Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

< Chương 13 : 1-3-8-8 >

Tuần tiếp theo mọi thứ diễn ra cũng bình thường thôi, lại là 1 cái cuối tuần được về nhà nhưng Tiêu Chiến thực sự có tâm sự nên xin ở lại ký túc xá.

Cậu 1 mình ngồi ở sân bóng nhìn trời nhìn đất rồi nhìn lại chính mình, rốt cuộc ba cậu còn muốn cậu phải cố gắng như thế nào nữa. 10 năm cậu miệt mài với sách vở, gạt đi những thú vui ngoài xã hội và những lần tụ tập bạn bè, tuổi thơ của cậu chỉ có sách vở làm bạn.

Cậu biết mình là con trai duy nhất của Tiêu Gia, sau này trên vai sẽ gánh vác hàng ngàn miệng ăn nên từ nhỏ đã bắt mình tự trưởng thành, cậu nghĩ những người thừa kế của những tập đoàn khác chắc hẳn cũng như cậu , điều mệt mỏi, điều phải học hơn bạn bè cùng trang lứa.

Cho đến khi cậu gặp Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chẳng phải cũng là người thừa kế duy nhất của Vương Gia sao? Vương Nhất Bác chẳng phải cũng gánh trên vai trọng trách như cậu sao? Thế nhưng Nhất Bác lại tự do tự tại như vậy, cậu ấy hoàn toàn không bị gánh nặng đè lên, mỗi ngày điều thoải mái, từ từ trưởng thành như bao người.

" Nghĩ gì đấy?".

Gia Huệ xoa đầu cậu.

" Chị không về nhà à ?".

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn cô.

" Chị biết em tâm trạng không tốt nên muốn ở lại với em ".

Gia Huệ vuốt vài sợi tóc Tiêu Chiến cho vào nếp.

" Chị à, đúng là thế giới bên ngoài thật rộng lớn".

Tiêu Chiến hướng mắt lên bầu trời, thẫn thờ nói.

" Vì sao lại nói thế?".

Gia Huệ khó hiểu nhìn Tiêu Chiến.

" Em cứ nghĩ ai sinh ra ở gia đình giàu có cũng như em cả, cho đến khi em gặp Nhất Bác".

" Em ấy làm sao?".

" Cậu ấy nghĩ gì nói đó, hoàn toàn không sợ mất lòng người khác, đặc biệt là không thấy áp lực từ việc thừa kế ".

" Tiêu Chiến à, có 1 số người họ hoàn toàn không để người khác nhìn thấy họ đang phải trải qua điều gì, cũng không nói cho em biết họ phải làm gì tiếp theo, Nhất Bác sinh ra tại 1 gia đình không quá đặt nặng vấn đề thừa kế, thế nhưng sau này chắc chắn em ấy sẽ phải lo lắng nhiều hơn chúng ta vì hành trang ban đầu của họ thô sơ ".

Gia Huệ không nhanh không chậm nói hết những gì mình hiểu cho Tiêu Chiến nghe.

" Ba mẹ nào cũng có lý do của riêng mình nhưng chị chắc chắn 1 điều họ điều mong chúng ta sống khoẻ mạnh và vui vẻ ".

Gia Huệ nói xong cũng rời đi.

* Reng... *.

" Alo ,ba ".

" A Chiến vì sao không về nhà, vì ba à ?".

" Không phải đâu ba, do con tâm trạng không tốt nên muốn yên tĩnh ,về nhà lại bị Gia Tuệ quấn lấy sẽ không thoải mái ".

" Haiz... Nếu con thực sự thấy ở đó thoải mái thì cứ ở, chú ý ăn uống đó ".

" Dạ, con biết rồi ba ".

¶ Trung tâm thương mại ¶

" Anh hai, anh sắp đi sinh nhật sao?".

Hạ Vân thấy Nhất Bác đi cửa hàng quà lưu niệm thì thắc mắc.

" Không có ".

" Vậy anh vào đây làm gì, bình thường anh đâu có thích mấy đồ vật dễ thương này ".

Hạ Vân nghịch vài món đồ lưu niệm ung dung nói.

" Đừng nghịch, anh đến lấy đồ ".

" Xin chào , quý khách cần gì?".

Nhân viên mỉm cười nhìn họ

" Tôi đến lấy vật này ".

Nhất Bác đưa giấy hẹn cho nhân viên.

" Vâng , quý khách chờ 1 chút ".

Nhân viên nhân lại giấy hẹn rồi mời họ vào ghế chờ.

" Anh à, anh lấy gì vậy?".

" Không phải chuyện của em ".

Nhất Bác ký đầu cô.

" Của quý khách đây ạ ".

Nhân viên đưa cậu 1 chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận.

" Cảm ơn ".

Nhất Bác nhận lấy rồi gật đầu rời đi.

¶ Trường học ¶

" Tiêu Chiến cho mình mượn vở bài tập 1 chút".

Trác Thành vừa vào lớp đã vội vàng hét lên.

" Trong ngăn bài á, cậu sao thế ".

Tiêu Chiến đang lau bảng liền trả lời.

" Ai da ,hôm qua mình đi dự tiệc với gia đình, ai ngờ về quá trễ không kịp làm ".

Trác Thành vừa lục ngăn bài vừa gấp gáp trả lời.

" Cậu đó nên sắp xếp thời gian hợp lý ".

" Biết rồi biết rồi, ể Tiêu Chiến ngăn bàn cậu có cái gì này ".

Trác Thành lấy ra 1 chiếc hộp đưa cho Tiêu Chiến.

" Ai thế nhỉ ?".

Tiêu Chiến nhìn hộp quà thắc mắc.

" Haiz chắc là cô em xinh đẹp nào rồi ".

Quách Thừa cũng đi xem chuyện vui.

" Có khi nào là Song Thư không?".

Tuyên Nghi cũng nhìn chăm chăm hộp quà.

" Có thiệp này ".

Trác Thành giơ lên liền bị Quách Thừa cứu lấy.

" Mong cậu bây giờ và mãi mãi về sau bay thật cao và bay 1 cách tự do ".

Quách Thừa đọc lớn khiến những người xung quanh bị thu hút.

" Nét chữ này trông quen thế nhỉ ".

Siêu Việt nhíu mày nhìn tấm thiệp.

" Quen sao để mình xem ".

Mỹ Vân cũng lại xem , bỗng Phồn Tinh lên tiếng.

" Nét chữ của Vương Nhất Bác còn gì ".

" Vương Nhất Bác ".

Mọi người đồng thanh ngạc nhiên, riêng Tiêu Chiến nãy giờ cứ đứng im lặng 1 chỗ.

" Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, TIÊU CHIẾN...... ".

Tử Ninh thấy cậu không nói gì vội lên tiếng.

" Hả, sao thế ?".

Tiêu Chiến giật mình nhìn cô.

" Cậu không sao chứ?".

" À không sao, sắp vô tiết rồi, mọi người về chỗ đi ".

Tiêu Chiến ôm theo hộp quà nhanh chóng về chỗ.

" Chào buổi sáng mọi người".

Nhất Bác vui vẻ đi vào lớp.

" Lớp phó à, cậu vừa từ ký túc xá qua đây à".

Quách Thừa câu cổ Nhất Bác có ý trêu chọc.

" Đâu có ".

Nhất Bác lắc đầu.

" Thế cậu đi đâu sớm giờ ".

Siêu Việt cũng kết hợp cùng Quách Thừa.

" Mình đi căn tin mua sữa cho Tiểu Tán, này cho cậu ".

Nhất Bác vừa nói vừa đi đến chỗ Tiêu Chiến mỉm cười đưa hộp sữa cho cậu.

" Cảm ơn Điềm Điềm ".

Tiêu Chiến cười tươi nhận lấy.

" Á.../ Cậu làm sao thế?".

Quách Thừa ôm ngực mình vẻ mặt đau đớn, Phồn Tinh liền quan tâm.

" Mình tổn thương á, Nhất Bác bây giờ không còn quan tâm mình nữa ,cậu ấy bây giờ chỉ có lớp trưởng thôi, huhu".

Quách Thừa tinh nghịch dựa vào Phồn Tinh.

" Cậu thật là.... ".

Mọi người chỉ biết lắc đầu rồi cười.

" Cái này... Cậu.../ Tặng cho Tiểu Tán đó ".

Tiêu Chiến ấp úng đưa ra Nhất Bác nhanh chóng trả lời.

" Bên trong là gì vậy ?".

Tiêu Chiến tò mò cầm lên lắc qua lắc lại.

" Cẩn thận vỡ đó ".

Nhất Bác vội giữ tay Tiêu Chiến lại.

" Để mình mở giúp cậu ".

Sau đó giúp Tiêu Chiến mở ra.

" Woo, đẹp quá ".

Tiêu Chiến hai mắt long lanh nhìn món quà.

" Thích không?".

" Thích, cảm ơn cậu ".

Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười.

" Không có gì, mình tự thiết kế nên có xấu cậu cũng đừng cười".

Nhất Bác nhìn vào quả cầu pha lê nói.

" Không đâu, đẹp lắm, mình rất thích ".

Tiêu Chiến cầm quả cầu trên tay nhìn Nhất Bác.

" Tiêu Chiến, hứa với mình sau này cho mình cũng cậu bay cao, bay xa có được không?".

Nhất Bác bỗng nhiên nắm chặt tay Tiêu Chiến.

" Um, mình hứa ".

Tiêu Chiến siết chặt tay Nhất Bác trả lời.

" Vì thế nên chỉ có 2 cái được bay à ".

Tiêu Chiến chỉ tay vào quả cầu.

" Đúng rồi, cậu là bông hoa lớn còn mình sẽ là bông hoa nhỏ luôn ở phía sau bảo hộ cậu ".

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

" Mình sẽ không để Nhất Bác phải nhọc lòng hay lo lắng đâu ".

Tiêu Chiến tươi cười nhìn Nhất Bác.

" Được ".

Nhất Bác dịu dàng xoa đầu cậu

( Hình ảnh minh họa món quà ' ảnh mạng')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com