mười lăm
Vương Nhất Bác được đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Chiến cũng vừa ngất lịm trước cửa phòng.
..
Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, cũng đã 2 giờ sáng. Anh vội vàng muốn rời giường, nhưng cơ thể lại đau nhức không thôi. Lục Tề từ bên ngoài bước vào, mang theo cho anh bát cháo còn bốc khói.
"Cậu tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi"
"Nhất Bác, em ấy sao rồi? Hả?"
"Tiêu Chiến, cậu bình tĩnh nằm xuống đã"
Tiêu Chiến vẫn một mực không chịu, cố gắng gượng ngồi dậy. "Cậu mau nói, em ấy sao rồi? Hả?"
Lục Tề vỗ vai an ủi anh, cố gắng để anh ổn định tinh thần lại đã. "Cuộc phẫu thuật kéo dài 5 tiếng. Mất máu quá nhiều, vết đạn lại ngay vị trí nguy hiểm, vậy nên.... "
Tiêu Chiến không kiềm chế nổi nữa, bật khóc.
"Nhất Bác, tôi muốn gặp em ấy.. ". Nói là làm, Tiêu Chiến vùng dậy, liền bị Lục Tề níu lại.
"Tôi nói cậu bình tĩnh đã. Cuộc phẫu thuật tương đối thành công. Nhưng phải theo dõi nhiều hơn. Tim cậu ta, vừa ngừng đập 2 lần rồi. Bác sĩ đều đang cố gắng. Qua được đêm nay, coi như cũng..... "
"Cậu đừng nói nữa. Tôi muốn gặp Nhất Bác, tôi muốn gặp Điềm Điềm của tôi... Tôi... Hức... Tôi... "
Vì quá kích động, Tiêu Chiến một lần nữa ngất đi trên giường bệnh.
...
Dương Nhậm đứng yên trước giường bệnh của Vương Nhất Bác, chẳng biết nên diễn tả cảm xúc là gì. Vừa đau lòng vừa bất lực, xen lẫn một chút hối hận. Cậu một phần đang trách bản thân, nếu đến sớm hơn một chút, thì Vương Nhất Bác có lẽ đã không nằm ở đây. Nếu đến sớm một chút, có lẽ đã kịp cứu Vương Nhất Bác.
"Cậu phải sớm tỉnh dậy nghe không, tôi đợi cậu, mọi người đều đợi cậu"
...
2 tuần sau
.
Tiêu Chiến cả ngày hầu như đều ở bệnh viện. Làm công việc của một bác sĩ, sau đó lúc rảnh đều ở trong phòng của Vương Nhất Bác. Bây giờ Vương Nhất Bác được sắp xếp để nằm ở một phòng VIP. Được chăm sóc cẩn thận, máy móc đầy đủ.
Tiêu Chiến vừa xong công việc của một ngày, liền ghé sang phòng cậu.
"Bác Lý, bác đến lâu chưa?"
"Chiến hả? Bác cũng vừa đến một lúc thôi. Con vừa tan làm sao?". Lý Long cũng thường hay lui tới chăm sóc Vương Nhất Bác, cũng từng nghe cậu kể nhiều về anh. Bây giờ cũng coi Tiêu Chiến như con cháu trong nhà.
"Vâng ạ."
"Con đừng suy nghĩ nhiều quá. Tiểu Bác từ nhỏ đã là đứa trẻ mạnh mẽ. Rồi nó sẽ sớm tỉnh dậy thôi"
"Vâng"
Tiêu Chiến gượng cười cúi đầu. Hằng đêm anh đều mơ thấy Vương Nhất Bác, mơ thấy cậu rời xa anh mãi mãi. Giật mình thức dậy, trên mặt đều là nước mắt. Hơn ai hết Tiêu Chiến cực kì khổ sở, ngày ngày đều phải tỏ ra mạnh mẽ, chỉ có đêm đếm đối diện với cậu, anh cảm giác như tim mình không trụ nổi, anh thực sự ước rằng bản thân có thể cùng cậu san sẻ chút ít nổi đau. Nhìn cậu, anh cảm thấy đau thấu tâm can.
"Chiến, con đừng như vậy. Tiểu Bác chắc chắn cũng không muốn lúc tỉnh dậy sẽ nhìn thấy Tiểu Tán của nó suy yếu như vậy đâu. Con biết không, lúc nó mới về nhà họ Vương, lúc đầu thực sự rất lạnh lùng, bác nói chuyện với nó nó cũng chỉ gật đầu rồi lắc đầu. Vậy mà khi nhắc đến tên con, nó đã theo bác nói chuyện 1 ngày trời. Kể tất cả mọi thứ về con, một đứa trẻ 8 tuổi ríu ra ríu rít nói, thực sự rất đáng yêu đó. Nhưng sau đó không lâu thì nó bị bệnh, sau đó không còn nhớ gì nhiều nữa. Bác lại là người kể cho nó nghe chuyện của con. Ban đầu nó vốn lạnh lùng lắm, sau đó dần dần như tiếp nhận, đôi lúc không nói trực tiếp, nhưng lại âm thầm cỗ vũ bác nói nhiều hơn một chút về con. Còn nhớ nó vốn sợ tối, nhưng từ sau khi bị bệnh, nó hoàn toàn thay đổi, tự mình khắc phục, còn mạnh mẽ hơn cả lúc trước. Vậy nên con yên tâm, con chỉ cần vui vẻ bên cạnh thằng bé, một đứa trẻ mạnh mẽ như nó, sẽ sớm tỉnh dậy thôi."
Tiêu Chiến bị lời nói của ông làm cho bật khóc, nước mắt kìm nén bao lâu cuối cùng không nhịn được liền rơi xuống.
"Khóc đi, có lẽ như vậy con sẽ thấy thoải mái hơn. Nhưng khóc xong rồi, phải lạc quan mà sống, để lúc Nhất Bác tỉnh dậy, nó không phải đau lòng vì thấy con đau buồn như vậy". Lý Long nói xong, vỗ vỗ vai anh mấy cái rồi ra ngoài.
Tiêu Chiến ngồi lại, cầm lấy tay cậu áp vào má mình.
"Điềm Điềm, em hứa sau này sẽ là người lau nước mắt cho anh, tại sao bây giờ anh khóc đến thương tâm như này mà em không chịu lau? Em thất hứa, em xấu xa"
"Em bao giờ thì tỉnh dậy, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Có rất nhiều thứ muốn cùng em làm, có rất nhiều nơi muốn cùng em đi. Em tỉnh dậy đi được không?"
"Điềm Điềm, em sẽ tỉnh dậy mà, phải không?"
"Điềm Điềm, em có nghe thấy anh đang nói chuyện với em không?"
"Anh nhớ em, nhớ ánh mắt của em, nhớ nụ cười của em, nhớ giọng nói của em nữa"
"Chỉ cần em tỉnh dậy, em muốn gì anh cũng sẽ làm cho em. Em còn nhớ không? Lúc trước anh nói em mau trở về nhà, em giận dỗi vì cho rằng anh đuổi em, thực sự là anh đang lo lắng cho em đó. Bây giờ em tỉnh dậy đi, anh đem em về nhà. Anh và em sẽ sống cùng nhau, không đuổi em nữa, em thấy như vậy có được không? Hả?"
"Tỉnh dậy đi em, coi như anh cầu xin em đó. Chỉ 2 tuần mà anh gần như không chịu nổi, nếu em vẫn kiên quyết nằm đây, hay là anh theo em nhé?".
Tiêu Chiến vừa nói vừa đưa tay vuốt lên mặt cậu, vậy mà vừa dứt câu, nước từ khóe mắt cậu chảy xuống. Tiêu Chiến nhìn đến thất thần. Vội ôm chặt lấy cậu, bật khóc..
"Đừng khóc Điềm Điềm, đừng khóc. Anh sẽ không rời xa em, anh sẽ mạnh mẽ, sẽ luôn bên cạnh em, chờ đợi em. Được không?"
"Đừng rời xa anh. Anh sẽ chờ em."
....
.
Tiêu Chiến đang ở phòng làm việc, y tá lại hối hả vào gọi anh.
"Bác sĩ Tiêu, người nhà của anh....."
Y tá chưa nói xong, Tiêu Chiến đã vụt chạy đến phòng của Vương Nhất Bác. Bên trong các bác sĩ đang kích điện, cả cơ thể cậu đều giật nẩy lên, nhưng tim lại không có dấu hiệu đập trở lại.
Tiêu Chiến ở bên ngoài muốn lao vào, lại bị níu lại
"Làm ơn đi, hãy cứu em ấy."
"Nhất Báccccc"
Bên trong các bác sĩ đang cố gắng hết sức, nhưng có lẽ đã hết cơ hội rồi.
Tiêu Chiến ở bên ngoài gần như hóa điên.
"Vương Nhất Bác, nếu em chết, anh nhất định sẽ theo em"
Tiêu Chiến vừa gào xong, bên trong nhịp tim Vương Nhất Bác liền đập trở lại, Tiêu Chiến ngồi bệt xuống nền nhà bật khóc.
"Cảm ơn em, Nhất Bác, cảm ơn em"
_--------------_
#tôm
#02.07.20
Đùa thôi chớ sao mà kết đó được 😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com