Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Đi về Đồng Tháp

Trời mới vừa sáng, mấy con gà sau hè nhà Chiến còn chưa gáy, thì cậu đã leo xuống khỏi giường chạy ra sau sàn nước súc miệng rửa mặt, sau đó nhân lúc bác Khải chưa thức dậy cậu liền rón rén mở cửa nhà vọt đi chơi.

Tuy là năm nay Chiến đã hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đầu rồi, nhưng mà bác Khải vẫn phải trông chừng chừng cậu 24/24.

Người xưa hay nói 'nhà có con gái đang lớn như hủ mắm treo đầu giường', nhưng trường hợp của bác Khải hoàn toàn trớt quớt luôn. Vì hủ mắm mà bác lo lắng nó sẽ nổ cái bùm ở đây không phải là con Tâm, mà là Chiến. Thành ra là, mỗi lần cậu nói chuyện với con trai là bác cứ phải nói là lo cầm canh.

Thấy Chiến rón rén lấp ló, bác Khải xỏ dép cũng đi theo cậu ra tới đầu ngõ xem cậu định đi đâu. Khi thấy cậu đang nói chuyện với Kiệt, thì bác không khỏi thở dài, vì đứa con cưng mà mình canh chừng như người ta canh báo vật đang trốn nhà đi chơi.

Chiến không biết mình đang bị bác Khải rình, nên vẫn vô tư đưa balo cho Kiệt xách dùm:

- Anh! Bây giờ còn sớm, anh dẫn em ra chợ Tân Bình mua hai sấp vải tặng hai bác.

Kiệt lên tiếng từ chối:

- Xuống nhà anh chơi thôi mà, mua chi quà cáp cho phiền phức.

Chiến chậm rãi giải thích:

- Anh nói vậy đâu có được. Mặc dù là em xuống nhà anh chơi, nhưng mà cũng phải mua cái gì làm quà chớ. Đi tay không kì lắm.

Thấy Chiến nói cũng có lí, Kiệt quyết định dẫn cậu đi ra chợ Tân Bình mua vài sấp vải chất liệu tốt và một ít bánh mứt để về làm quà tặng gia đình anh. Tất nhiên, là không thể nào thiếu sự góp ý của anh.

Mua đầy đủ hết rồi, Kiệt và Chiến cùng nhau đi bộ ra bến xe mua vé về quê.

Trên đường đi hai người cười nói vui vẻ và không ngừng tính toán khi về tới nhà Kiệt, thì sau khi chào hỏi người lớn xong, cậu cần làm gì để ghi điểm trong mắt mẹ của anh.

Thế nhưng, khi nhìn thấy chiếc xe đò chật kín người, thì Chiến không khỏi rùng mình mấy cái.

Không phải vì Chiến có bệnh say xe hay là sợ chen lấn trên một chiếc xe đò, mà thứ cậu sợ là trên xe nhiều người như vậy, ít nhiều gì cũng có người sở hữu mùi hương quyến rũ.

Chiến theo chân Kiệt bước lên xe mà trong lòng không ngừng cầu khấn ông bà phù hộ mình đừng ngồi gần người có cái mùi hương độc thủ ấy. Cậu chưa muốn đi khám mũi sớm đâu.

Nhưng mà, trời cao nào có thấu cho nỗi lòng của Chiến. Ngồi trước mặt và sau lưng cậu là hai người đàn ông đều có mùi hương bất hủ, đã vậy ông trời còn khuyến mãi thêm cho người đàn ông ngồi ghế sau đôi chân hôi như mới lội sình về.

Không chỉ có Chiến muốn ngất xỉu với màn tra tấn khứu giác đó, mà cả Kiệt cũng bị ảnh hưởng không kém, nhưng mà anh may mắn hơn cậu. Vì mùi hương nước hoa của cậu đã cứu lấy cái mũi của anh.

Có điều số của Kiệt có cái nhọ hơn Chiến, là người đàn ông hôi chân ngồi sau lưng anh, nên là khi ông ấy thẳng chân về phía trước là anh ngửi đủ.

Đi xe đò mà gặp kiểu này chừng ba lần nữa, là Kiệt bảo đảm mình đi chầu ông bà chắc luôn.

Trời bắt đầu có nắng gắt, người đàn ông kia lại rút chân ra khỏi giày, khiến cho Kiệt cảm thấy mình sắp ngỏm củ tỏi tới nơi:

- Cha mẹ ơi! Cái mùi...Chắc anh chết...

Chiến nhìn trước sau, rồi nói nhỏ với Kiệt:

- Hai ông này xuống xe trước mình thì hông sao nghe, chứ xuống sau mình là em với anh chết chắc.

Kiệt nói nhỏ với Chiến:

- Mùa lạnh mà còn vầy, mùa nóng chắc banh luôn cái lỗ mũi.

Chiến gật đầu, rồi tiếp tục nói nhỏ với Kiệt:

- Biết sao được. Tụi mình ráng đi, từ Sài Gòn về quê anh có năm tiếng đồng hồ à. Chắc hông tới mức độ tụi mình bị viêm mũi cấp tính đâu. Nếu anh hông sợ bụt nhà hông thiên, có gì em trị bịnh cho anh.

Nghe Chiến nói xong, Kiệt cũng chỉ biết cố chịu đựng. Anh suy nghĩ trên xe cũng có nhiều người hửi cái mùi hôi chân và cái mùi hôi nách của hai người đàn ông này, nên anh quyết định không để ý tới nữa. Khi nào hai ông này xuống xe thì tính sao.

Xe dừng lại ở bến xe Đồng Tháp, Kiệt và Chiến đón taxi đi về nhà anh.

Trên đường về nhà, Kiệt thấy Chiến căng thẳng đến đổ mồ hôi tay, nên anh đã nắm tay cậu an ủi:

- Em đừng lo lắng. Tía má anh dễ lắm. Với lại em lễ phép như vậy, tía má anh nhất định chấm điểm em liền à.

Nghe Kiệt nói xong, Chiến cũng yên tâm hơn một chút. Cậu và anh lén lút gia đình quen nhau là đã sai rồi, cộng thêm việc cậu cũng là con trai, nên cậu càng lo lắng hơn.

Xe dừng trước con ngõ nhỏ, Kiệt nắm tay Chiến đi vào trong nhà chào hỏi người lớn. Sẵn tiện để anh tuyên bố là mình hết ế rồi, cho cả nhà đừng có ca bài ca sầu nhớ kia nữa.

Ấn tượng đầu tiên của Chiến về căn nhà của Kiệt là một ngôi nhà ba gian được xây theo kiểu hiện đại, nhưng trong nhà vẫn giữ được nét truyền thống. Đặc biệt, nhà anh chọn một màu xanh để sơn nhà, làm cho người ngoài nhìn vào cảm thấy căn nhà lúc nào cũng sáng như ban ngày.

Thấy Chiến cứ đứng tần ngần ở cửa, Kiệt mới nắm tay cậu đi vào trong nhà để cho cậu chào hỏi người lớn:

- Dạ con thưa cả nhà con mới tới.

Bà bảy thấy mặt mũi của Chiến sáng lạng, ánh mắt long lanh như viên ngọc, nói năng thì lễ phép. Chưa kể, hôm nay cậu chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây, khiến cho bà bảy càng ưng ý hơn.

Ngay lập tức bà bảy ném Kiệt sang một bên, rồi bước tới gần ngắm nghía Chiến một hồi:

- Con là bồ của thằng Bo đó hả? Mèn đét ơi... thằng này nó khéo lựa ghê ta. Người gì đâu mà đẹp quá trời à.

Chiến thấy bà bảy khen ngợi mình không ngớt lời, thì cậu càng căng thẳng hơn. Nhưng mà cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

- Bữa nay con theo anh Kiệt xuống thăm gia đình, nên con có đem theo một mớ quà tặng gia đình lấy thảo.

Thấy Chiến lễ phép, lại còn hiểu chuyện bà bảy càng thích hơn:

- Qua đây...qua đây...qua đây ngồi cho bà nói chuyện với bà nè.

Chiến bị bà bảy kéo đến ghế ngồi xuống bên cạnh, nên cậu càng căng thẳng hơn. Tay cậu cũng rung đến toát mồ hôi, chỉ biết nhìn Kiệt để cầu cứu.

Hôm nay là lần đầu tiên Chiến xuống nhà Kiệt chơi, mà với tư cách là người yêu của anh. Nên cậu không dám nói năng lung tung, vì sợ mất điểm với gia đình anh.

Nhận được ánh mắt cầu cứu của người yêu, Kiệt liền nắm tay Chiến kéo qua ngồi sát bên mình, rồi lên tiếng giải vây cho cậu:

- Bà nội! Chiến là người yêu của con mà. Theo đúng trình tự là phải ngồi kế con chớ.

Bà bảy bĩu môi một cái, rồi quay sang nói với Chiến:

- Con biết hông? Cái thằng này nó kén chọn lắm, ba chục tuổi rồi mà hông có chịu cưới vợ. Bởi vậy, con mà hông lấy nó là bảo đảm đem nó ra chợ treo bảng cho không lấy tiền chắc cũng hông ai thèm ngó tới cái bản mặt thua bài của nó đâu.

Mặc dù đang lo lắng mình sẽ làm mất điểm với người lớn, nhưng mà nghe bà bảy nói xong thì Chiến cũng chỉ biết cười mà thôi. Có điều trong lòng của cậu đã đỡ căng thẳng hơn nhiều và cũng chịu nói nhiều hơn.

Suốt cả buổi trò chuyện, Chiến nhận ra rằng bà gia đình Kiệt rất thoải mái trong việc con cháu yêu ai, nhưng người đó phải đáp ứng được yêu cầu là phải con nhà đàng hoàng. Đặc biệt, là gia đình anh đều là sĩ quan cao cấp.

Nói chuyện một hồi, thì bà bảy mới biết là Chiến là bác sĩ quân y, ba cậu lại là sếp của Kiệt, nên bà càng thích cậu hơn nữa.

Nguyên nhà đều là sĩ quan lục quân, thêm cháu dâu là bác sĩ quân y nữa thì cũng coi như môn đăng hộ đối rồi.

Gần tới giờ cơm trưa, Chiến thấy chị Khoa xách lỉnh kỉnh mấy món thịt cá và rau cải đi vào trong bếp, nên cậu cũng xin xỏ đi xuống bếp giúp chị. Sẵn tiện trổ tài nấu ăn để lấy lòng người lớn luôn.

Trong các món ăn mà Chiến biết nấu, thì món sườn heo xào chua ngọt là món cậu làm ngon nhất. Nên là cả nhà của Kiệt ai ăn cũng khen tấm tắt là cậu khéo tay, chẳng bù cho anh mỗi khi vào bếp chỉ toàn phá hoại.

Nếu như bị đem so sánh với người khác, thì Kiệt nhất định sẽ không vui, nhưng người hơn anh lại là người yêu của anh. Nên anh chỉ ngồi cười hì hì như thằng hâm.

Ăn cơm xong, Chiến giúp chị Khoa dọn dẹp chén đĩa trên bàn, rồi tranh phần rửa chén với chị, sau đó mới ra chào tạm biệt gia đình Kiệt để ra bến xe mua vé về lại Sài Gòn.

Không biết là số Kiệt may mắn, hay là trùng hợp. Mà lúc Chiến chuẩn bị đi về thì trời mưa tầm tả, giông gió, sấm chớp đùng đùng, nên là bà bảy đã kêu cậu ở lại chơi tới đám giỗ rồi về cũng được.

Thấy không còn cách nào khác, Chiến đành mượn điện thoại bàn nhà Kiệt gọi lên Sài Gòn để xin bác Khải. Tất nhiên là cậu nói xạo, chứ không dám nói thật.

Bác Khải có tuyệt kĩ thiết bảng thần công, dép tông thần chưởng. Hai món đó mà xuất hiện trên tay bác, là kiếp này của Chiến kể như bỏ luôn.

Bác Khải đang ngồi đọc báo, nghe có tiếng chuông điện thoại liền bắt máy:

- Alo! Văn phòng chỉ huy trưởng quân khu 7, sư đoàn 330 đại tá Tiêu Văn Khải xin nghe.

Nghe một tràng giới thiệu từ bác Khải, mà hai tai của Chiến nó ù ù lên hết:

- Ba ơi! Con đang ở dưới nhà bạn con ở Đồng Tháp, nhưng mà ở dưới này đang mưa, nên con về hông được. Ba cho con ở lại nhà bạn con chơi tới bữa 15 con về được hông ba.

Bác Khải biết tỏng là Chiến đang ở nhà Kiệt-cấp dưới của bác, nhưng bác không lật tẩy cậu, mà chỉ cẩn thận dặn dò:

- Ừ, coi mà tiếp người ta dọn dẹp nhà cửa đó. Ăn rồi nhớ rửa chén tiếp người ta đó nghe chưa?

Được bác khải cho phép, Chiến mừng như đốt pháo, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh:

- Con biết rồi ba.

Tối hôm đó tới khuya trời mới tạnh mưa, Chiến được bà bảy cho ngủ chung phòng với Kiệt. Nói gì thì hai người cũng là con trai, cho dù yêu nhau thì cũng chẳng làm ảnh hưởng tới ai. Vì có làm ăn gì được đâu, nên bà bảy không cần phải lo lắng cái chuyện nửa đêm trong nhà phát ra âm thanh kì lạ.

Vì hai người chỉ mới quen nhau, nên Kiệt lấy một cái chiếu và một cái gối để dưới gạch, còn cái gường thì anh sẽ nhường cho Chiến.

Tuy rằng mưa cả ngày, lại thêm mùa lạnh mà buổi tối vẫn hầm, làm cho Chiến không tài nào ngủ được, nên cậu đổi tư thế chuyển qua nằm sấp người, và ló đầu xuống hỏi Kiệt:

- Anh có từng quen ai chưa?

Kiệt lấy tay gác lên trán:

- Hồi năm 73 anh có quen cô kia được hai năm, thì anh bị đá đít vì cái tội nghèo. Rồi nghe tụi bạn nói cô đó đi sang Đài Loan lấy thằng cha già gần sáu chục tuổi. Nghĩ lại thấy mình cũng ngu, tự nhiên buồn vì một người ham tiền.

Chiến à một tiếng rồi cà khịa Kiệt:

- Còn nhận ra mình ngu là chưa ngu. Rồi cái tin đồn anh đào hoa nhất doanh trại Đồng Tâm là sao nữa?

Nghe Chiến hỏi xong, Kiệt à một tiếng rồi chậm rãi kể rõ đầu đuôi nguyên nhân cho cậu biết. Anh phải nhân cơ hội này minh oan với cậu một chút mới được. Chứ anh không để cái tình trạng hiểu lầm này kéo dài hoài được.

Sự nghiệp cưới vợ của Kiệt chỉ mới bắt đầu, nên anh tuyệt đối không được để thất bại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com