Chương 6
- Cảm lạnh...
.
.
.
Tiêu Chiến với cái chân bầm một mảng ngay đầu gối tự mình đứng dậy khập khiễng trở về phòng của mình, anh đang trong tâm trạng vừa đau chân vừa ủy khuất chậm rãi quay người định rời đi thì đúng lúc Vương Nhất Bác xuất hiện kịp thời, cậu không nói hai lời liền cúi người bế ngang Tiêu Chiến một đường trở về phòng
Tiêu Chiến được em trai ôm ấp... trong lòng rất hưởng thụ liền nở nụ cười khoái chí đưa tay câu lấy cổ của cậu ôm chặt
Nhẹ nhàng đặt anh lên giường, Vương Nhất Bác kéo ống quần anh lên để kiểm tra đầu gối cho anh, lúc nãy cậu có quan sát Tiêu Chiến bị ngã... đầu gối đập xuống sàn nhà rất mạnh
Chắc hẳn là đau lắm đây
Khuôn mặt bộc lộ sự khó chịu, Vương Nhất Bác vừa giúp anh thoa dầu bóp vừa lầm bầm mắng nhỏ
- Sao lúc nào cũng tự làm mình bị thương vậy hả?
- Anh bị thương em có đau lòng không?
- Không
- Nói dối. Bảo không đau lòng mà mặt mày nhăn nhó như vậy luôn nha
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nói trúng tim đen có chút xấu hổ liền nhanh chóng lên tiếng
- Không phải vì anh cứ phá đám buổi hẹn hò lãng mạn của em nên em mới phải nhăn nhó sao?
- Em có cần phải thật thà như vậy không Nhất Bác? Anh vừa đau tay, đau chân mà nghe em nói như vậy lại thêm đau tim nữa đó. Sao thấy anh bị thương như vậy mà em không hề biết an ủi người ta, ngọt ngào với người ta một chút khó khăn lắm sao.... áaa... Nhất Bác, nhẹ thôi... đau a~
- Đáng đời, biết đau thì lần sau đi đứng cẩn thận một chút
- Anh không cẩn thận đó, biết em sẽ đau lòng nên anh rất vui
- Anh bị bệnh à, chỉ vì muốn em đau lòng liền có thể tổn hại đến cơ thể?
Tiêu Chiến ngước ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn cậu rồi nhanh chóng lên tiếng bán thảm
- Nhất Bác, anh đau chân như vậy chắc sẽ không đi được luôn a~ có khi nào bị tàn phế luôn không?
- Anh đừng nói bậy? Không biết bao nhiêu năm ở Nhật Bản một mình anh sống như thế nào vậy hả? Thật đáng tò mò mà
Tiêu Chiến mở miệng cười hi hi
Vương Nhất Bác đến lắc đầu với anh liền đứng dậy muốn rời khỏi phòng
- Em phải ra bên ngoài với Nhược Vũ, anh ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho em
Nói rồi Vương Nhất Bác dứt khoát quay người rời đi để lại một Tiêu Chiến với khuôn mặt ngơ ngác
Anh cảm thấy bản thân mình hình như điên rồi thì phải... vì theo đuổi em trai mới có vài ngày mà trên người toàn là thương tích
Không biết qua thời gian hai tháng anh có còn nguyên vẹn hay không nữa
Tiêu Chiến âm thầm thở dài trong lòng
———
Vương Nhất Bác trải qua bữa tối lãng mạn theo như cảm nhận của Nhược Vũ thì cuối cùng cũng kết thúc
Nhược Vũ có vẻ rất thích Vương Nhất Bác, thích khuôn mặt đẹp trai lại lạnh lùng nhưng có phần ít nói của cậu. Càng tỏ ra lạnh lùng cô lại càng cảm thấy phấn khích cho nên trong lòng Nhược Vũ đã có nhận định, Vương Nhất Bác và cô sẽ có nhau trong tương lai và mãi mãi về sau này.
Duy nhất chỉ có một điều làm cho cô có chút khó hiểu... Vương Nhất Bác mặc dù rất lạnh lùng với cô nhưng chỉ cần có người anh trai kia xuất hiện thì khuôn mặt của Nhất Bác cũng vì vậy mà biến hóa liên tục, đôi khi cô lại nhìn ra được sự dịu dàng cũng như cưng chiều ở trong đó nữa thì phải
Nhược Vũ khẽ lắc lắc chiếc đầu nhỏ ý muốn xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, có lẽ Vương Nhất Bác đặc biệt coi trọng người anh trai này mới phải bày ra nhiều trạng thái như vậy
- Nhất Bác, ừm... cũng trễ rồi em xin phép về trước
- Anh đưa em về
- Không cần đâu, có tài xế chờ sẵn trước chung cư rồi, không phiền đến anh
- Cứ để anh đưa em về, sẵn tiện anh ghé qua mua cho Tiêu Chiến một miếng bánh ngọt, anh ấy thực sự rất thích ăn bánh ngọt
- ???
Nhược Vũ âm thầm cười khổ rồi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý để Vương Nhất Bác đưa cô về nhà
Cuối cùng lý do đưa cô về nhà chỉ vì Vương Nhất Bác có công việc cần đi ra ngoài chứ không phải thực sự lo lắng cho cô
Nhưng trong thâm tâm cô tiểu thư nhà họ Trình đã có quyết định cho nên cô cũng không cần vội vàng với cậu để rồi làm hư bột hư đường được. Dù sao cô cũng chỉ là một người mới quen chứ không giống như anh trai của Nhất Bác, vậy nên sự ưu tiên của Nhất Bác đặt lên người anh trai kia cũng không có gì là lạ
Vương Nhất Bác sau một lúc mặc vào áo khoác cùng mang giày, cậu cầm chìa khóa xe mở cửa rời đi.
------
Tiêu Chiến ở trong phòng cảm giác bên ngoài có vẻ yên ắng liền khập khiễng mở cửa ló đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài
Trong phòng khách đã bật đèn sáng chưng nhưng khung cảnh có phần yên ắng làm cho anh có phần khó hiểu liền lân la ra khỏi phòng tiến vào phòng khách
Hai người bọn họ đưa nhau đi đâu rồi? Đừng nói là ở nhà có anh nên Vương Nhất Bác liền đưa Nhược Vũ đi khách sạn qua đêm nha, như vậy thì coi như xong, anh sẽ mất hết tất cả không phải sao
Nghĩ rồi Tiêu Chiến cảm giác có chút hoảng loạn trong lòng
Hy vọng mọi chuyện đừng như anh suy nghĩ nha
Tiêu Chiến nhanh tay lấy ra điện thoại nhấn số gọi cho Vương Nhất Bác
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, Vương Nhất Bác liền bắt máy nhận cuộc gọi làm cho anh không khỏi vui mừng
- Alo
- Nhất Bác~ em đang đi đâu sao?
- Phải
- Đi với bạn gái của em sao?
- Ừm
- Ừm... em định đi đâu vậy? Nói cho anh biết với có được không?
- Bí mật
- Nói cho anh biết đi mà
- Em đã nói bí mật rồi anh còn muốn biết để làm gì? Không còn việc gì nữa em liền ngắt kết nối đây
- Nhất Bác, anh...
- Anh làm sao?
- Anh...
- Không nói gì nữa, em đang rất gấp. Ngắt máy đây
Nói rồi không để cho Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác rất nhanh liền tắt máy trước làm cho Tiêu Chiến cảm giác tức giận không thôi
Anh đưa điện thoại ra trước mặt mình miệng không ngừng lẩm nhẩm mắng người kia
- Có bạn gái rồi liền vô tâm vô phế như vậy, lại còn rất gấp nữa chứ? Chẳng lẽ đang cởi quần áo của nhau cho nên mới gấp như vậy chứ gì
Nghĩ đến khách sạn rồi tới công đoạn cởi quần áo của người ta, khuôn mặt của Tiêu Chiến càng thêm hoảng loạn đến khó coi
Đã vậy thì anh sẽ phá đám nguyên đêm cho hai người khỏi làm gì được nhau luôn, đang làm mà tuột hứng thì cũng quá là bất hạnh rồi đi
Nghĩ đến kế hoạch có phần thông minh của mình Tiêu Chiến âm thầm cắn móng tay suy nghĩ đến kế hoạch nên làm gì tiếp theo. Làm cách nào thì Vương Nhất Bác có thể từ bỏ mọi thứ mà quay về nhà với anh đây
Trên đầu Tiêu Chiến xuất hiện một ngọn đèn sáng trưng, anh hí hửng với kế hoạch vừa vạch ra, giờ thì điều đầu tiên anh phải thực hiện là vào bên trong phòng tắt đi máy lạnh rồi lấy ba cái chăn dày cộm đắp lên người
Tiêu Chiến sẽ giả vờ bị cảm lạnh rồi mè nheo gọi ai kia về mua thuốc cho mình, như vậy là hoàn hảo nhất
Nghĩ là làm, Tiêu Chiến khập khiễng trở về phòng của mình rồi mở tủ lấy vài cái chăn chồng lên nhau đắp lên người mình, sau đó chính là công đoạn tắt máy lạnh
Xong xuôi đâu đó, anh mở ra điện thoại nhấn số gọi cho Vương Nhất Bác
- Alo, anh còn có chuyện gì nữa sao?
- Nhất Bác... khụ khụ... anh cảm thấy đau cổ họng... khụ khụ
Bên kia Vương Nhất Bác đang yên lặng không nói gì như cố ý lắng nghe điều gì đó.
Tiêu Chiến nhanh trí điều chỉnh hơi thở của mình thêm nặng nề, lâu lâu còn ho liên hồi làm cho người bên kia có phần lo lắng, giọng nói vạn phần gấp gáp hỏi lại
- Anh, sao lúc nãy mới gọi điện cho em còn bình thường sao bây giờ lại bệnh rồi
- Anh không biết, tự nhiên anh cảm thấy choáng váng lắm Nhất Bác, cơ thể rất mệt mỏi
- Anh bị sốt sao?
- Không có, chắc chỉ cảm lạnh thôi
- Anh chờ em một chút, em về liền
Trong lòng Tiêu Chiến như nở hoa, kế hoạch kéo người về thành công ngoài mong đợi. Nhược Vũ kia tuổi gì mà đòi đấu với anh? Không có khả năng
Nghĩ rồi Tiêu Chiến giả vờ rầu rĩ lên tiếng
- Nhất Bác, xin lỗi đã làm phiền em, em đang đi chơi vui vẻ như vậy mà cứ để anh làm phiền như vậy
- Anh nằm im đó chờ em, em về nhà ngay
Nói rồi Vương Nhất Bác trực tiếp ngắt kết nối, Tiêu Chiến từ trong chăn nở nụ cười tươi không ngớt nhưng mà nằm trong ba cái chăn quả thật quá nóng, mồ hôi đổ ướt cả cơ thể, cảm giác hầm hập làm cho anh cảm thấy có chút ngột ngạt nha
Nhưng mà thôi kệ, cố gắng vì tình yêu thì thần tình yêu mới không bạc đãi anh không phải sao?
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân mình nên đoạt giải nobel về sự hy sinh cao cả mới xứng đáng
———
Vương Nhất Bác vừa đưa Nhược Vũ về nhà liền nhanh chóng lái xe đi mua bánh kem cho Tiêu Chiến, vì cửa hàng bánh kem rất đông nên cậu phải đứng xếp hàng rất lâu. Đang ứng đợi đến lượt mình Vương Nhất Bác nhận được hai lần điện thoại từ Tiêu Chiến, ban đầu cậu cũng cảm thấy không cần phải vội, đến lúc nào mua bánh thì mua thôi nhưng khi nghe cuộc điện thoại thứ hai thì Vương Nhất Bác cảm giác gấp gáp không thể bình tĩnh được. Ý định mua thêm cho anh ly trà sữa vị mâm xôi cũng gạt bỏ qua một bên thay vào đó Vương Nhất Bác nhanh chóng lái xe qua tiệm thuốc mua thuốc cùng vitamin rồi tức tốc chạy về nhà với ai kia, chỉ vì quá nôn nóng nên trên đường về nhà cậu đã vượt đèn đến hai lần, cũng may là do đoạn đường vắng nếu cậu mới thuận tiện trở về chung cư nhanh nhất có thể
Vừa mở cửa bước vào trong phòng Tiêu Chiến, cậu cảm thấy một không khí quá mức bức bối phả vào mặt
Tiêu Chiến vậy mà không bật máy lạnh, anh căn bản rất sợ nóng vậy sao lại tắt máy lạnh hay là anh quả thật bệnh rất nặng
- Tiêu Chiến
- Nhất Bác~ khụ khụ
Vương Nhất Bác hốt hoảng nhìn đến một quả núi đang cuộn tròn trên giường không khỏi đau lòng, cậu nhanh chân tiến tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến rồi đưa tay đặt lên trán anh
- Sao lại nóng như vậy
Cậu lần mò bàn tay xuống lưng anh liền cảm nhận một mảng ướt át, tấm lưng cùng chiếc áo trên người Tiêu Chiến ướt nhẹp cứ như mới bước lên từ hồ bơi làm cho Nhất Bác càng thêm hốt hoảng, cậu không ngừng lên tiếng hỏi han
- Chiến, anh cảm thấy sao rồi, sao trên trán thì nóng mà cơ thể lại lạnh toát như vậy
- Khụ khụ
Vương Nhất Bác nghe tiếng ho của Tiêu Chiến càng thêm đau lòng, chắc hẳn là vết thương ngay tay cùng trên đầu gối đã hành anh đây mà. Vương Nhất Bác thoáng chút xót lòng liền lật ra ba tấm chăn đang đắp trên người anh vứt qua một bên
- Không được đắp chăn nhiều, phải để cơ thể thông thoáng một chút mới nhanh hạ sốt
Tiêu Chiến vừa thoát khỏi ba tấm chăn đắp trên cơ thể, cảm giác thoải mái như từ địa ngục bay thẳng lên thiên đàng vậy
Nãy giờ cứ cố chui rúc trong ba tấm chăn dày cộm làm cho anh ngột ngạt muốn chết. Nhưng mà Tiêu Chiến cảm thấy bản thân nếu như không diễn cho thật một chút có thể Vương Nhất Bác sẽ nhận ra kế hoạch của anh, nghĩ rồi Tiêu Chiến dẩu môi ủy khuất nói với tông giọng rất nhỏ
- Anh phát sốt nhưng cơ thể cảm thấy rất lạnh... khụ khụ
Mau ôm lấy anh đi, xót lòng mà ôm anh đi Nhất Bác
Tiêu Chiến nằm im chờ Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy mình vào lòng rồi nhỏ giọng dỗ dành "có em đây đừng sợ", giấc mơ còn chưa trở thành hiện thực thì cũng là lúc ba tấm chăn dày cộm một lần nữa được cậu kéo lại đắp lên người anh, Vương Nhất Bác còn rất có tâm mà quấn anh kín mít như cục bông nhỏ làm cho cảm giác nóng bức càng trở nên ngột ngạt
- 🥺🥺🥺
Rồi xong, cho chừa cái tội thích diễn...
.
.
.
./. Lời Tỏ Tình Thứ 18
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com