Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Xé lẻ để hẹn hò

Trong nhà chỉ có một mình Chiến là bác sĩ quân y, nên cái việc cậu đi công tác chín đúng là một tổn thất lớn cho bác Khải trong việc chăm con trai đang bị bệnh.

Tuy rằng năm nay anh Vinh đã ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, cũng có vợ và một đứa con, nhưng mà khi bệnh anh Vinh vẫn nhõng nhẽo với bác Khải, khiến cho bác chỉ muốn trở cán chổi quất vào mông anh mấy cái.

Già đầu rồi mà còn nhõng nhẽo, đi làm chỉ huy được ai.

Thế nhưng, với tấm lòng cao cả bao la của một người cha, bác Khải đành hy sinh bộ xương già của mình mà ở nhà nấu cơm đem vào bệnh viện cho anh Vinh. Chứ bác thừa biết cơm bệnh viện đời nào mà anh chịu ăn.

Chị Nhu thấy bác Khải đem cháo sò huyết vào cho anh Vinh, thì mới quay sang chọc anh:

- Ba nấu cháo sò cho anh nè. Già mà còn nhõng nhẽo.

Anh Vinh thấy mình nhõng nhẽo với bác Khải thôi chưa đủ, anh cảm thấy mình phải nhõng nhẽo với nữa mới đúng bài:

- Mình ơi! Tay anh vô nước biển từ tối tới giờ tê quá.

Chị Nhu biết rõ anh Vinh đang nhõng nhẽo, nhưng mà chị cũng thấy tay anh ghim ba, bốn chai nước biển, nên chị cũng không nói năng gì. Trực tiếp cầm hộp cháo đổ ra tô rồi múc từng muỗng đút cho anh Vinh.

Thấy con trai lớn được vợ chăm sóc, bác Khải biết mình còn ở đó thì sớm muộn cũng bị biến thành người vô hình. Nên bác quyết định đi vào doanh trại làm buổi sáng, sẵn làm phép cho anh Vinh nghĩ vài bữa.

Cấp dưới của anh Vinh thấy không có sếp đi làm, thì sau giờ tập huấn mới kéo nhau tới bệnh viện thăm anh Vinh. Nhưng mà kết cuộc là nguyên một đám đều bị biến thành nhưng cái bóng đèn sợi tóc công suất cao và chỉ biết đứng chưng hửng giữa phỏng bệnh nhìn sếp mình đóng phim tình cảm với vợ.

Anh Vinh biết mình đang bị cấp dưới nhìn, nhưng mà anh không quan tâm. Vì đây là cơ hội ngàn năm có một, thì ngu gì mà anh không tận dụng cơ hội để được vợ chăm sóc.

Tên nào có vợ rồi mà chẳng muốn được vợ chăm sóc, nhìn vợ chồng người ta tình cảm với thái độ khó chịu cho nhiều vào, xong rồi cuối cùng cũng sẽ bị ghiến hơi vợ mà thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt của đám bạn khi bị biết thành bóng đèn công suất cao, anh Vinh ước gì Kiệt cũng được thấy cảnh này. Cái cảm giác mà mình bị bệnh có người chăm sóc nó hạnh phúc như thế nào.

Thế nhưng, trong lúc anh Vinh đang đắc ý vì mình có người chăm bệnh, thì bác Khải ở cơ quan phải cầu khấn ông bà cho Kiệt và Chiến đừng có làm chuyện gì quá giới hạn. Nếu có, thì bác chỉ hy vọng hai người hôn môi hoặc là ôm nhau ngủ chung một giường thôi.

Cái chuyện bác Khải sợ Chiến yêu đương ảnh hưởng việc học chỉ là phụ thôi. Bác sợ bí mật của cậu sẽ bị phát hiện, rồi người đau khổ suốt đời là cậu chứ không phải là một ai khác.

Người xưa có câu 'người tính không bằng trời tính', bác Khải có cầu khấn cửu huyền thất tổ thế nào, thì cái chuyện bác lo sợ nó cũng xảy ra.

Sau khi giúp bà con sửa lại nhà cửa, Kiệt và Chiến lại nắm tay nhau đi ra biển chơi, nhưng mà lần này cậu lại năn nỉ anh đặt phòng khách sạn để ở lại qua đêm.

Ban đầu Kiệt không biết ý đồ của Chiến, nên anh vẫn thản nhiên đặt một phòng khách sạn ở gần đó, rồi cùng cậu đi dạo bờ biển và cùng nhau đi ăn hải sản.

Đi công tác vùng biển mà không thưởng thức hải sản và không đi tắm biển là thiếu sót trầm trọng.

Kiệt không quan tâm những người trong quán đang nhìn mình, anh vẫn thản nhiên bóc vỏ từng con tôm đã được nướng chín rồi đút vào miệng của Chiến:

- Em ăn tôm nướng thử đi.

Chiến há miệng ra cắn lấy con tôm và không quên mút lấy ngón tay của Kiệt, rồi cậu giả vờ ngại ngùng:

- Em xin lỗi...cắn trúng tay anh rồi...

Kiệt thoáng giật mình, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh lấy thịt cua để riêng vào một cái chén rồi đưa nó qua cho Chiến:

- Cua hấp bia ở quán này ngon lắm, em ăn một lần rồi là muốn ăn hoài thôi.

Chiến cười tít mắt, rồi nói nhỏ vào tai Kiệt:

- Nhưng mà em vẫn thích anh hơn.

Hai tai của Kiệt nhanh chóng đỏ lên, trống ngực của anh thì đập thình thịch như trống quân đội. Anh thừa nhận mình yêu Chiến, nhưng mà nghe cậu nói những lời này, trong lòng anh cảm thấy vô cùng bối rối và cũng có chút bồn chồn.

Nhìn thấy sắc mặt của Kiệt thay đổi liên tục như con tắc kè bông, trong lòng Chiến lấy làm đắc ý lắm. Phòng khách sạn cũng đã đặt rồi, cậu lại còn là bác sĩ, thì cậu tin chắc một điều tối hôm nay anh không thể nào thoát khỏi tay cậu.

Cô bồ cũ của Kiệt đừng nghĩ có được hai năm yêu nhau với anh thì sẽ thắng được cậu. Chưa đến giây phút cuối cùng, thì chưa biết ai thắng ai thua đâu.

Kiệt không biết mình sắp bị người yêu úp sọt, nên anh vẫn thản nhiên làm một anh người yêu lý tưởng tập trung tách riêng phần thịt và vỏ của các loại hải sản để riêng một bên cho Chiến thưởng thức cùng các món bún và bánh tráng...

Nhìn gương mặt bình thản của người yêu, trong lòng Chiến cẩn thận suy tính từng bước một thật cẩn thận. Một khi đã làm chuyện này, thì không được hối hận.

Một người nghiêm túc như Kiệt, khi xảy ra mọi chuyện nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Chiến phải nghĩ ra phương án để có thể khiến mọi chuyện trở nên một cách thuận lợi nhất có thể.

Cái bằng tốt nghiệp thủ khoa y đa khoa của Chiến đâu phải để trưng cho có bằng đi làm đâu.

Mặt trời lặn xuống biển, Chiến và Kiệt ngồi trên một mõm đá cùng nhau ngắm hoàng hôn, nhưng trong đầu mỗi người là mỗi một suy nghĩ khác nhau.

Trời sụp tối, hai người nắm tay nhau đi về khách sạn, trên đường đi Chiến lại nhớ đến lời nói của Thùy Dương nói với mình hồi trước Tết, nên cậu càng lo lắng về sự trở về của cô nàng. Vậy là ý định thực hiện kế hoạch kia trong lòng cậu lại càng dâng lên mãnh liệt.

Nghĩ tới nghĩ lui không còn cách nào khác tốt hơn cách đó, Chiến hạ quyết tâm phải thực hiện kế hoạch kia cho tới cùng.

Vừa bước vào phòng, Chiến liền đẩy ngã Kiệt nằm xuống giường mà cướp lấy môi của anh và vụng về đưa chiếc lưỡi nhỏ bé của mình vào trong khoang miệng của anh khuấy đảo trong đó.

Chiến vận dụng những kiến thức mà mình đã được học, liền tìm đến 'thằng nhỏ' của Kiệt mà nghịch ngợm, cho đến khi nó ngóc đầu lên thì cậu mới chịu dừng lại rồi tính chạy trốn vào trong phòng tắm.

Thế nhưng, Chiến còn chưa kịp bỏ chạy, thì Kiệt đã nắm tay cậu và ôm cậu vào lòng:

- Em đã châm lửa lên rồi, mà dám có ý định bỏ chạy sao?

Chiến vẽ vòng tròn lên ngực của Kiệt:

- Em muốn hôn lên đây...lên đây, rồi lên đây nữa...

Nhìn ngón tay nhỏ nhắn của người yêu không ngừng làm loạn trên ngực mình, Kiệt liền kéo Chiến sát vào lòng và hôn lên đôi môi nhỏ xinh của cậu.

Tuy rằng nụ hôn của Kiệt không điêu luyện, nhưng Chiến vẫn bị anh làm cho đầu óc trở nên mụ m các dây thần kinh trong đầu trở nên tê dại. Cậu cũng không phản dối, nên cũng vòng tay ôm lấy cổ anh.

Nụ hôn kéo dài gần một phút, đến khi cả hai không còn dưỡng khí, thì Kiệt mới luyến tiếc rời khỏi môi Chiến rồi ấn cậu nằm xuống giường và hôn lên vành tai của cậu như một con chuồn chuồn lướt nước.

Thấy người yêu rụt cổ lại vì nhột, Kiệt liền hôn lên mí mắt, rồi đến chiếc mũi cao hoàn hảo của Chiến, sau đó anh lại hôn lên nốt ruồi nhỏ xinh dưới khóe môi của cậu...Mỗi một nụ hôn của anh, là từng lời bày tỏ tình cảm của anh dành cho cậu.

Bàn tay của Kiệt cũng không rảnh rang, anh bắt đầu tìm đến hàng cúc áo sơ mi của Chiến, rồi cởi phăng nó ra và ném mạnh xuống đất. Để khuôn ngực trắng nõn nà của cậu phơi bày trước mặt anh.

Ngực của Chiến tuy không lớn như của con gái, Kiệt ước chừng chỉ to hơn quả cam sành một chút, nhưng với anh thì vô cùng vừa tay.

Buông tha cho đôi môi đáng thương của người yêu, Kiệt dời môi xuống hôn lên xương quay xanh tinh xảo của Chiến, rồi lại hôn lên một bên ngực còn lại của cậu. Tất nhiên, là bàn tay to lớn của anh vẫn còn đặt bên bầu ngực bên kia của cậu mà xoa nắn.

Chiến bị kích thích rên rỉ không ngừng, cậu cũng vòng tay ôm lấy cổ của người yêu và không quên ưỡn ngực để tận hưởng cảm giác lâng lâng mà Kiệt đem đến.

Cảm thấy những thứ còn sót lại trên người Chiến là vật cản, Kiệt liền dời tay tìm đến thắt lưng đem cái quần jean và cái quần lót của cậu cởi ra ném xuống đất. Lúc này anh mới biết lí do tại sao bác Khải luôn cảnh giác những anh chàng đến làm quen với cậu.

Nguyên nhân là do bên dưới của Chiến nó khác với người ta hoàn toàn. Nói cho văn chương mà dễ hình dung thì cậu kết hợp cả âm và dương.

Biết được bí mật của Chiến, khóe môi của Kiệt liền kéo lên thành một nụ cười cực kỳ gian manh:

- Anh lời rồi...

Thấy Kiệt cứ nhìn chằm chằm vào cái chỗ dị thường đó của mình, mà anh lại cười rất nham nhở, khiến cho Chiến cảm thấy ngại ngùng:

- Anh nói nhảm cái gì đó?

Kiệt vẫn duy trì nụ cười gian manh đó trên môi:

- Em biết rồi mà còn hỏi nữa hả?

Nghe Kiệt nói xong, Chiến gần như cứng họng không nói được gì, nhưng trong lòng là cậu đang đem anh ra cằn nhằn đủ kiểu. Đã vạch trần bí mật của cậu, còn nói mấy lời nham nhở như vậy.

Chiến cảm thấy cái mặt liệt này của Kiệt đích thực là chuyên để lừa người ngoài. Chứ cậu là không tin anh một chút nào. Cái nụ cười vừa rồi là đủ hiểu rồi.

Ngay lúc Chiến còn đang bận cằn nhằn Kiệt bằng bộ não thủ khoa đầu ra y đa khoa, thì cậu cảm nhận được cái gì đó đau đau từ dưới thân dưới truyền lên. Đến khi hồn cậu nhập về đầy đủ, thì cậu mới biết là anh đang nhét 'thằng nhỏ' của anh vào trong cái 'cửa hang' kia của cậu.

Ông bà ngày xưa nói 'đàn ông có ba hồn bảy vía, đàn bà thì có ba hồn chín vía', nhưng mà Chiến tính tới lui không biết mình có mấy vía luôn. Thôi thì cậu tự cho mình có bảy vía đi, chứ tính hoài cũng không ra đâu.

Nghĩ như vậy, Chiến quyết định bung lụa tới bến luôn. Dù sao cậu cũng biết mình không mang thai được, nên có làm bao nhiêu lần thì cũng không sao.

Vậy là hai người ân ái đến quên trời quên đất. Chiến không nhớ là mình và Kiệt đã lăn giường đến mấy giờ, nhưng mà cậu nhớ rõ là lần cuối cùng hai người dừng lại là sau khi làm một trận ở trong phòng tắm.

Đêm hôm đó Chiến mệt đến mức gục hẳn vào lòng của Kiệt, mặc cho anh muốn làm gì cậu thì làm. Hai mắt của cậu hoàn toàn không mở lên nổi.

Đến sáng hôm sau, hai người tiếp tục công việc hỗ trợ bà con bị ảnh hưởng bởi mưa lũ.

Các đồng nghiệp đi chung chỉ biết chuyện hai người đi chơi biển, nhưng không một ai biết chuyện hai người đã ân ái với nhau trong khách sạn. Nên tất cả mọi người đều hăng say giới thiệu cho Kiệt những địa điểm ngắm cảnh tuyệt vời.

Kiệt nghe xong, liền quay sang nháy mắt với Chiến đang khám bệnh cho bà con ở đằng xa.

Những nơi ít người lui tới, chính là những nơi thích hợp để hẹn hò.

---------

Kết chương hơi nhảm. Bà con đọc đỡ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com