh, tôi là Trần Niệm."

Tiêu Chiên lúng túng bắt tay nói: "Xin chào, Trần tiên sinh, rất vui được gặp anh."

Trần Niệm mỉm cười làm tư thế mời với hai người, Vương Nhất Bác gật đầu kéo tay Tiêu Chiến đi vào trong.

Vừa bước vào Tiêu Chiến đã lập tức bị choáng ngợp với không gian trong tiệm.

Một tủ gỗ lớn chiếm cả mặt tường xếp đầy vải may tây trang, vải được xếp thành từng chồng ngay ngắn phân loại theo màu sắc. Bên phải có một tủ kính to, khuy măng sét để trong hộp nhỏ, xếp thành từng hàng, bên cạnh là cà vạt, kẹp và ghim cài áo, đều được đựng trong hộp nhung sang trọng. Bên trái là một kệ treo suit cùng một mặt gương to và sô pha phong cách châu Âu êm ái.

Tiêu Chiến quan sát căn phòng một lượt, cảm giác như mình đang đi lạc vào bộ phim Kingsman.

Trần Niệm mời Vương Nhất Bác ngồi xuống sô pha, sau đó lại dẫn Tiêu Chiến vào một căn phòng.

Tiêu Chiến nãy giờ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ đứng ngơ ngơ bảo gì làm nấy. Trần Niệm buồn cười, đưa cho anh bộ quần áo để thay, lại bắt anh ngồi xuống chỉnh sửa kiểu tóc một chút.

Trần Niêm thấy Tiêu Chiến có vẻ căng thẳng, nên vừa chải tóc vừa nói: "Mấy hôm trước Vương tổng đưa hình ngài cho tôi xem, đã cảm thấy ngài rất đẹp rồi, không ngờ gặp mặt người thật còn đẹp hơn gấp mấy lần so với trong ảnh. Vương tổng thật có mắt nhìn người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com