Sức mạnh của sự uy hiếp
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đi hai vòng quanh thi thể cô nương xinh đẹp kia, sau đó dừng lại trước đầu thi thể. Nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang bị mộng du.
Hắn đột nhiên cúi người, ghé sát vào mặt thi thể.
Không không không...không phải hắn định khiếm nhã với người ta đó chứ? Tiêu Chiến hoảng sợ trợn tròn mắt.
Y đã sớm biết huyện lệnh là tên sắc ma, mua diễm thư cũng cứ phải từng tá từng tá một, nhưng không thể ngờ là ngay cả thi thể mà hắn cũng không chịu bỏ qua.
Quả nhiên hắn đưa tay nắm lấy cằm của cô nương ấy, lại ghé sát thêm một chút, chắc là muốn hôn rồi.
Trong lòng Tiêu Chiến tràn đầy tức giận, hận không thể chui qua ô cửa sổ. Trong lúc gấp gáp y chợt nảy ra một ý, đưa tay bịt mũi hạ thấp giọng khẽ kêu: "Vương...Vô...Cửu...".
"Ai?!".
"Vương Vô Cửu, ta chết thảm quá".
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thi thể, hắn biết rõ là có người giả quỷ hù mình. Cái tên quỷ giả này cũng chẳng chuyên nghiệp gì cả, ngay đến tên của hắn mà cũng gọi sai.
"Vương Vô Cửu đừng phá hoại sự trong sạch của ta".
"Tiêu Chiến, ngươi vào đây cho ta".
Khụ, hắn phát hiện ra nhanh thế sao? Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào.
Vương Nhất Bác thấy người bước vào đúng là Tiêu Chiến, hắn liếc mắt nhìn y: "cho dù ngươi có hiến thân trước mặt ta, ta cũng chẳng thèm chạm vào đâu".
"Đại nhân à, ngài biết ta muốn nói đi điều gì mà!", Tiêu Chiến vừa nói vừa tiến đến trước thi thể: "cô nương này thật sự rất xinh đẹp, chẳng trách đại nhân động lòng. Nhưng mà người chết là lớn nhất, đại nhân à! Tốt nhất ngài vẫn nên kiềm chế mình một chút đi chứ".
"Câm miệng!". Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng hiểu y nói 'phá hoại sự trong sạch của ta' là chỉ điều gì. Trong đầu tiểu tử này toàn những thứ lung tung gì gì đâu, lại còn cho rằng hắn muốn... Hắn phẩy tay áo một cái: "ngươi đừng có suy nghĩ bậy bạ, nói năng linh tinh".
Tiêu Chiến cười nhạo: "vừa rồi ngài làm gì cô nương ấy thế? Không phải là định chuyển nội đan tu luyện ngàn năm cho nàng ta chứ?".
"Ngươi mới là yêu quái ấy, ta đang khám nghiệm tử thi".
"Khám nghiệm tử thi? Có thể khám nghiệm ra được gì nào?".
Vương Nhất Bác chỉ vào môi người chết: "ngươi nhìn kỹ đi".
Tiêu Chiến nghe vậy, nửa tin nửa ngờ cúi xuống nhìn môi người chết. Ánh đèn không sáng lắm, y không nhìn ra manh mối nên cúi đầu thấp xuống thèm một chút.
"Ngươi đừng có chọc ghẹo nàng ta". Vương Nhất Bác cố ý nhắc nhở.
Tiêu Chiến không để tâm đến lời chế giễu của hắn, sự chú ý của y đang bị thu hút bởi vết thương nhỏ ở môi dưới của người chết. Miệng vết thương nằm ở chỗ hai bờ môi giao nhau, giống như bị nàng ta ngậm lấy vậy, vì ánh sáng và màu sắc của đôi môi, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được.
"Đây là vết thương à?". Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi.
Vương Nhất Bác gật đầu xác nhận: "đúng vậy!".
"Lạ thật, vết thương này làm sao mà có vậy?", Tiêu Chiến đưa tay sờ cằm lẩm bẩm: "bây giờ đang là mùa hè, dù không chăm sóc thì môi cũng sẽ không bị khô nứt như vậy".
"Cái này không phải là bị khô, môi bị khô thì thường nứt dọc theo đường vân của môi, vết thương này nằm ngang mà".
"Đúng rồi, chẳng lẽ là tự cắn?".
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "vậy phiền ngươi cắn môi của mình một cái đi, để ta xem xem thế nào".
Tiêu Chiến liền cắn môi dưới, trợn to mắt nhìn hắn. Vì muốn nhìn rõ mặt hắn nên y bất giác nheo mắt lại, thái độ đó lọt vào tầm mắt của Vương Nhất Bác, giống như hình ảnh một con báo đang săn mồi.
Vương Nhất Bác lùi về phía sau: "người khác cắn môi rõ ràng rất đáng thương, còn ngươi cắn môi y như là không được thỏa mãn ham muốn vậy".
"Ngươi...!". Tiêu Chiến quay mặt đi: "lòng nghĩ sao thì mắt sẽ thấy vậy, trong lòng kẻ háo sắc dù có là ma thì cũng không thỏa mãn được ham muốn".
"Khụ". Vương Nhất Bác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn xử sự theo đạo quân tử, bình thường cũng không phải người nói năng cay độc, nhưng mỗi lần gặp phải Tiêu Chiến là hắn liền mất tự chủ buông ra lời châm chọc.
Vương Nhất Bác không muốn cãi nhau với y, bèn nói thẳng vào chuyện chính: "vết thương này không phải do cô nương ấy tự cắn, lúc người ta tự cắn môi dưới thì sẽ vô thức thu môi vào trong, vì vậy vết cắn sẽ nằm ngay dưới môi, gần rìa môi dưới. Còn vết thương của nàng ta lại nằm phía trên, gần sát khoang miệng".
Tiêu Chiến gật đầu, vị huyện lệnh đại nhân này tuy nhân phẩm không được tốt cho lắm, nhưng đầu óc đúng là hữu dụng. Y hỏi: "không phải do nàng ta tự cắn, vậy là do người khác cắn rồi? ".
'Người khác cắn' có nghĩa là gì, hai người nam nhân trưởng thành như họ sao có thể không hiểu. Vương Nhất Bác có vẻ mất tự nhiên: "chắc là như vậy".
"Vậy thì người cắn nàng ta và người giết nàng ta, liệu có phải là cùng một người không?". Cũng không đúng nha, nếu như hung thủ giết người cướp sắc thì không thể nào chỉ cắn một chút như vậy. Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, cô nương này không hề bị xâm hại mà.
"Vết thương xuất hiện trước khi nàng ta chết không lâu, mặc kệ có phải là cùng một người hay không, người cắn nàng ta không tránh khỏi bị liên quan".
Tiêu Chiến gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ngáp một cái.
Vương Nhất Bác cũng có chút mệt mỏi, hắn bảo Tiêu Chiến: "ngươi tiếp tục nhìn đi, xem còn có thể phát hiện được thêm điều gì nữa không".
Tiêu Chiến liền lập tức quan sát xung quanh thi thể.
Vương Nhất Bác lẳng lặng rời khỏi gian phòng, khóa cửa lại. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng cửa khóa, ngẩng đầu lên phát hiện trong phòng giữ xác chỉ còn lại một mình y, huyện lệnh đại nhân đã biến mất.
"Đại nhân à!". Tiêu Chiến kêu lên.
Ngoài cửa vang lên giọng nói mang theo tiếng cười của Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến, tư tưởng của ngươi quá xấu xa, đêm nay cứ ở lại đây tự kiểm điểm đi".
"Này này này, đừng để ta ở chung một chỗ với xác chết chứ!". Tiêu Chiến vội vàng chạy đến cánh cửa, cố gắng dùng sức đẩy nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích, y hướng về khe hở của cánh cửa quát to: "mau mở cửa ra".
Vương Nhất Bác cầm chìa khóa lắc lư trước khe cửa: "không mở".
Khoảng rộng của cái khe đó chỉ đủ chỗ cho Tiêu Chiến chen mũi vào, đáng tiếc cái mũi ấy không thể giúp y giành lại chìa khóa.
Tiêu Chiến đành phải cầu xin: "đại nhân à đại nhân, ta sai rồi, ngài thả ta ra ngoài đi".
"Sai thì phải chịu phạt, còn nữa", hắn ghé sát lại, nhìn vào mắt Tiêu Chiến qua khe hở: "bản quan không phải là kẻ háo sắc".
Cái tên này thù dai thật đấy... Tiêu Chiến nhe răng nịnh nọt: "đúng vậy! Đại nhân ngài phong độ cao thượng, xứng đáng là tấm gương cho người đời noi theo".
"Nói rất đúng!". Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, đem chìa khóa nhét qua khe cửa: "thưởng cho ngươi đấy".
"Đa tạ đại nhân". Tiêu Chiến cẩn thận nhận lấy, sau khi vui mừng y mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, y đang ở bên trong căn bản không thể mở được ổ khóa ngoài, cầm chìa khóa thì có tác dụng quái gì chứ hả???.
"Đại nhân xin dừng bước". Tiêu Chiến gào to với bóng lưng đang xa dần của Vương Nhất Bác.
Đại nhân không có dừng lại.
Y lại quát: "Vương Vô Cửu, ngươi quay lại đây!".
Lời này đã thành công gợi lại cảm giác khó chịu lúc Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến gọi hồn, hắn càng bước nhanh hơn.
Tiêu Chiến cắn răng, tung ra đòn quyết định: "Vương Vô Cửu kia, tiểu thuyết long dương một vạn tám ngàn chữ đang chờ ngươi đấy! Không cần cảm ơn ta!".
Vương Nhất Bác quả nhiên dừng bước, nhanh chóng quay trở lại. Nét mặt sung sướng lúc nãy được thay thế bằng sự tức giận: "ngươi, nam nhân này....!"
Tiêu Chiến hất mặt lên: "ta làm sao nào? Dù sao thì ta cũng không nhốt người khác vào phòng giữ xác lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này, đồ nham hiểm!".
Vương Nhất Bác cố gắng mặc cả với y: "ngươi đã đồng ý là sẽ không viết rồi mà".
"Chuyện ta đồng ý nhiều lắm, nhưng ta không làm nổi đấy, ngươi định làm gì ta nào?".
"Nói không giữ lời, đồ tiểu nhân".
"Ta chính là tiểu nhân đấy, ngươi có giỏi thì cắn ta đi, cắn ta đi cắn ta đi!".
"Ngươi nằm mơ đấy à, đồ háo sắc!".
Dưới sự uy hiếp của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đành phải thả y ra, để tránh bị người khác đồn đoán, hai người một trước một sau trở về phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com