Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Em sẽ yêu anh thật cẩn thận. (Tạm drop).

Hôm nay, Tiêu Chiến đã hẹn gặp bác sĩ Cố là người phụ trách điều trị cho mẹ anh trước kia, hơn nữa bây giờ còn là bác sĩ riêng của cha anh- Tiêu Gia Thành. Mục đích của chuyến đi lần này đặc biệt thuần túy, anh đơn giản chỉ muốn tìm hiểu tình trạng bệnh tình của cha, xem xem đã đến mức độ nào. Theo diễn biến anh nhớ được mà suy đoán, hẳn sau khi phát hiện bị cắm một cái sừng lớn ông mới tâm thắt đau đớn đến đổ bệnh, người già kì thực rất nhạy cảm đã thế còn mắc tâm bệnh, hầy, không thọ.

Tiêu Chiến ăn hết bát cháo đã được hâm nóng, uống mấy viên thuốc gói cẩn thận trên bàn, cười ngốc gì đó rồi rút điện thoại ra chụp những thứ ngổn ngang còn sót lại, kèm theo icon "xúc động" gửi đi. Chưa đầy ba mươi giây sau đã có tin phản hồi: "Anh sao rồi, có đỡ hơn không?"

Tiêu Chiến hồi đáp: "Cảm ơn."

Nhất Bác rep lại nhanh chóng: "Không thích. Dùng câu khác nói đi."

Khóe miệng anh cong lên: "Mới sáng đã muốn ăn đòn rồi sao?"

Bên kia lập tức gửi sang meme đau khổ, không thiết tha cuộc đời, Tiêu Chiến nhìn thấy suýt cười té xỉu, tức thì an ủi: "Được rồi! Kẹo đường, ngoan. Lần sau cậu ốm tôi chăm sóc cậu được chưa"

Lập tức phản hồi lại: "Được. Chiều nay anh bận không?"

"Không biết nữa. Có chuyện gì sao?"

Nhất Bác: "Muốn mời anh đi dự tiệc."

Tiêu Chiến: "Dự tiệc. Tôi không đi đâu."

Nhất Bác: "Sao vậy? Phiền phức?"

Nhất Bác gửi icon Hahaha, anh không ngờ có người hiểu mình như vậy.

"Đúng rồi đấy! Phiền chết đi được."

Nhất Bác cười tủm tỉm: "Vậy tối tôi qua chỗ anh."

Tiêu Chiến rùng mình ngồi co lại một đoàn: "Đến làm gì?"

Bên kia rep với tốc độ ánh sáng: "Lấy đồ, tôi bỏ quên."

Anh nheo mày thắc mắc nhìn xung quanh rồi nhắn lại: "Quên thứ gì, sao tôi không thấy?"

Cứ mỗi lần phấn khích là lưỡi liền thò ra liếm môi xong cười gian xảo phản hồi: "Trong máy giặt. Mà anh thật tình. Ủ ấm cho anh cả đêm qua cũng không cảm nhận thấy sao, tôi đâu có mặc đồ trong."

Vừa mới lướt qua dòng tin nhắn, điện thoại đã từ trên tay rớt xuống đất cái cộp, hai má Tiêu Chiến ửng hồng như trái ớt, cái cảm giác thôn thốn, nhộn nhạo hết cả người, anh dùng Web chat thu âm lại ba từ "Đồ lưu manh" thật hùng hồn rồi giận dữ đem điện thoại ném vào trong balo rời khỏi nhà.

Trước đây mỗi lần đến phòng khám mẹ thường cùng anh rẽ qua Trà Viên trước vì bác sĩ Cố thích nhất là loại trà Bạch Quan Âm ở đây. Hôm nay đến thật không may, trà Bạch Quan Âm trong tiệm đã bán hết nên anh đành phải tới khu vực dành cho khách ở bên ngoài tiệm để đợi. Trùng hợp thay anh lại vô tình gặp Tào Triết, giám đốc nhân sự của tập đoàn Tiêu Thị hay nói một cách trịnh trọng hơn là cái sừng trên đầu ông già anh, kẻ đã nhẫn tâm sát hại anh ở đời trước. Tiêu Chiến nép mình vào một góc kín đáo quan sát, nhìn bộ dạng thi thoảng lại dòm đồng hồ của ông ta nhất định đang đợi ai đó. Quả nhiên dự đoán không sai, chưa đầy mươi phút sau có một người đàn ông chạy đến mà người này cũng chẳng phải ai xa lạ, là lão Từ lái xe riêng của cha anh. Anh nhanh nhẹn chụp vài tấm hình, khi phóng to còn thấy rõ túi bưu kiện hai người họ tráo đổi với nhau, nhìn sơ sơ form dáng khá giống hồ sơ của phòng khám. Đợi bọn họ rời đi rồi Tiêu Chiến mới gọi một cú điện thoại cho ai đó, hai người bàn bạc hồi lâu, sau đấy anh lấy trà rời đi.

Bác sĩ Cố tính cách thanh đạm, rất thấu tình đạt lý, những gì anh hỏi trong quy chuẩn đều sẽ minh bạch giải thích cặn kẽ. Ông còn khuyên anh nên làm hòa với cha.

Tiêu Chiến cười buồn lắc đầu: "Ông ấy vốn có thừa nhận cháu đâu."

Bác sĩ Cố rót thêm trà cho anh dịu dàng nói: "Là cha mẹ sao có thể không thừa nhận con mình. Chẳng qua tính cha cậu cố chấp quá, còn cậu thì cố chấp y hệt ông ta."

Mất nguyên nửa ngày bù lại kết quả thu được không tệ, Tiêu Chiến tâm trạng vui vẻ lái xe trở về quán bar.

"Anh hai" mới bước vào quán đã bị nguyên tảng thịt đập vào mặt

"Oánh Oánh, sao em lại đến đây?" Tiêu Chiến ngạc nhiên.

Oánh Oánh buông cổ anh nó ra ấm ức: "Hôm nay, nhà họ Vương tổ chức tiệc nhưng em không muốn tham gia"

Cuối cùng anh cũng hiểu ra ý của nhỏ, lấp tức đẩy nó sang một bên: "Anh chịu, không giúp được gì đâu."

Biết kiểu gì anh cũng nói thế, nhỏ ngay lập tức lôi ra vũ khí bí mật, ôm lấy tay anh nó, hai mắt ngấn lệ, giọt ngắn giọt dài: "Anh bỏ mặc em. Tiêu Chiến không thương Oánh Oánh nữa rồi!"

Lôi lôi kéo kéo nửa tiếng đồng hồ cuối cùng vẫn là bị nhỏ dụ đến bữa tiệc. Anh vốn không quen biết ai ở đây nên sau khi bị con em đem bỏ chợ người thì ngay lập tức một đám thiếu nữ tuổi teen vội vàng sáp lại. Mặc dù cảm thấy cực kì phiền phức nhưng đứng trước những tâm hồn ngây thơ non trẻ này anh tuyệt đối không thể biểu lộ bất mãn, đành cười trừ qua loa. Khẳng định chắc đét là cười cực kì đại khái ấy vậy mà trong mắt ai đó chẳng khác nào không biết thân phận, câu dẫn người khác.

"Tiêu Chiến, anh đến rồi à?" Hạo Minh tiến lại cả người đều tỏa ra ánh sáng thiện lương ấm áp.

Mắt anh không rời, nhìn cậu ta gật gật. Hạo Minh tách anh khỏi mấy cô gái, ghé sát vào tai anh thì thầm: "Anh nhìn qua bên kia, cẩn thận, có người sắp khai chiến cả thế giới rồi đó!"

Vẫn là nụ cười cứng ngắc trên miệng nhưng lần này sau khi tia trúng ánh nhìn cào da, xé thịt của Nhất Bác anh liền cảm thấy khó thở dã man. Tiêu Chiến rất không tự nhiên mà bước về phía cậu.

Còn chưa kịp mở miệng hàn huyên liền bị nó bả bốp vào cánh tay một phát, Tiêu Chiến nén giọng, ánh mắt cẩn thận nhìn xung quanh: "Điên à. Cậu dám đánh tôi."

"Đánh anh thì đã sao?" Nhất Bác trưng ra bộ mặt diss cả thế giới.

"Cậu..." anh trực tiếp siết tay thành nắm, hướng thẳng ngực Nhất Bác đấm một cú.

Thằng nhỏ vốn chẳng chịu thua ai bao giờ, Tiêu Chiến lại chọc đúng vào cái tình thú thích bắt nạt của nó, vậy là xong rồi, cậu dơ tay bả đét vào mông anh. Ngay đó kéo anh lại, khóe miệng đã cười đến xấu xa: "Đánh tiếp. Hay chúng ta đổi nơi khác đánh."

Tiêu Chiến kì thực muốn bóp chết cậu ta ngay lúc này nhưng vẫn cố gắng duy trì biểu tình, anh nắm lấy cổ áo Nhất Bác kéo lại, trêu chọc bên tai cậu: "Cậu ấy à. Muốn đánh, tôi hoan nghênh."

Hai người buông nhau ra rồi lại quay sang nhìn nhau, càng nhìn càng cảm thấy cả một bầu trời tình ý dai dẳng, phong hoa tuyết nguyệt bay toán loạn. Chính là cứ sáp đến gần liền vô thức trên gương mặt cả hai xuất hiện ý cười lấp lánh.

"Chẳng phải nói phiền sao?" Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến bất lực vươn vai một cái: "Công chúa ra lệnh, không thể không đi."

Vẻ mặt Tiêu Chiến bấy giờ thật đáng yêu, giống như làm nũng lại giống như oán hờn, Nhất Bác không tự chủ được mà phát sinh ý muốn đem người này giấu đi.

"Có đánh nhau kìa."

Tiếng ồn ào làm phân tán bầu không khí trịnh trọng, Nhất Bác và Tiêu Chiến theo chân người giúp việc mà chạy tới.

"Buông anh ấy ra, cái tên này." Oánh Oánh lao tới dùng chân đá thẳng vào bụng của thanh niên nọ khiến cậu ta loạng choạng ngã thẳng xuống hồ bơi. Anh chàng bồi bàn điển trai lồm cồm bò dậy ôm lấy vai nó có ý rời đi. Đương nhiên, đám vệ sĩ 24/24 của Vương thị đâu phải để làm cảnh, ngay tức thì dàn trận vây họ lại. Cả Nhất Bác và Tiêu Chiến dù chưa nắm được tình hình nhưng xét về tương lai, người trong nhà đóng cửa bảo nhau vẫn hơn. Nhất Bác lạnh lùng gật đầu một cái tất cả đều tản hết nhường lối. Minh Hạo cũng nhanh chóng sắp xếp tiết mục nhằm lấy lại bầu không khí ban đầu.

Tiêu Chiến vốn định đi tìm Oánh Oánh nhưng cuối cùng bị Nhất Bác kẹp chặt, cậu ghé sát tai anh nói: "Việc của người yêu nhau thì để họ tự giải quyết, anh còn định làm kì đà cản mũi."

Anh suy tư chốc lát ngây thơ hỏi: "Sao cậu chắc chắn là chúng yêu nhau."

Nhất Bác thực sự muốn cười lại cố nhịn lại: "Anh không biết hay sao còn hỏi?"

Tiêu Chiến chẹp miệng, giọng nhỏ líu nhíu: "Làm sao tôi biết được."

"Này" Nhất Bác siết lấy tay anh càng lúc càng chặt, ý cười tản mạn lan đến tận khoé mắt: "Tôi là người đầu tiên của anh phải không?"

"Há" Tiêu Chiến hoảng hốt lấy tay bịt chặt miệng cậu ta lại, ngó nghiêng xung quanh: "Cậu im miệng lại."

Nhất Bác gỡ tay anh xuống, lòng bàn tay cả hai đan vào nhau, cứ thế kéo anh chạy ra khỏi đám đông, cảm giác như có hàng trăm ánh mắt đang hướng về họ, mà để ý người khác để làm gì, quan trọng là phải tìm cách tách con cún nhỏ đang bám lấy cổ anh lúc này.

"Nhất Bác" anh nhăn mày, chun chun mũi: "Đừng nháo."

Cái chất giọng ấm áp ấy như muốn đầu độc người ta đến say, đầu mũi chạm khẽ vào nhau, hơi thở quấn quýt không rời, ánh mắt của Vương Nhất Bác lúc này đẹp đẽ, thanh thuần.

"Tiêu Chiến, em hôn anh được không?"

Câu hỏi này vô cùng trực tiếp, tỏ rõ thái độ cùng khát vọng mãnh liệt. Tiêu Chiến bị thứ áp lực vô hình đó làm cho đầu óc quay cuồng anh né tránh ánh mắt Nhất Bác, dè dặt hỏi: "Chúng ta như thế này có phải quá nhanh không? Tôi có chút chưa tiếp nhận được."

Nhất Bác vuốt ve gò má anh, xoay anh lại chính diện với mình, rõng rạc đề nghị: "Vậy bây giờ nói với anh là em thích anh, thích từ rất lâu rồi! Là em đang tỏ tình với anh, anh có hiểu không?"

"Cậu..." hai má anh nóng ran.

Nhất Bác tiếp tục tấn công: "Em có thể đợi. Đợi anh hoàn toàn tin vào thứ tình cảm này. Anh không cần đáp trả gì cả, là em tự nguyện."

"Đừng..."Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu, trong đáy mắt sóng tình dạt dào: "Đừng nói lời bi quan như vậy. Tôi thừa nhận đối với cậu có cảm xúc yêu mến, ở bên cạnh nhau cũng chưa từng bài xích. Chúng ta thử một lần, cứ vậy bên nhau đi."

Lời yêu khó nói lại làm cho bầu không khí càng trở nên nóng rực, bốn phiếm môi mỏng khẽ chạm vào nhau, Nhất Bác cực kì dịu dàng giống như đem hương vị này nếm từng chút một, sau khi tách mở hàm, đầu lưỡi cả hai lập tức quấn lấy nhau, bấy giờ sự ân cần ban đầu phút chốc hoá dữ dội. Nhất Bác liên tục tấn công chính là đem lưỡi của người kia luận động không ngừng, không cho thối lui. Hôn tới lúc đầu lưỡi tê cứng, dịch vị còn vương làm thành đường nối giữa cả hai, Nhất Bác gian manh nhìn anh thở dốc liền đó cắn lên môi anh một cái đánh dấu chủ quyền. Tiêu Chiến bị cắn, trong lòng bừng bừng tức giận cũng đem môi người kia cắn lại một cái, lúc sau nhìn sang mà muốn độn thổ, hai cái người này cứ nhìn nhau phút chốc liền bất giác cười thẹn.

Nhất Bác hôn lên vành tai anh, giọng nhỏ, thì thầm: "Em sẽ yêu anh thật cẩn thận."

Tiêu Chiến cắn môi dưới, thẹn đến mức muốn chạy trốn, cuối cùng chỉ gật đầu đồng ý: "Được, giao cho em đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com