< Chương 9: 1-4-3-0 >
Bây giờ đã hơn 22h rồi, cả ký túc xá bắt đầu chìm trong im lặng, phòng nào cũng chỉ còn ánh đèn nhè nhẹ sao lớp rèm bị gió vô tình thổi bay, thật bình yên mà, ký túc xá và cả ngôi trường này năm nào cũng đón chào những cô cậu học sinh khác nhau nhưng có lẽ năm nay là năm đáng nhớ nhất.
Mỗi ngày trôi qua ở ngôi trường này điều là những kỷ niệm đẹp và ký ức không thể quên, từng trang nhật ký điều là những điều thầm kín chúng ta muốn gửi gắm, từng trang vở , từng bài học điều khiến ta phải suy nghĩ và ghi nhớ.
Tiêu Chiến bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ, cậu muốn mỗi ngày trôi qua điều như hôm nay, mọi người cùng vui đùa, vui cười , cùng ăn cơm với nhau. Còn Vương Nhất Bác thì đang không cách nào ngủ được, cứ lăn qua lăn lại mãi không yên.
" Điềm Điềm cậu sao thế? ".
Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc thì thế Nhất Bác cứ không yên.
" Mình chỉ thấy hơi ngứa 1 chút thôi, cậu ngủ đi".
Nhất Bác sợ Tiêu Chiến lo lắng nên che tay lại.
"Cậu ngứa ở đâu vậy, mình xem xem".
Tiêu Chiến ngồi dậy bật sáng đèn.
" Không có gì đâu, cậu ngủ đi đi ".
Nhất Bác giật mình chùm kín tay lại, nét mặt có chút căng thẳng.
" Không sao đâu, mình chỉ xem thôi ".
Tiêu Chiến bước lại định cầm tay Nhất Bác lên xem thử.
" Mình đã nói không cần rồi mà ".
Nhất Bác lớn tiếng , giấu tay mình ra phía sau.
" Mình chỉ muốn quan tâm cậu thôi, nếu cậu không thích cũng không cần hung dữ với mình như vậy ".
Tiêu Chiến tự dưng có chút khó chịu, hình như còn có chút sợ ,ngạc nhiên nhìn Vương Nhất Bác.
" Không ... Phải ... Tiểu Tán mình... ".
Vương Nhất Bác biết vừa rồi mình sai rồi nên vội vàng đứng lên trấn an Tiêu Chiến, quên mất tay đang đỏ lên.
" Nhất Bác ,tay của cậu... ".
Tiêu Chiến liếc nhìn đôi tay đang ửng đỏ của Vương Nhất Bác mà lo lắng nói.
" Mình không sao ".
Nhất Bác 1 lần nữa rút tay về nhưng đã bị Tiêu Chiến chặn lại.
" Sưng lên cả rồi còn nói không sao, cậu ăn phải thứ gì mà lại dị ứng nặng thế kia ".
Tiêu Chiến xót xa nhìn đôi tay ngày càng sưng đỏ lên của Vương Nhất Bác.
" Không sao đâu , mai sẽ ổn thôi , không cần lo lắng ".
Nhất Bác xoa đầu Tiêu Chiến , rồi mỉm cười.
" Thế này mai sẽ làm mủ mất ,chờ mình chút ".
Tiêu Chiến nói rồi chạy đến bàn học lấy ra 1 lọ thuốc.
" Cậu làm gì đó? "
Tiêu Chiến kéo Nhất Bác ngồi xuống ghế, Nhất Bác giật mình rút tay lại.
" Đây là thuốc mẹ cho mình , trị dị ứng rất tốt , nào ngồi im ".
Tiêu Chiến cẩn thận thỏa thuốc cho Nhất Bác, hành động cực kỳ nhẹ nhàng.
" A.../ Đau à?".
Nhất Bác nhăn mặt, Tiêu Chiến xót xa nhìn Nhất Bác.
" Hơi rát 1 chút..../ Mình thổi cho cậu ".
Nhất Bác lắc đầu trả lời, thấy thế Tiêu Chiến nhẹ nhàng thổi lên vết thương giúp cậu đỡ đau hơn.
Thật tốt khi có 1 người quan tâm chăm sóc,lo lắng cho mình, khung cảnh bây giờ chẳng phải rất ngọt ngào sao? 1 người ngắm nhìn người kia dưới ánh đèn màu trắng ở góc bàn.1 người chăm chú ,tỉ mỉ thổi vết thương vì sợ ai kia sẽ bị đau.
" Tiểu Tán, cảm ơn cậu ".
Vương Nhất nhẹ nhàng khom người hôn lên trán Tiêu Chiến nói.
" Cậu... Kỳ quá à ".
Tiêu Chiến sờ trán 1 cái rồi ngại ngùng cúi đầu.
" Dễ thương thật đó ".
Nhất Bác mỉm cười nhẹ nhàng ôm Tiêu Chiến vào lòng.
" Ấm thật đó, ở trong vòng tay của Điềm Điềm thật dễ chịu ".
Tiêu Chiến cũng vòng tay qua eo ôm chặt Nhất Bác.
" Thế sao này mình sẽ sưởi ấm cho Tiểu Tán nhiều hơn ".
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên tiếng.
" Hứ, mình không cho đâu ".
Tiêu Chiến quay sang le lưỡi trêu chọc Nhất Bác.
" Mình mặc kệ mình vẫn cứ ôm ".
Vương Nhất Bác càng siết càng chặt khiến Tiêu Chiến không kịp phản ứng.
" Trễ rồi đó ".
Tiêu Chiến chỉ tay vào đồng hồ.
" Được rồi cùng đi ngủ đi ".
Nhất Bác thản nhiên lên tiếng.
" Cùng nhau ngủ sao? ".
Tiêu Chiến tròn xoe mắt nhìn Vương Nhất Bác.
" Chứ cậu muốn ngắm mình ngủ à, nào về giường đi ".
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến.
" Ồ ra vậy .... / Không vậy thì thế nào ?".
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhàng, Nhất Bác nhịn cười nhìn Tiêu Chiến.
" Không có gì,ngủ ngon ".
Tiêu Chiến đi nhanh về giường trùm chăn lại
¶ Sáng hôm sau ¶
" Chị Gia Huệ ".
Song Thư vội vàng chạy đến chỗ Giá Huệ.
" Có chuyện gì?".
Gia Huệ nhìn cô ta , hỏi qua loa.
" Chị có gặp Tiêu Chiến không ạ?".
Cô ta nhẹ nhàng nói rồi mỉm cười.
" Không có, có chuyện gì sao?".
Gia Huệ lạnh lùng trả lời.
" Thế chị biết chuyện em là vị hôn phu của Tiêu Chiến chứ?"
Cô ta thăm dò Gia Huệ.
" Đó là chuyện của người lớn, tôi không quan tâm ".
Gia Tuệ nhận phần ăn rồi rời đi.
" Chị à, dù sao thì chúng ta sau này cũng ở cùng nhà mà chị đừng lạnh lùng như thế ".
Cô ta chạy theo Gia Huệ vừa cười vừa nói.
" Một nhà?".
Gia Huệ dừng lại , nhìn Song Thư.
" Đúng đó ".
" Cô mơ à?/ không có ".
Gia Huệ cười khẩy, Song Thư lắc đầu.
" Thứ nhất tôi là con gái sau này phải gả đi nên chuyện ở chung là không thể nào. Thứ 2 đó những lời nói vui của người lớn nên đừng hy vọng. Thứ 3 cô không xứng, Tiêu Chiến nhà chúng tôi xưa nay luôn đứng nhất còn cô đến top 20 còn chưa vào được và điều cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất đó là người bên cạnh Tiêu Chiến sẽ do Tiêu Chiến quyết định".
Gia Huệ nói rõ ràng từ chữ 1 rồi rời đi.
" Nếu người Tiêu Chiến thích là nam thì chị vẫn không quản à?".
Cô ta bức xúc xen lẫn tức giận lớn tiếng.
" Chỉ cần Tiêu Chiến thật lòng và cảm thấy hạnh phúc thì tôi luôn ủng hộ , bất kể người đó là ai ".
Gia Huệ quay người nhìn chằm chằm cô ta.
" Thế sao không phải là em chứ?".
Cô ta nhất định không chịu cho Gia Huệ rời đi.
" Vì... KHÔNG CÙNG ĐẲNG CẤP ".
Gia Huệ nhấn mạnh từ chữ cuối cùng nụ cười nhẹ.
" Chị bọn em bên này ".
Tiêu Chiến vẫy tay khi thấy Giá Huệ.
" Chào chị em là Vương Nhất Bác".
Nhất Bác lịch sự đứng lên chào .
" Nào ngồi đi, không cần khách sáo ".
Gia Huệ ngồi xuống vui vẻ nói.
" Chị à, bài này em không chắc, chị xem giúp em đi ".
Tiêu Chiến đưa vở về phía Gia Huệ.
" Nào ,chỗ này thiếu rồi ,phải kẻ 1 đường từ góc này đến góc này để tạo độ cân xứng thì mới tính được chứ".
Gia Huệ nhìn 1 lúc rồi tận tình chỉ ra lỗi sai của Tiêu Chiến.
" Woo , chị giỏi thật, em ngồi cả tiếng mới giải được đó ".
Nhất Bác ngưỡng mộ nhìn Gia Huệ.
" Bình thường thôi, do chị từng học thôi, sau này mấy đứa sẽ càng giỏi hơn ".
Gia Huệ mỉm cười nhìn Nhất Bác và Tiêu Chiến.
" À mai là thứ 7 rồi , buổi chiều em nhớ ra cổng trường đó , về chung với chị luôn ".
Gia Huệ vừa ăn sáng vừa nói với Tiêu Chiến.
" Em biết rồi , à phải rồi mai Điềm Điềm có về nhà không?".
Tiêu Chiến trả lời chị mình rồi quay sang hỏi Nhất Bác.
" Tất nhiên có rồi, cả tuần không gặp ba mẹ và em gái rồi , rất nhớ họ".
Nhất Bác hào hứng nói.
" Thế chủ nhật chúng ta cùng đi chơi ".
Gia Huệ nhìn họ vui vẻ đề nghị.
" Được đó, sắp tới sẽ rất bận ".
Tiêu Chiến cũng đồng ý.
" Thế rủ thêm mọi người cho vui ".
Nhất Bác nhìn họ trông chờ câu trả lời.
" Tất nhiên rồi ".
Gia Huệ và Tiêu Chiến đồng thanh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com