32: Không Tiêu Đề
*Tại nhà của Tiêu Chiến*
Tiêu Chiến đưa tay lên che mắt, che đi ánh nắng gay gắt đang soi vào mắt cậu. Tiêu Chiến nhăn mặt, khẽ cựa mình thì một cơn đau từ thắt lưng ập đến đến khiến cậu đau điếng người mà tỉnh hẳn luôn.
Tiêu Chiến vòng tay xuống eo mình thì phát hiện một cánh tay đang ôm ngang eo mình, không những vậy. ...quần áo trên người cậu cũng biến mất. Tiêu Chiến đờ người, dùng hết sức để xoay người lại và mặt cậu đập thẳng vào vòm ngực rắn chắc của ai đó. Người đó cũng.....không mặc đồ.
Tiêu Chiến chính thức hốt hoảng, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, cậu hít mạnh một hơi rồi cẩn thận ngẩng mặt lên. Lại lần nữa Tiêu Chiến đơ người khi nhìn thấy Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khoan, sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm khi người đó là Vương Nhất Bác???.
Tiêu Chiến nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt Vương Nhất Bác rồi lại nhìn vai anh, và cậu thật muốn vả mình mấy cái, trên vai đầy dấu răng, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết là do ai làm.
Tiêu Chiến cũng cúi xuống nhìn người mình, mặt cậu trong phút chốc ửng đỏ.
"AaaaaaaaaaaaaaVƯƠNG NHẤT BÁC"
Vương Nhất Bác bị một lượng âm thanh cực đại xuyên qua tai mà bừng tỉnh. Anh nhăn mặt từ từ hé mở mắt. Mắt còn chưa mở hẳn đã bị cái gối bay vào mặt. Tiêu Chiến dùng hết sức lực cầm cái gối đập liên hồi vào mặt Vương Nhất Bác.
"Đồ khốn nạn, sao anh dám làm tôi ra nông nỗi này, đánh chết anh"
Vương Nhất Bác bị đập hơn chục phát liền tỉnh hẳn nhanh tay giựt lấy cái gối khiến Tiêu Chiến mất đà mà nhào vào người anh. Vương Nhất Bác nhanh tay ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng mình. Tiêu Chiến lại không chịu nằm yên, lại tiếp tục dùng tay đập liên hồi vào ngực Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhếch môi trực tiếp đè cậu xuống, hai tay giữ chặt lấy tay cậu. Tiêu Chiến lại lần nữa chịu cơn đau từ thắt lưng mà "A" lên một tiếng.
Vương Nhất Bác thấy vậy liền dùng một tay giữ tay cậu, tay kia mò xuống eo cậu mà xoa nắn khiến mặt Tiêu Chiến càng đỏ lợi hại.
"Em bình tĩnh chưa??"
Vương Nhất Bác nhìn con thỏ đang xù lông mà mỉm cười.
"Anh, anh thật quá đáng!!"
Tiêu Chiến mếu máo nói, đôi mắt đã ửng đỏ, chỉ cần chớp một cái là nước mắt sẽ trào ra.
Vương Nhất Bác cúi xuống hôn lên khoé mắt của Tiêu Chiến rồi lại nhìn cậu nở một nụ cười lưu manh.
"Em có phải quên gì rồi không, rõ ràng đêm qua em uống say rồi cưỡng ép dân nam a"
"Tôi???"
Tiêu Chiến ngây ngốc nhìn anh
"Phải"
Vương Nhất Bác nhìn cậu, gương mặt tỏ ra uỷ khuất.
Tay lại chỉ vào mấy vết cắn còn nguyên dấu răng trên vai mình làm bằng chứng khiến Tiêu Chiến á khẩu.
Tiêu Chiến nhìn anh, ngẫm nghĩ lại chuyện đêm qua, đúng là cậu chủ động hôn anh a, sau đó, sau đó........Tiêu Chiến bất giác đỏ mặt như cà chua.
Cậu đẩy anh ra, lấy chăn trùm kín người, lăn qua lăn lại vài vòng. Thật sự muốn đập đầu vào gối đến chết.
Vương Nhất Bác mỉm cười, đứng lên mặc quần áo rồi tới bên giường ngồi bên cạnh cục bông tròn tròn kia. Vương Nhất Bác kéo cái chăn xuống nhưng bị Tiêu Chiến giữ lại. Cả hai giằng co một hồi cuối cùng Vương Nhất Bác thắng.
"Anh lại muốn cái gì nữa"
Tiêu Chiến ôm lấy chăn vào người, hét lớn, nước mắt cậu lại rơi.
Vương Nhất Bác thấy vậy liền ôm vội cậu vào lòng, xoa xoa lưng cậu nói:
"Đừng khóc, tôi xin lỗi, em đừng khóc, tôi đau"
Tiêu Chiến nghe vậy càng khóc lớn hơn, bàn tay nhỏ bé đập vào ngực anh, thều thào nói:
"Hức, anh...không phải anh sắp lấy vợ rồi sao, sao còn đối xử với tôi như vậy, hức, tôi là đồ chơi của anh sao?"
"Không, em là tâm can bảo bối của tôi, tôi chưa từng coi em là đồ chơi"
Vương Nhất Bác hôn lên tóc cậu nói
"..."
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ còn lại những tiếng nức nở.
"Tiêu Chiến nhìn tôi"
Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, đổi cậu đối diện với mình. Tiêu Chiến cũng nhìn Vương Nhất Bác, anh mỉm cười hài lòng, đưa tay lên lau nước mắt của cậu.
"Tiêu Chiến, em tin tôi, tôi sẽ không lấy cô ta đâu, tôi chỉ yêu em thôi, em hiểu chứ"
Anh nhìn cậu, ánh mắt chân thành nói
Tiêu Chiến vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
"Nhưng mẹ anh nói...."
"Tôi không quan tâm, miễn là tôi sẽ không cưới cô ta, Tiêu Chiến đợi thêm một thời gian nữa, khi đã đủ bằng chứng, tôi sẽ cho cô ta và Chu gia phải trả giá"
Tiêu Chiến nhìn anh khẽ gật đầu. Vương Nhất Bác mỉm cười, ôm cậu vào lòng. Hôm lên trán cậu và vai cậu, dịu dàng nói:
"Tiêu Chiến, em yêu tôi không???"
"......."
"Bảo bối? Trả lời??"
"K....không biết"
"Hửm" Vương Nhất Bác nhíu mày "Nói thật mau, không tôi sẽ không tha cho em đâu" Vương Nhất Bác vừa nói, vừa vòng tay vào trong chăn xoa nắn mông cậu khiến Tiêu Chiến run người.
"Hình như là có"
"Hình như????" bàn tay bóp mạnh mông cậu
"Có có"
"Ngoan"
Vương Nhất Bác buông cậu ra, mỉm cười hôn lên môi cậu rồi đi tới tủ quần áo lấy một bộ đồ đặt lên giường.
"Tôi giúp em thay đồ"
"Không, không cần tôi tự mình thay được, anh, anh ra ngoài trước đi"
Vương Nhất Bác nhìn cậu rồi lại nhìn người cậu, lưu manh nói:
"Em có thể tự đứng được????"
"Anh ra ngoài"
Tiêu Chiến lấy tay che mặt, hét lên
"Được được"
Vương Nhất Bác lại hôn cậu thêm một cái mới đi ra ngoài.
Tiêu Chiến thấy cửa phòng đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ôm lấy bộ đồ, khó khăn bước xuống giường, vào nhà tắm, xả nước ấm rồi bước vào. Cái cơ thể này cũng không quá khó chịu chắc đã được anh vệ sinh rồi.
Tiêu Chiến ngâm một lúc rồi cũng bước ra, lau người, mặc bộ đồ mà anh đã chọn. Nhìn mình trong gương, cậu thở dài. Như này, nào còn mặt mũi ra đường nữa. Cái miệng nhỏ không ngừng chửi rủa ai kia.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại của cậu liền vang lên. Tiêu Chiến đi tới gần đầu giường, cầm điện thoại lên, là Khả Hi gọi. Tiêu Chiến phút chốc cảm thấy khó sử, nhớ lại chuyện lúc nãy liền không có tâm trạng nào để nói chuyện, cũng không biết phải đối mặt với Khả Hi như nào.
Tiêu Chiến định không nghe máy nhưng tiếng chuông vừa tắt xong lại vang lên cũng đã được ba tiếng chuông rồi. Tiêu Chiến thở dài, bắt máy, đầu dây bên kia lập tức trả lời.
/Alo, Tán caca, sao bây giờ anh mới nghe máy, hồi sáng anh không đi làm sao??, em tới công ty tìm anh nhưng không có, anh vẫn ổn chứ??/
Còn đang căng thẳng mà bị một tá câu hỏi bay vào đầu khiến Tiêu Chiến phút chốc thấy chóng mặt
/à, ừm, Tiểu Hi, anh không sao, chỉ là hơi mệt nên xin nghỉ, à, anh không sao, em không phải lo đâu/
/Thật sao??, anh mệt hả, có cần em tới chăm sóc không??/
/A..anh không sao, em đừng lo, chiều nay em có tiết mà, cứ lo học đi/
Tiêu Chiến nghe Khả Hi mới cô muốn đến liền tìm lý do.
/Ừm, vậy được rồi, anh nhớ nghỉ ngơi nha, em cúp máy đây/
/Được, học vui vẻ/
/Dạ /
/Tút tút/
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, xoay người, cắm điệm thoại vào sạc rồi xuống lầu
Tiêu Chiến vịn vào tường, khó khăn bước từng bước xuống cầu thang.
Vương Nhất Bác vừa dọn đồ ăn ra bàn, đi ra thì thấy con thỏ đang nhăn mặt bước xuống cầu thang. Anh phì cười, bước lên trên bế cậu xuống.
"Tôi tự đi được"
Tiêu Chiến xấu hổ lí nhí nói
"Đợi em xuống chắc đồ ăn đã nguội rồi"
"Là do ai hả???"
Tiêu Chiến trừng mắt nói.
"Do tôi, do tôi"
Vương Nhất Bác vừa nói vừa đặt Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, mình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Em ăn nhiều vào"
Vương Nhất Bác vừa nói, vừa đẩy bát cháo về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ cắm mặt vào ăn, đói a
"Chiều nay em không cần tới công ty, ở nhà nghỉ ngơi đi"
"Ừm"
Tất nhiên phải nghỉ a, anh nghĩ tôi sẽ mang bộ dạng này tới công ty sao?
Vương Nhất Bác mỉm cười cưng chiều xoa xoa đầu cậu
_____________________________________
*Tại tập đoàn BJYX*
Vương Nhất Bác đang ngồi trong phòng làm việc thì có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vài đi"
"Hello, lâu ngày không gặp"
Lưu Hải Khoan tiêu sái bước vào còn tặng thêm mấy lời đùa cợt
"Về rồi??"
Vương Nhất Bác buông tập tài liệu xuống, lạnh nhạt hỏi.
"Phải, anh vừa nói với A Thành xong thì em ấy đòi về luôn, anh phải thuê trực thăng mới có thể tới đây sớm được"
Hải Khoan ngồi xuống ghế sofa nói.
"Tên nhóc kia sao rồi??"
Đúng thời gian đó tại quán cà phê mèo*
Tiêu Chiến cả người bất động, cứng đờ, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu bạn thân đang ngồi đối diện. Nói đúng hơn, hướng mắt của Tiêu Chiến chính là cái bụng tròn tròn nhô ra sau lớp áo thun màu tím.
Trác Thành nhìn Tiêu Chiến, rồi lại nhìn xuống bụng mình, hai má liền hồng lên, Trác Thành vội kéo hai vạt áo khoác vào nhau che đi cái bụng. Giận dỗi hỏi:
"Nhìn cái gì vậy???"
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Trác Thành
"A Thành...bụng bụng"
Tiêu Chiến vừa nói vừa dùng tay vẽ quanh bụng mình biểu đạt
Trác Thành đỏ mặt nói:
"Thì... thì, tôi đang có thai, cậu chưa thấy người mang thai bao giờ sao???"
Tiêu Chiến mắt chữ A, mồm chữ O.
"Cậu...cậu....của Lưu tổng sao???"
Tiêu Chiến chỉ vào bụng Trác Thành hỏi. Trác Thành cúi mặt gật đầu.
"Hai người....kết hôn chưa??"
"Kết hôn khi cậu ở bên Mỹ rồi, cái thai này cũng 4 tháng rồi"
Trác Thành vừa xoa bụng vừa nói.
"Sao cậu không nói cho tôi biết, bạn bè vậy sao??"
Tiêu Chiến giả bộ tức giận nói.
"Tôi cũng muốn nói lắm nhưng tại thấy......ngại"
Trác Thành cúi mặt xuống nói.
Tiêu Chiến không nói gì nhảy sang ôm chầm lấy Trác Thành. Còn vui vẻ mà xoa xoa cái bụng tròn, miệng không ngừng nói chúc mừng.
Lúc này ở công ty.
"CÁI GÌ???UÔNG TRÁC THÀNH CÓ THAI????"
Vương Nhất Bác vừa nghe Lưu Hải Khoan nói xong kinh ngạc mà hét lên.
Lưu Hải Khoan thong thả ngồi uống trà, đắc ý nhìn Vương Nhất Bác.
"Ấy đừng giận, anh cũng muốn nói lắm chỉ là A Thành không cho anh nói ra a"
Lưu Hải Khoan nhìn Vương Nhất Bác nói
"Bỏ qua đi, mau giúp em nghĩ cách đi, huỷ Chu gia càng sớm càng tốt"
Vương Nhất Bác day day trán nói.
"Từ từ, mà em với Tiêu Chiến sao rồi??"
Lưu Hải Khoan hỏi
Nhắc tới Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại nhớ tới chuyện sáng nay, đôi môi khẽ cong lên mỉm cười khiến Lưu Hải Khoan rợn tóc gáy.
"Em ấy, vẫn khoẻ, còn rất dễ thương"
Vương Nhất Bác vừa nói vừa mỉm cười
Lưu Hải Khoan thầm ném cho Vương Nhất Bác một cái nhìn khinh bỉ. Bỗng trong đầu nở ra ý gì đó, bèn nói với Vương Nhất Bác.
"Anh có ý này!"
"Ý gì???"
"Tại sao em không thử làm cho Tiêu Chiến giống A Thành???"
Lưu Hải Khoan cười tà nói.
"Giống Uông Trác Thành????"
Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Lưu Hải Khoan
Lưu Hải Khoan chỉ chỉ vào bụng mình diễn tả cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hình như cũng hiểu, nhắm mắt suy nghĩ rồi lại thở dài.
"Em ấy sẽ giết tôi mất"
Lưu Hải Khoan chán nản nhìn Vương Nhất Bác
"Từ khi nào mà Vương Nhất Bác biết sợ vậy, nghĩ lại đi, nếu Tiêu Chiến có thai, không chỉ huỷ được hôn ước với Chu Tuyết Lệ mà còn có thể thuận lợi cưới Tiêu Chiến. Không phải một công đôi việc à"
"Em ấy không cho tôi động vào nữa"
Vương Nhất Bác chán nản nói.
Lưu Hải Khoan ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
"Trút say em ấy rồi............abcd....."
Vương Nhất Bác lườm Lưu Hải Khoan nói
"Tửu lượng em ấy không tốt, dạ dày cũng không ổn, không có chuyện gì thì em ấy sẽ không uống rượu"
Lưu Hải Khoan nghĩ chút rồi lại vỗ tay nói:
"Ba hôm nữa là sinh nhật A Thành, rất thích hợp a"
Mắt Vương Nhất Bác lập tức sáng lên
"Được đó, vậy phiền anh vậy"
"Anh sẽ nhờ cả A Thành giúp, nhưng.....phải có lợi lộc gì chứ"
Lưu Hải Khoan mỉm cười nói
"Anh muốn gì???"
Vương Nhất Bác hỏi
Lưu Hải Khoan nhấp ngụm trà nói:
"Không có gì nhiều, chỉ hy vọng khi mọi chuyện giải quyết ổn thoả, Vương tổng đây có thể cho tôi một kì nghỉ dài."
"Nghỉ dài??"
Vương Nhất Bác hỏi:
"Anh muốn dành thời gian chăm sóc cho A Thành và đứa nhỏ"
"Được"
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, Vương Nhất Bác và Lưu Hải Khoan đứng lên bắt tay nhau
"Thành giao"
Thỏ con, chuẩn bị tinh thần làm người của Vương Nhất Bác này đi.
____________________________
Nhạt ghê 😑😑😑😑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com