Chương 8
(Hãy vừa nghe nhạc và vừa đọc fic)
-----++++++++------
Còn gì giờ đây anh sao nhớ thương đầy vơi.
Mộng tình còn trong tim hay chết theo ngày tháng.
Còn mãi nhớ hôm nào, lời trao nhau ban đầu.
Ai nỡ quên tình nhau.Đời còn gì vui hơn trong phút giây được yêu.
Đời còn gì đau thương khi lắng nghe tình vỡ.
Vì đã trót yêu rồi, thì xin ghi đôi lời.
Dù xa cách phương trời...
(Bài ca kỷ niệm - sáng tác: Nhạc sĩ Tú Nhi)
Ngày thứ 71:
Anh Nhất Bác! Hôm nay em vào bệnh viện gặp bác Long để tìm hướng điều trị ung thư máu nè.
Em vốn định không muốn trị bệnh làm gì. Đằng nào thì em cũng đi tìm anh, có chữa trị thì cũng vậy.
Có điều em nhận ra rằng, con của chúng mình vô tội. Nó cần đến thế giới này để hưởng những điều tốt đẹp nhất và em cũng muốn nhìn thấy nó chào đời trước khi nhắm mắt.
Bác Long hứa với em, là sẽ giúp em không cần bỏ con chúng ta, vẫn có thể điều trị bằng phương pháp khác.
Anh có biết một phương pháp khác mà bác Long nói là gì không? Là làm xạ trị.
Có thể giúp em giữ lại bé con, nhưng mà có thể thuốc sẽ gây ra một số tác dụng phụ khác.
Em sẽ bị rụng hết tóc. Chỉ sợ đến lúc đi tìm anh, thì anh lại nhận không ra em.
Nhưng mà anh ơi...đây là cách duy nhất rồi. Chúc em và con may mắn được không anh?
Ngày thứ 72:
Mình ơi! Mình biết em đang làm gì không? Em đang chuẩn bị vào bệnh viện để tiến hành điều trị ung thư máu đó.
Con chúng ta được mười bốn tuần rồi đó anh. Bác Long nói bé rất khỏe, có thể sẽ có hy vọng không bị ảnh hưởng gì.
Làm xạ trị khó chịu thật. Mới làm xạ trị có một tiếng đồng hồ, mà mẹ nói da của em đã bị ửng đỏ như mới đi nắng về. Lại còn khá mệt nữa.
Trước đây đi học, nghe thầy cô nói rằng gặp ung thu chính là gặp tử thần. Dùng xạ trị chính là đánh nhau một trận sống còn với tử thần. Bây giờ em lại nằm đây làm điều đó.
Anh biết không? Em không sợ ca điều trị thất bại. Em chỉ sợ mình không đủ thời gian để sinh con ra đời.
Anh hãy bảo vệ con của chúng ta nhé anh.
Ngày thứ 73:
Ông xã! Anh biết hôm nay là ai đã vào thăm em không?
Là người mà anh ghét nhất đó.
Bà ấy vào thăm em, hỏi em nhập viện mấy ngày tại sao không gọi cho bà ấy biết để bà ấy vào chăm sóc.
Anh biết lúc đó Ngọc Hân đã nói gì không?
Con bé nói vầy nè:
- Cho mợ hai biết để mợ hai vô nói xàm xàm cho anh Chiến bệnh nặng thêm hay gì? Nhờ cái miệng tốt lành của mợ hai và anh hai con chết được gần một trăm ngày rồi đó.
Em nằm trên giường vô kháng sinh mà bịt miệng nó không kịp.
Người ta có lòng tốt vào thăm mình thì có không thích đến đâu cũng nên vui vẻ nhận lấy lòng tốt. Sao mà gắt gỏng lại làm gì không biết à.
Đúng là ngoài Toàn ra thì không ai chịu nổi con bé đanh đá này.
Anh tiên tri hay thật.
Đang ghi điểm cho người phụ nữ vô duyên vậy đó. Đến khi bà ấy hỏi em có một câu mà em muốn đánh người thật sự.
Anh biết hỏi thế nào không?
Bà ấy hỏi em vầy nè:
- Vậy rồi con có tính bỏ đứa nhỏ không? Mợ hai nghe nói làm xạ trị dễ hư thai lắm.
Em ổn thật sự. Ổn đến mức muốn tung cho bả một cước vào mồm. Tiếc là chân em tê quá không làm được. Không thì bả têu mỏ với em.
Thảo nào anh ghét bả quá trời. Vô duyên thấy ớn luôn.
Ngày thứ 74:
Mình ơi! Em mới làm xạ trị xong nè. Đang nằm ở phòng bệnh truyền kháng sinh. Hôm nay truyền đến hai chai một lần.
Mấy bác sĩ chung khoa của em không biết ai cho hay tin, mà bữa nay đến thăm em quá trời.
Mọi người động viên em rất nhiều, nói chuyện rất vui.
Anh biết không? Mọi người còn tặng cho em quá trời kem dưỡng da luôn. Mấy anh chị sợ làm xạ trị thì em sẽ bị khô da, nên đã mua rất nhiều tặng cho em.
Anh ơi! Anh thấy mọi người có tốt với em không?
Nếu anh thấy thì hãy yên tâm anh nhe. Em không thấy buồn khi nằm ở bệnh viện chút nào.
Có điều là anh biết không? Mới làm xạ trị có bốn ngày mà tóc của em bắt đầu rụng rồi đó. Không biết lúc em đến tìm anh, anh có nhận ra em nữa không?
Anh phải tập làm quen với việc em bị rụng tóc đó.
Ngày thứ 75:
Ông xã! Hôm nay là ngày thứ năm em nhập viện rồi đó.
Tóc của em lại rụng nữa rồi nè. Rụng nhiều hơn ngày hôm qua nữa đó.
Bác Long bảo em nên lạc quan lên, đừng suy nghĩ nhiều. Tuy là bệnh của em đã vào giai đoạn cuối, nhưng vẫn còn có hy vọng.
Em làm sao mà không biết cần phải lạc quan lên chứ, nhưng mà em cũng là bác sĩ cũng biết bệnh của mình có làm gì thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mà anh có biết vì sao em lựa chọn xạ trị dù biết kết quả vẫn là chết không?
Vì em muốn con của chúng ta chào đời, em muốn ba mẹ có chỗ dựa tinh thần lúc về già. Chỉ khi ba mẹ có một đứa trẻ làm hai người cười, thì em mới yên tâm đi tìm anh.
Anh hãy chờ em nhé. Em sẽ đi tìm anh sớm thôi.
Ngày thứ 76:
Mình ơi! Anh biết em đang làm gì không vậy?
Em đang tìm tên cho con mình đó.
Trên mạng có rất nhiều tên rất hay, tên nào em cũng thích, nhưng em lại không biết chọn tên nào. Nếu mà anh có ở đây, chắc cũng sẽ nghĩ giống em.
Lúc ba em còn sống, ba em hay kể rằng khi em ở trong bụng mẹ chỉ mới có sáu tháng thôi mà đã biết quẩy đạp trong bụng rồi. Ba còn nói em rất lười, chỉ toàn ngủ và ngủ thôi.
Anh cho em một đáp án công bằng đi. Em có lười không vậy anh?
Nếu mà em lười thì là tại anh cứ nuông chiều em mãi đó.
Mình ơi! Em nhớ anh nhiều lắm. Anh có nhớ em không?
Ngày thứ 77:
Anh Nhất Bác! Hôm nay là ngày thứ bảy em nhập viện điều trị ung thư rồi nè. Anh có thấy mau không?
Mẹ vừa mới vào thăm em nè. Mẹ mang cho em hai hộp Fucoidan, mẹ còn nấu cho em rất nhiều món tốt cho sức khỏe của em và mới vừa về thôi.
Em biết chắc là anh đang thắc mắc tại sao mẹ đã vào bệnh viện rồi mà không ở lại chăm sóc em phải không?
Anh đừng buồn mẹ nhé. Là em năn nỉ mẹ về nhà nghỉ, ngày mai lại vào thăm em.
Anh biết không mẹ đã cao tuổi rồi, không nên ở bệnh viện lâu quá.
Em đang lo lắng sau này em đi tìm anh rồi ai sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho ba mẹ đây anh?
Ngày thứ 78:
Ông xã ơi! Anh có biết hôm nay là ngày gì không anh? Là sinh nhật của anh đó.
Tự nhiên em lại nhớ đến sinh nhật của anh lần đó ghê.
Hôm đó em đã hẹn anh ra ngoài quán cafe đối diện trường vì có một bất ngờ cho anh. Vậy mà anh lại không hiểu ý em, kéo hai ba người bạn đi chung.
Còn nữa, lúc em hỏi anh gọi bạn theo làm gì. Anh lại nói rằng cả đám mới tan ca nên kéo tới đi ăn luôn.
Bạn bè em nói công an đào hoa, nhưng em thấy anh thì không biết cái gì đâu.
Đi chơi với người yêu mà gọi bạn theo là thế nào? Anh không sợ khi đó em rung rinh với một người bạn nào của anh hả.
Anh đừng nói là tin tưởng em.
Tình cảm con người là thứ khó biết trước được nhất. Công an mà tin người quá trời.
Ngày thứ 79:
Anh Nhất Bác! Hôm nay là ngày thứ chín em nhập viện để điều trị ung thư rồi đó anh.
Anh có biết không? Bác Long nói bệnh của em có dấu hiệu chuyển biến xấu, một ngày phải làm xạ trị ít nhất hai lần. Mỗi lần ít nhất là hai tiếng. Hơn nữa tóc của em...lại rụng thêm nữa rồi.
Lúc nghe bác Long nói như vậy, em không thấy sợ chút nào. Vì thời gian em sống càng ít lại, thì khoảng cách em tìm anh lại càng gần.
Anh ơi! Anh không biết đâu, một ngày không có anh rất là dài. Em tưởng như thời gian xung quanh mình như chậm lại. Khi về nhà thì chỉ nhận được sự im lặng đáng sợ.
Anh đang ở đâu vậy? Khi nào em mới được gặp anh đây anh?
Anh ơi! Em nhớ anh nhiều lắm. Em thật sự rất nhớ anh.
Ngày thứ 80:
Ông xã! Chào anh buổi sáng. Trời hôm nay đẹp quá, nhưng nếu được ở cùng anh thì có lẽ sẽ còn đẹp hơn.
Hôm nay em không làm xạ trị, Ngọc Hân cũng không có buổi học, nên con bé dẫn Toàn vào bệnh viện thăm em.
Nó nghe bác Long nói em nên phơi nắng nhiều, sẽ có ít cho sức khỏe của em biết đâu sẽ kéo dài được một thời gian nữa. Vậy là hai đứa nó đẩy em lên xe lăn rồi đưa em ra công viên sau lưng bệnh viện tắm nắng nè.
Tụi nó dễ thương quá trời.
Nhìn tụi nó hạnh phúc như vậy, em lại nhớ anh nữa rồi.
Có một lần anh bị thương ở tay, vết thương nhỏ xíu mà anh ăn vạ bắt em phải nấu cơm mang qua kí túc xá cho anh. Hại em bị bạn của anh chọc quá trời luôn.
Nghĩ lại thời gian đó là thời gian hai đứa mình hạnh phúc nhất.
Tự dưng em lại nghĩ nếu như thời gian dừng lại ở lúc đó mãi mãi thì có phải anh sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa em không
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com