mười bảy
Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường nghịch điện thoại thì bên ngoài có người đẩy cửa vào. Đang dở ván game cũng không thể rời mắt, chỉ nghe được tiếng bước chân của Tiêu Chiến liền lên tiếng
"Anh.. "
"Ừ, có người muốn đến thăm em"
"Đợi em chút, sắp xong rồi"
.
Đợi một chút, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông điện thoại xuống, ngước lên nhìn anh.
"Ai vậy anh?"
Tiêu Chiến mỉm cười quay ra bên ngoài gọi người vào.
"Tiểu Bác...."
"Anh Bạch... "
Vương Nhất Bác vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vội vàng vàng trèo xuống khỏi giường.
"Ấy ấy, đừng kích động như vậy, em ngồi xuống đi". Bạch Duệ Thần từ bên ngoài tiến tới ngồi xuống bên cạnh giường cậu.
"Anh, anh tỉnh từ bao giờ vậy?"
Bạch Duệ Thần đưa tay xoa đầu cậu em trai này. Sau đó lại từ tốn nói chuyện. Tiêu Chiến cũng để cho hai người có không gian riêng, lập tức ôm theo hồ sơ đi ra.
"Anh tỉnh dậy từ trước khi em bị thương. Là Tiêu Chiến giấu không cho người khác biết, nói để anh hồi phục rồi mới có thể an toàn được"
"Ra là nhờ anh ấy"
"Ừ, lần này bắt được Hàm Lộc và bọn Phi Mã, công lao rất lớn là nhờ có em. Cấp trên đang đưa ra quyết định thăng em làm đội phó đó."
"Gì? Em vừa tỉnh dậy, có biết gì đâu. Sao lại.. "
"Ha ha, chỉ riêng đống bằng chứng của em cũng đủ bắt trọn ổ rồi."
.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, cuối cùng Bạch Duệ Thần đành phải ra về. Dù gì ở đội bây giờ cũng rất bận, đành đợi dịp khác cùng nhau trò chuyện.
..
Vương Nhất Bác bình thường sẽ nằm trên giường, không thì lại chơi game hoặc đi loanh quanh trong bệnh viện. Vốn dĩ muốn được về nhà, vậy nhưng bệnh viện, đặc biệt là Tiêu Chiến nhất quyết giữ cậu lại. Muốn chắc chắn tình trạng đều ổn rồi mới dám để cậu xuất viện.
.
"Suy nghĩ gì mà thất thần quá vậy, anh gõ cửa mấy lần cũng không biết"
Tiêu Chiến từ lúc nào đã đứng bên cạnh, cùng cậu trông ra bầu trời đêm đầy sao.
"Cũng không có gì. Suy nghĩ xem rốt cục phải làm thế nào thì anh mới yêu em". Vương Nhất Bác nửa đùa nửa thật.
Tiêu Chiến bên cạnh chỉ biết im lặng cúi đầu.
Vương Nhất Bác nhìn anh, vẫn là đau lòng đến vậy. Có lẽ, Tiêu Chiến thực sự chỉ đơn giản xem cậu là em trai.
"Ha ha, em đùa thôi. Chẳng cần phải nặng nề đến thế". Vương Nhất Bác mỉm cười chua chát, xoay người bước vào bên trong.
"Em muốn được xuất viện, bao giờ thì có thể"
"Tạm thời em cứ ở đây đi.. Bao giờ tình hình ổn...."
"Em đã rất ổn rồi... Em không muốn ở đây nữa, em không chịu được". Là em không chịu được cảnh ngày ngày nhìn thấy anh, ngày ngày được anh chăm sóc, nhưng vốn dĩ chẳng phải thứ tình cảm em mong đợi. Em sợ, em sợ mình sẽ lại ảo tưởng, em nghĩ rằng anh như vậy là vì yêu em. Em thực sự rất sợ.
"Vậy hai hôm nữa, anh làm thủ tục cho em"
"Được, cảm ơn anh. Anh về đi. Cũng muộn rồi"
...
Yêu một người không yêu mình, cảm giác sẽ thế nào đây?
Nên ích kỉ giữ chặt anh bên cạnh hay sẵn sàng chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu?
Người ta nói, khi bạn thật lòng yêu ai đó, chỉ cần người ta hạnh phúc, vậy bạn sẽ hạnh phúc. Nhưng có đành lòng không, khi mà hạnh phúc của anh là một người khác chứ không phải mình?
"Em thừa nhận rằng em ích kỉ, nhưng Tiêu Chiến à, anh có biết không, em thực sự rất sợ, sợ một ngày nhìn thấy anh yêu người khác, em lúc đó phải làm sao đây? Em không thể ép buộc anh yêu em, nhưng lại không cam lòng nhìn hạnh phúc của anh không phải mình."
Vương Nhất Bác chẳng biết diễn tả cảm xúc của bản thân hiện tại là gì, chỉ biết là phi thường phi thường khổ sở.
....
Tiêu Chiến lên giường rồi, vẫn là không tài nào ngủ nổi. Từng lời nói, từng âm điệu, kể cả nụ cười chua chát đó của Vương Nhất Bác đều được anh thu hết vào mắt và khắc sâu ở trong não. Anh thực sự không hiểu nổi, rốt cục tình cảm của anh dành cho Vương Nhất Bác là loại tình cảm gì. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại chẳng thể có nổi một đáp án.
Ngày ngày nhìn thấy cậu, đối diện với cậu, lại chẳng còn có thể tự nhiên nữa. Ánh mắt của cậu luôn nhìn anh da diết như vậy, anh lại không đủ sức để nhìn thẳng vào đó.
...
Vương Nhất Bác ra viện rồi, trở về lại căn hộ trước đây. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, lại phải nhờ sự giúp đỡ của A Minh và Lý Long giúp một tay dọn dẹp lại. Cả một ngày trời ba người tất bật mới ổn thỏa được mọi thứ. Chẳng biết bao lâu rồi ba người mới lại cùng nhau ăn chung một bữa cơm, vậy nhưng ai cũng có thể nhìn ra Vương Nhất Bác không mấy vui vẻ.
Ăn uống dọn dẹp xong, bác Lý cũng đã về trước, chỉ còn lại A Minh cùng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác im lặng đứng nhìn thành phố, sau đó lại chầm chậm thở dài.
"Em có tâm sự sao? Gần đây anh thấy em buồn"
"Thì ra yêu một người không yêu mình lại đau đến như vậy. So với vết thương này, chẳng là cái gì cả". Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay chỉ vào vết thương trên lồng ngực.
Cảm giác đau âm ỉ nơi tim mỗi lần nhắc đến chuyện này lại một rõ ràng hơn.
"Đúng vậy, yêu người không yêu mình, đau đớn nhưng lại chẳng thể từ bỏ. Chính là vì không nỡ"
Vương Nhất Bác lặng thinh cúi đầu. A Minh tiến tới vỗ vai an ủi cậu.
"Không sao cả, anh tin với sự chân thành của em, sẽ có lúc người ta cảm động thôi"
"Có thể sao, không thể đâu.. Vốn dĩ đã không thể rồi"
"Đừng bi quan như vậy"
"Em biết rồi, anh về ngủ sớm đi. Cũng muộn rồi"
"Ừ, em cũng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá. Em nên nhớ em vừa khỏi bệnh đó, đừng để ngã bệnh. Anh ở Bắc Kinh mà, lúc nào buồn cứ gọi cho anh. Có biết chưa?"
"Em biết rồi"
.
Thời gian quen biết Vương Nhất Bác không lâu, vậy nhưng A Minh lại luôn yêu thương cậu như yêu thương em trai mình. Bây giờ nhìn Vương Nhất Bác u sầu, vẫn là muốn bảo bọc đứa em này.
...
Không lâu sau Vương Nhất Bác cũng về lại cuộc sống vốn dĩ của nó, ban ngày đến sở cảnh sát, tối về ôm điện thoại chơi game không thì xem đua xe, lâu lâu có thể cùng Tiêu Chiến nói dăm ba câu. Cậu nhớ anh, lại chẳng còn cách nào khác ngoài việc để nỗi nhớ gặm nhấm tâm can mình. Cậu còn cách khác sao, ngoài im lặng chờ đợi câu trả lời từ anh, cậu chẳng còn cách nào nữa.
Lâu lâu cũng sẽ ghé đến bệnh viện, đôi lúc sẽ nói chuyện vài câu, hay chỉ đơn giản là đứng nhìn anh một lúc sau đó lại trở về. Anh hỏi cậu có phải rất mệt không, hay không khỏe ở đâu, cậu chỉ đơn giản là mỉm cười rồi lắc đầu. Trong thâm tâm thực sự muốn gào lên rằng 'em rất mệt, rằng tim em đau lắm, đau vì sự thờ ơ xem như không có gì của anh'. Vậy nhưng cậu không thể làm vậy, ngoài chuyện im lặng ở cạnh anh, cậu còn lựa chọn khác sao?
Tình yêu vốn dĩ là như vậy, là là con dao hai lưỡi, nếu là hai bên cùng yêu nhau, vậy thì không có gì để nói, nhưng nếu nó là tình cảm từ một phía, chính là cảm giác "một người bình chân như vại, một người đau thấu trời xanh".
_-----------_
#tôm
#04.07
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com