Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

< Chương 46 : 1-4-5-8 >

Vương Nhất Bác sau khi nói chuyện với cô thì cũng đã suy nghĩ 1 hồi biết rằng mình đã sai rồi, cậu nhẹ nhàng đi vào trong lều phát hiện ra Tiêu Chiến đã ngủ say rồi nhưng trên mắt vẫn còn vương lại chút nước rõ ràng là khóc 1 trận to đến mệt mà.

Vì Tiêu Chiến đang ngủ nên việc xử lý vết thương có chút khó khăn, Nhất Bác cẩn thận tỉ mỉ cắt phần áo xung quanh của vết thương ra sau đó nhẹ nhàng khử trùng để tránh Tiêu Chiến bị nhiễm trùng, kế tiếp là thoa thuốc chống viêm cuối là dán 1 miếng gạt bảo vệ vết thương. Đang chuẩn bị xử lý vết thương ở phần chân thì người kia động đẩy.

" Ngoan nào, cậu cố chịu 1 chút,  còn vài chỗ nhỏ nữa là xong rồi nếu không sẽ nhiễm trùng đó ".

Nhất Bác nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Chiến.

" Ek..cẩn thận ".

Nhất Bác vội vàng đỡ khi thấy Tiêu Chiến ngồi dậy.

" Nhất Bác".

" Mình nghe ".

" Điềm Điềm".

" Mình đây ".

" Hức hức ".

" Sao thế ".

Tiêu Chiến ngồi cúi mặt 1 lần gọi tên,m Nhất Bác điều nhẹ nhàng trả lời, không hiểu Tiêu Chiến vì đau quá hay bị làm sao bỗng nhiên bật khóc, Nhất Bác tất nhiên nhanh chóng vỗ về rồi.

" Xin lỗi, xin lỗi Nhất Bác ".

Tiêu Chiến ôm chầm lấy Nhất Bác vừa khóc vừa nói.

" Không sao, mình không giận nữa, cậu cũng không phải xin lỗi ".

Nhất Bác ôn nhu mỉm cười.

" Sau này mình không đi lung tung nữa, sẽ không khiến cậu lo lắng, cậu đừng có nổi giận với mình , mình sợ lắm ".

Tiêu Chiến thút thít nói.

" Được rồi, mình sau này sẽ kiềm chế lại, xin lỗi vì làm cậu khóc và làm cậu sợ , sau này không như thế nữa ".

Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng xót xa nói.

" Điềm Điềm, đau quá ".

Tiêu Chiến biết Nhất Bác hết giận liền nhõng nhẽo.

" Nào ngồi yên, mình khử trùng cho cậu ".

Nhất Bác nhéo má Tiêu Chiến 1 cái.

Tất nhiên Tiêu Chiến tỉnh rồi thì cậu phải càng cẩn thận và nhẹ nhàng hơn, nói cho hay là thế bị thương thì không đau sao được chứ, dù cho có cẩn thận đến đâu cũng phải đau thôi.

" Đau.. hức../ Cậu cố chịu 1 chút, mình thổi cho cậu ".

Tiêu Chiến nhăn mặt, Nhất Bác lập tức an ủi rồi thổi vết thương cho cậu.

" Vẫn đau.. hức hức ".

Tiêu Chiến vẫn cứ thút thít thôi.

" Haiz... Đừng khóc, cậu là tâm can bảo bối của mình, cậu khóc tim mình sẽ rất đau đó cậu thương mình cố 1 chút đi có được không ".

Nhất Bác cực kỳ là khó chịu, mỗi 1 giọt nước mắt của Tiêu Chiến rơi điều khiến tim cậu đau nhói lên.

" Ngoan , băng bó xong mình sẽ cho cậu hạt dẻ".

Nhất Bác dịu dàng lau nước mắt cho cậu

" Nhất Bác là tuyệt nhất".

Tiêu Chiến tươi cười.

" Nhẹ thôi ".

Tiêu Chiến liên tục hét lên.

" Xong rồi ".

Nhất Bác vừa nói vừa dọn dẹp dụng cụ vào hộp.

" A... Muốn ăn hạt dẻ ".

Tiêu Chiến mở to miệng , những lúc như vậy nhõng nhẽo luôn mang lại hiệu quả cao.

" A... Cậu đáng ghét ".

Nhất Bác tiện tay nhét 1 hạt dẻ chưa bốc vỏ vào miệng Tiêu Chiến.

" Cậu đó, bớt ham ăn lại, ai đưa gì cũng ăn à?".

Nhất Bác cốc đầu cậu mỉm cười.

" Không có nha, vì cậu đút nên mình mới không thèm nhìn ".

Tiêu Chiến vừa nhai vừa nói.

" Được lắm, miệng càng ngày càng dẻo rồi ".

Nhất Bác đành bó tay trước sự dễ thương của Tiêu Chiến.

Ở ngoài mọi người đang chuẩn bị đốt lửa trại xem ra đêm nay náo nhiệt lắm đây.

" Tử Ninh đánh 1 bài cho mọi người cùng nghe đi".

Mỹ Vân đưa đàn cho Tử Ninh.

" Chúng ta chơi trò đoán tên bài hát đi ".

Tuyên Nghi hào hứng đưa ra ý kiến.

" Được đó, rất thú vị ".

Mọi người điều đồng ý.

" Khoan, chờ mình, mình chơi nữa ".

Tiêu Chiến cũng ham vui mà đi ra.

" Người bị thương thì nên nghỉ ngơi đi chứ, cậu am hiểu như vậy chơi với cậu thua chắc luôn ".

Quách Thừa cố ý trêu chọc Tiêu Chiến.

" Mình muốn chơi ".

Tiêu Chiến đưa đôi mắt long lanh nhìn Nhất Bác.

" Được mình cùng cậu ra chơi ".

Nhất Bác dìu Tiêu Chiến ra ngồi cùng mọi người.

" Bắt đầu nha ".

Tử Ninh trước tiên tìm nhịp trước.

Tử Ninh đánh những bài nói về tuổi học trò, thời thanh xuân và cả những bài tình ca ngọt ngào nữa, mọi người thì nhiệt tình đoán, ai đoán sai sẽ bị phạt, các bạn nam thì phải hít đất 10 cái còn các bạn nữ thì sẽ bị cốc đầu.

Tiêu Chiến hôm nay đúng là hành hạ Vương Nhất Bác 1 cách thê thảm, cứ hăng hái trả lời 10 câu thì hết 7 câu là đáp án sai, Nhất Bác tất nhiên phải thay người yêu lĩnh phạt, tội nhất vẫn là Nhất Bác rõ ràng điều trả lời đúng vậy mà vẫn phải lĩnh phạt, Tiêu Chiến càng chơi càng hăng khiến Vương Nhất Bác muốn chạy trốn khỏi chỗ này ngay lập tức.

" Tiêu Chiến , cậu ngồi im giúp mình được không ?".

Nhất Bác mồ hôi đầy trán cố gắng điều chỉnh nhịp thở nói với Tiêu Chiến.

" Mình đang chơi rất vui mà ".

Tiêu Chiến trả lời 1 cách hết sức là nhẹ nhàng.

" Mình không thấy vui chỉ thấy mình sắp tiêu rồi".

Nhất Bác dựa vào Tiêu Chiến tranh thủ hít thở.

" A.. mình xin lỗi, cậu uống nước đi ".

Tiêu Chiến biết chuyện gì rồi liền đưa nước cho Nhất Bác tiện tay lau mồ hôi cho cậu.

" Hahaha... Tiêu Chiến chơi như cậu mình cũng muốn chơi ".

Trác Thành vừa nhai đậu phộng vừa nói.

" Cậu muốn chết à ".

Vu Bân liền đập chân Trác Thành 1 cái.

" A... Bố người ta bạo lực gia đình ".

Trác Thành vừa ôm chân vừa hét lên.

" Mau gọi cảnh sát đi, ở đây có bạo lực gia đình ".

Quách Thừa vờ lấy điện thoại phì cười.

" Trác Thành thật đáng thương mà ".

Siêu Việt giả bộ tội nghiệp.

" Các cậu đúng là sao lại cười lên nỗi đau của người khác chứ ".

Trác Thành thấy đám bạn này thật là nhẫn tâm nỡ nhìn mình bị đau.

" A... mình cũng đau qua".

Mỹ Vân tự nhiên nhăn ôm ngực.

" Sao thế?"

Tử Ninh lo lắng.

" Tử Ninh sao cậu lại chạy ở tim mình làm gì chứ".

Mỹ Vân hai mắt long lanh nhìn Tử Ninh.

" Omg cẩu lương ".

Quách Thừa ôm đầu bất lực.

" Mau nhắm mắt lại tôi không thấy gì hết ".

Tiêu Chiến che hai mặt lại quay người sang Nhất Bác.

" Xung quanh mình bây giờ toàn cẩu lương ".

Siêu Việt thở dài quay đi.

" Cậu muốn trả đũa không?".

Tuyên Nghi nắm chặt tay Siêu Việt.

" Giải tán đi, tôi còn yêu đời ".

Mọi người đồng loạt ai về lều nấy.

" Nhất Bác cậu dìu mình sang bờ suối được không?".

" Được, chậm thôi ".

" Cậu xem ".

Tiêu Chiến lấy từ bụi cây ven suối ra 1 cái hộp.

" Cậu... Cậu làm cho mình à ".

" Đúng vậy, đẹp không?".

Nhất Bác vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy những con hạc giấy đủ màu sắc được xếp rất tỉ mỉ.

" Của cậu làm cái gì cũng đẹp, nhưng sao lại giấu ở đây ".

" Muốn tạo bất ngờ cho cậu, nên phải giấu, mà giấu trước lúc mình bị thương nên cậu không cần lo lắng ".

Tiêu Chiến vui vẻ trả lời.

" Làm sao đây, Tiểu Tán nhà ta càng ngày càng đáng yêu quá đi ".

Nhất Bác xúc động vuốt tóc Tiêu Chiến.

" Cậu thích là được ".

Tiêu Chiến mỉm cười 1 cách hạnh phúc.

" Tiêu Chiến cậu trả phí chăm sóc cho mình được không ".

" Hả? ".

Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại gần khiến cậu giật mình.

" Năn nỉ mà ".

Nhất Bác chỉ tay vào má cúi người xuống.

" Không được đâu, lỡ có ai thấy thì sao?".

Tiêu Chiến đỏ mặt nhìn quanh.

" Tối rồi, không ai thấy đâu ".

Nhất Bác kéo Tiêu Chiến gần hơn 1 chút.

* Moa * " lưu manh ".

Tiêu Chiến nhìn xung quanh 1 lượt, chòm người hôn Nhất Bác 1 cái rồi xấu hổ úp mặt vào ngực cậu.

" Yêu cậu ".

Nhất Bác nhanh chóng ôm lấy Tiêu Chiến thả nhẹ lên mái tóc của cậu 1 nụ cười ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com