10
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi càng lúc càng xa. Tới khi dừng lại mới nhận ra thế mà lại đưa anh tới vườn cải dầu.
Những ngón tay vẫn còn nắm chặt nhau.
- Anh chưa ăn gì à?
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, cậu chủ biết rồi còn hỏi, không cần trả lời, bụng anh réo lên một hồi báo động.
Vương Nhất Bác lục lọi các túi, cuối cùng mang từ trong túi áo ngực ra túi kẹo nhỏ.
- Ăn tạm đi.
Vương Nhất Bác ra lệnh, giọng nói cậu dịu dàng trong trẻo, tóc cậu hơi dài dắt sau vành tai, vì ngược gió mà nhảy múa. Trong vườn cải dầu vàng ươm này, dưới cái nắng nhẹ nhàng này, dưới những cơn gió dịu dàng này, chỉ có hai người họ, những ràng buộc giai cấp ngày thường cũng biến mất. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, có chút vụng về mà né tránh ánh mắt của anh rực rỡ ngược sáng dưới cái nắng mùa hè.
- Anh ăn một chút...
-...
- Chút về tôi sẽ nói người chuẩn bị cơm.
-...
-... Cũng không còn sớm.
-...
Tiêu Chiến không trả lời. Tất cả câu trả lời giờ đây không quan trọng. Anh chờ khoảnh khắc này, anh không mong cầu cậu chủ nhìn xuống anh, không mong cầu cậu chủ biết tình cảm của anh, không mong cầu cậu chủ đáp lại, anh chỉ muốn một lần như thế này, hai người cứ bình bình thường thường ở cạnh nhau. Không còn danh xưng thiếu gia cao quý nữa, anh cũng không mang danh phận một người hầu cận.
- Nhất Bác.
-...
- Vương Nhất Bác!
Nhất Bác. Tôi yêu em. Tiêu Chiến cười lộ răng thỏ, trong miệng vẫn là một viên kẹo táo, ánh nắng chiếu sau anh làm áo sơ mi trắng như rực sáng.
Anh một lần gọi tên cậu, ngàn vạn lần muốn hét lên " Tôi yêu em!"
Tôi yêu em.
Tôi yêu em!
....
Nhưng anh chỉ lùi lại, trong ánh nhìn chờ đợi của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không nói gì.
Anh chủ động buông tay Vương Nhất Bác, bàn tay anh không còn mang gạc trắng, vệt bỏng hôm đó để lại một vết sẹo đỏ mờ, rời khỏi bàn tay ấm áp mang gang tay mỏng mềm mại của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cố nhìn về phía sau, giữa vườn cải dầu có một vọng lâu màu trắng, anh đánh mắt về phía đó, Vương Nhất Bác hiểu ý, lặng lẽ dẫn anh đi.
Viên kẹo trong miệng đã tan hết, dư vị ngọt ngào một chút cũng chẳng còn, Tiêu Chiến thật bận rộn kiếm tìm trong túi kẹo còn hơi ấm của lồng ngực Vương Nhất Bác một viên kẹo mới, mặc dù viên kẹo nào cũng giống nhau, nhưng anh vẫn thật tập trung đảo tới đảo lui túi kẹo.
Một giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống tay anh.
Anh không xong rồi.
Tiêu Chiến mệt rồi, chân anh không muốn bước theo hình bóng rực rỡ phía trước nữa, không muốn đuổi theo giấc mơ buồn bã vô thực này nữa.
Tiêu Chiến ngồi xuống giữa vườn cải dầu, những cành hoa vừa vặn che lấp anh, che lấp một phần khoảng trời của anh.
Trời quá xanh, mây quá trắng. Mắt anh cũng chói quá rồi. Vườn cải dầu có thể giấu anh đi, cho anh một lần cảm thấy mình không tồn tại.
Vương Nhất Bác không còn nghe thấy tiếng rẽ hoa phía sau. Khoảnh khắc đó tim cậu nhảy loạn lên một nhịp.
Họ đã đi quá xa căn biệt thự, tới nỗi nó chỉ nhỏ như một đốm trắng xanh không phân biệt nổi màu giữa cái nắng vàng, họ cũng chưa đến vọng lâu màu trắng phía bên kia. Giữa cánh đồng toàn hoa là hoa. Tiêu Chiến bỏ cậu một mình.
Cậu chưa từng như vậy, cậu ở đâu Tiêu Chiến sẽ ở đó, cậu chưa bao giờ ý thức được việc nghĩ về Tiêu Chiến chính là nỗi nhớ nhung, bất cứ khi nào cậu muốn, thân ảnh hiền ngoan này luôn xuất hiện. Một người cho dù thế nào cũng có thể nhìn thấy, sáng mở mắt ra có thể thấy, tối trước khi đi ngủ vẫn thấy. Một người cậu đứng phía đông sẽ ở phía đông, cậu đứng phía tây vẫn ngoan ngoãn ở phía tây. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, chỉ cần cậu quay lại.
Nhưng quy luật này không phải bất biến, lần đầu tiên cậu nhận ra được, bất biến hay không, có là quy luật hay không? Điều này phụ thuộc vào Tiêu Chiến chứ không do cậu định đoạt.
Tiêu Chiến không phải sinh ra đã là của riêng cậu, không phải sẽ luôn luôn bên cạnh cậu. Hoặc rồi có ngày ai đó sẽ nhìn Tiêu Chiến, sẽ làm Tiêu Chiến cười, sẽ thấy Tiêu Chiến đẹp.
Vương Nhất Bác quay quắt tìm anh. Cậu không gọi Tiêu Chiến, cậu không muốn nghe thấy giọng nói chắc chắn sẽ run rẩy của chính mình lúc này, cậu chỉ muốn tìm thấy anh, trước khi cả cơ thể cũng run rẩy theo.
Vương Nhất Bác quay ngược con đường cậu đã đi, đôi chân tàn nhẫn giẫm lên những cây hoa cải, tạo thành một con đường đầy xác hoa hỗn độn.
Cậu không mấy bận tâm.
Thật may Tiêu Chiến không trốn quá xa. Vương Nhất Bác từ trên nhìn xuống anh, bóng của cậu đổ lên mái tóc anh đen tuyền, tóc mái hơi dài chấm xuống hàng mi cong cánh bướm.
Giờ Vương Nhất Bác mới nhận ra, đôi mắt Tiêu Chiến đẹp đến vô pháp vô thiên.
Tiêu Chiến đón ánh mắt cậu bằng một nụ cười bình thản, chấm dứt nỗi hoảng loạn tưởng như ảo giác của Vương Nhất Bác khi không thấy anh.
Cứ như họ chỉ đang chơi một trò trốn tìm con trẻ.
- Thiếu gia.
- Nhất Bác!
Có những sự trùng hợp vô lí tới làm người ta chán ghét.
Giọng nói chuông đồng cất lên lần nữa, Vương Nhất Bác không trả lời, ánh mắt vẫn rong ruổi trên hàng mi của Tiêu Chiến.
Nhưng Tiêu Chiến không thể vờ như không nghe thấy, mặt trời càng về phía tây, cánh đồng vàng rực này không còn đẹp như vậy nữa.
Vì giờ nó không chỉ có hai người.
Ý cười trên môi Tiêu Chiến sâu thêm một chút, một chút lại một chút, vừa vặn kéo khóe mắt của anh cong lên thành vầng trăng khuyết, che đi tất thảy toàn bộ đổ nát trong đó.
Anh rành mạch đứng dậy, không nói lời chào tạm biệt, anh quay người rời khỏi. Tiêu Chiến lội ngược sóng hoa, lội ngược con đường dẫn anh tới đây. Ngang qua Hải Đường không biết từ đâu rơi xuống, không nói lời nào. Phía sau Hải Đường là cô quản gia tóc hung đỏ, Tiêu Chiến cầm tay cô, mạnh mẽ kéo đi.
Chính anh cũng không biết mình đang làm gì. Cuối cùng cũng trở về căn biệt thự, giờ bên trong đã thắp lên ngọn đèn chùm rực rỡ dù chưa tối hẳn. Anh quay lưng luyến tiếc cánh đồng cải anh vừa đi qua, trời giờ không còn nhiều nắng, thật thích hợp để thiếu gia tự tình với người cậu ấy yêu, làm vài chuyện âu âu yếm yếm mà anh đã vài lần nhìn thấy. Thật sự rất thích hợp.
- Tiêu quản gia.
-...
- Xin lỗi... Tiêu quản gia.
Tiêu Chiến giật mình, giờ mới nhận ra tay mình còn nắm lấy tay cô gái kia, khuôn mặt nhỏ của cô giờ đã nhuộm thành một như màu tóc.
- Xin lỗi cô...
- Tiểu Hà.
- Ừ. Tiểu Hà.
- Tôi và Hải Đường thiếu gia mới tới đây. Cậu ấy đã rất buồn vì không gặp được Vương thiếu gia.
- Ừ.
Tiêu Chiến không bận tâm, anh không muốn phải nghe tiếp.
- À. Cô có thích kẹo không?
Tiêu Chiến lùi lại, đặt những viên kẹo vào lòng bàn tay cô. Giờ với anh nó không còn ngọt nữa.
Xa xa, có bóng người từ trong bếp hớt hải chạy ra. Tới gần mới thấy đó là Hạ Trình.
Đôi mắt cậu bé đỏ quạch, cậu nhìn anh, mở miệng nói một câu làm khuôn mặt vui tươi hàng ngày trở nên mếu máo.
- Anh Chiến. Anh mau về đi. Ba anh... ba anh có chuyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com