Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Tỏi


Đi bộ một đoạn đường thật dài nữa, Bác cũng thấm mệt mới thấy Chiến dừng lại trước một ngã ba rồi đợi cậu đến gần, chỉ cho cậu rẽ phải. Ngã ba này không lớn, nhưng cảnh trí hai bên tương đối giống nhau. Nắng nóng làm gương mặt trắng trẻo của Nhất Bác hồng lên một mảng như quả táo khiến Chiến kìm không được mà tò mò liếc nhìn mấy lần. Con trai ở thành phố lớn đều trắng trẻo như bánh bao thế này sao?

Cả hai dừng trước một cánh cổng lớn, nhìn vào thấy một khoảng sân gạch có mái hiên lợp bằng tôn. Ngôi nhà trước mặt khá rộng, cửa gỗ sơn đỏ, tường xanh ngọc, gạch lát nền xanh lá đậm. Ở đây người ta không xây nhà cao thì phải, nhìn quanh bốn phía cũng toàn là kiểu nhà tương tự.

Chiến đẩy cánh cổng khép hờ, ngoái nhìn Bác đằng sau, ý là mời vào. Trong sân lúc này có gần chục người đang ngồi, đôi tay khéo léo kéo qua kéo lại mấy cọng dây xanh xanh, đan ra hình dạng một cái lưới to thật là to. Họ đều là những người đàn bà quê, tuổi cũng ngoài bốn mươi hết thảy. Ngón tay thô ráp, đôi mắt nheo lại hằn vết chân chim, làn da rám nắng như phơi bày tất cả những dấu ấn của thời gian và cả thời tiết.

Họ trông thấy Chiến thì tươi cười hỏi han. Anh cũng thật là niềm nở, chào từ cô Ba sang dì Bảy, từ thím Năm tới mợ Hai không sót người nào. Một người đàn bà tóc bới (búi) cao từ trong nhà bước ra, khuôn mặt có đôi ba phần tương tự với Chiến. Nhìn gần lại, bà khoảng gần năm mươi tuổi, mái tóc lấp ló đôi sợi bạc, vơ cái nón để trên lan can, nói:

- Về rồi đó hả? Kêu người ta chở cước cho má chưa?

- Dạ rồi, chú Tám nói chút nữa thằng Tín chở xuống.

Nói xong, anh quay qua kéo Bác lại gần, bước hẳn lên hiên nhà, giới thiệu với mẹ.

- Má, khách của con, tạm thời cho bạn nghỉ lại rồi chiều con dẫn đi kiếm phòng.

Bà nghiêng qua ngó ngó Bác một cái, vẻ mặt như không có gì bất ngờ.

- Dạ con chào bác!

- Vô nhà ngồi chơi đi cháu, chiều đi đâu thằng Chiến nó dẫn đi.

Bà nói xong, lại tất tả ra sân, cầm bó sợi tiếp tục phần việc dang dở. Cánh tay Bác bị níu thật khẽ, Chiến ra hiệu cho cậu đi theo. Bàn chân trần dẫm lên gạch sàn mát lạnh, gió thổi lùa theo khung cửa cuốn đi cái mệt nhọc trên đường.

Chiến dẫn cậu đến một căn phòng bên hông đường luồng sau cầu thang, mở cửa. Không biết có phải đất nhiều quá hay không, người dân ở đây xây nhà rộng, phòng ngủ cũng xây to đến thế này. Bác lớ ngớ đứng giữa phòng không biết nên đứng hay nên ngồi, thấy Chiến vỗ vỗ giường thì nhìn theo.

- Tắm rửa xong nghỉ ngơi nha, tui đi nấu cơm. Nhà tắm ở ngoài sân sau kìa. Phòng của tui á, cứ tự nhiên đi.

Nhất Bác lựa một bộ quần áo trong balo, theo chân Chiến ra ngoài, đi thẳng hướng nhà tắm. Anh dừng lại ở bếp, dỡ nồi cơm điện ra, lục đục một hồi. Bẵng đi một lúc lâu, đến khi Bác xuất hiện trở lại ở cửa bếp đã thấy anh nhấc xuống một nồi canh xanh đỏ trắng vàng đủ màu sắc rồi tiếp tục bắt nước sôi để luộc một rổ rau gì đó, ở bên cạnh còn có một chảo cá rán. Vẫn biết nông thôn không như thành phố, nhưng cậu cũng bất ngờ trước sự đảm đang tháo vác này quá đi.

Bác không nén được tò mò, vắt khăn lên cổ, lại gần xem xét mớ rau kia. Cây này nhìn như hành hoa, có chỗ không giống hành, thoang thoảng mùi tỏi băm. Nước sôi, Chiến thả vào đó một nhúm muối trắng, loại muối mà hạt nào hạt nấy to như đầu chiếc đũa con. Hết rau tới muối, cái giống gì ở xứ này cũng làm người ta thấy lạ lẫm.

- Này là gì vậy?

Chiến theo hướng tay cậu chỉ, xoay đôi đũa rồi trả lời:

- Rau tỏi á.

Từ nhỏ tới lớn, Nhất Bác chỉ nghe được nào là củ tỏi, tỏi băm, tỏi phi, abcxyz gì đó cháy tỏi, rau tỏi thì chưa nghe bao giờ. Mùi rau luộc sôi trên bếp đánh thẳng vào khứu giác là sự trộn lẫn của một loại lá được nấu chín cùng hương tỏi bay bay.

- Nhà anh rộng vậy, đất trống cũng nhiều, đầu tư home stay được đó.

Chiến cười nhẹ, tắt bếp rồi hướng Nhất Bác bảo:

- Trưa nay ăn cơm với nhà tui nghen, đi, ra ngoài chơi.

Nói xong câu này là anh đi thẳng một nước, như mặc định cậu sẽ theo luôn.

Bác với tay kéo Chiến đang hăm hở đi ra ngoài, lỡ tay giật lại hơi mạnh một chút khiến anh mất đà mém tí nhào vào người cậu, may mà phanh lại kịp. Tình huống bây giờ hơi khó tả khi mặt kề sát mặt, một tay Chiến kẹp sát hông đang bị Bác giữ lại, một tay theo quán tính trấn giữ ngay eo cậu. Nhất Bác cũng không kém, một tay ban nãy nắm khuỷu tay Chiến, bên còn lại kịp thời đặt lên đầu vai anh nhằm cản lại lực va đập giữa hai thân người mỗi bên ngót nghét gần bảy mươi kí lô.

Mùi dầu gội nam tính từ tóc Bác xộc vào mũi làm Chiến giật mình giãy ra trước, mắt chớp chớp mấy lần, cố gắng xua đi cái cảm giác khó nói của cả hai lúc này.

- Cái... Cái gì zẫyy??

Chiến phun ra một câu hoàn toàn bằng tiếng địa phương, chắc là bị dọa sợ rồi. Bác cũng đang đỏ mặt, gãi đầu gãi tai đưa ánh mắt hối lỗi nhìn anh, từ tốn đáp lời:

- Có... uhm... tại là... có cái này cần trao đổi chút. Lỡ tay kéo hơi mạnh, xin lỗi anh.

Một tên con trai da trắng mặt xinh gãi đầu nhìn lấm lét là cảnh đẹp ý vui, nhìn vào ai mà bực cho nổi. Khi nãy thật ra là Chiến ngại chứ có bực dọc gì đâu, thế là ngồi luôn xuống sàn nhà, vẫy Bác ngồi theo.

- Muốn nói gì?

"-;Nhà anh còn phòng trống không? Tôi thuê mấy bữa.

Dường như thấy Bác còn muốn nói thêm, Chiến chỉ im lặng.

- Tại tôi thấy ở đây khá ổn, với lại cũng tiện cho anh nữa. Tôi đi chuyến này không chỉ là chơi đâu, còn dính cả công việc, nên là... nếu anh không ngại...

Thấy cậu chàng kia cứ ngập ngà ngập ngừng như gà mắc tóc làm Chiến mất kiên nhẫn. Anh khom lưng, nhìn gần thêm một chút:

- Chuyến này không đi chơi nghĩa là sao cha nội? Nói chưa hiểu gì hết á!

Chiến khẽ làu bàu, ngôn từ có hơi thoải mái, khi nhận ra thì đã không thu lại được đành im bặt.

- Ý là không chỉ thăm quan ngắm nghía, tôi muốn sống và trải nghiệm cuộc sống thường nhật, sinh hoạt ngày thường cũng như văn hóa bản địa. Vì vậy, địa điểm lưu trú cũng phải hợp lí một chút, được không?

Nhất Bác thấy Chiến ngồi đối diện đang khom lại hơi gần mình, nhớ lại cái tư thế mới nãy, hắng giọng một cái, quay mặt ra cửa giả vờ ngó nghiêng, ngặt nỗi nắng chói chang làm mắt nhíu lại ngay tắp lự.

Thật là mất tự nhiên!

- Ờ, để tui hỏi ba má trước đã. Chút nữa tui trả lời.

Chiến đứng dậy, Bác vẫn ngồi tại chỗ. Ngoài sân bây giờ đã không còn mấy cô mấy dì rôm rả trò chuyện, có tiếng xe máy chạy ù vào sân. Giọng mẹ Chiến vọng từ bên ngoài vào:

- Ba về rồi, dọn cơm luôn đi con ơi!

Người đàn ông cao gầy chạy xe vào dưới gốc cây mít trước nhà, mặc bộ quần vải áo tay dài nón rộng vành, ngậm một điếu thuốc lá đang cháy dở. Nhác thấy ông vào cửa, Bác lật đật đứng dậy, chào hỏi:

- Dạ con chào chú!

- Ờ, bạn thằng Chiến hả con?

So với mẹ, Chiến giống ba nhiều hơn, toàn bộ đường nét khuôn mặt cứ như tạc từ một khuôn, cả cái nét cười lúc nào cũng như trực sẵn trên môi ấy nữa. Tự dưng Bác nghĩ có khi đây là hình ảnh mấy chục năm sau của anh Chiến cũng nên.

Đợi chú tắm rửa xong, Chiến tranh thủ trước bữa cơm nói sơ với ba mẹ chuyện Bác xin ở lại. Hai người suy nghĩ một lát, hỏi lại:

- Mấy người vậy con?

Hai ông bà gật đầu khi nghe nói chỉ có mỗi một mình Bác, lại còn là người quen của anh Hải. Chiến dọn cơm xong, le te chọt chọt Bác đang lấm lét ngồi chờ bên bàn ăn, ra dấu OK.

- Ở chung phòng với tui nghen, phòng trống thì có, nhưng lâu không ai ở.

Bữa cơm bắt đầu sau một vài câu chào mời hỏi han. Bác thử một đũa rau tỏi luộc trước. Rau luộc thơm thơm, thân tỏi non trắng trắng ngọt ngọt. Nhìn xấu xấu mà ngon ghê ta?!

Canh chua nấu với cá ngừ, có giá, có cà chua, thơm, rau om. Cơ mà canh chua ở đây không chua chua ngọt ngọt mà chỉ chua và cay, vị này tuy không giống loại thường ăn, nhưng Bác thấy khá ngon.

Chẹp chẹp, ớt hơi nhiều nhé!

Cá rán thì khỏi chê, vừa tươi vừa giòn. Phải nói bữa cơm này Bác ăn ngon miệng, vừa ăn vừa không nhịn được giơ ngón cái, tán thưởng cho đầu bếp có tuổi mà chưa có tên.

Cứ tưởng đi đường mệt mỏi, ăn xong Bác sẽ đi ngủ. Nhưng không, cậu khoác máy ảnh, đòi Chiến dẫn đi xem chỗ trồng rau tỏi vì lúc trưa anh có nói rau được trồng trong vườn nhà. Anh gạt cơn buồn ngủ sang một bên, giữa trời trưa tròn bóng dắt "thượng đế" ra vườn xem rau.

- Ăn cơm Chúa phải múa tối ngày" là đây

Bác nhìn luống rau xanh mướt ngay hàng thẳng lối mà theo lời anh Chiến nói chính là rau tỏi, giơ máy lên, chụp tách tách mấy tấm liên tục. Cậu có tính tò mò rất cao, cái gì muốn biết là phải tìm hiểu bằng được. Giọng anh Chiến nhẹ nhàng bên cạnh:

- Vùng này đất cằn, lại gần biển, nước ngọt cũng hiếm, chỉ có cây hành cây tỏi cứ bám vào đất cát mà sinh trưởng. Rau xanh trồng ở đây không đa dạng, nên bà con lấy cái cây này làm rau. Tép tỏi cắm xuống đất, phủ một lớp mùn tơi lên, tưới chút nước, đến khi hai lá mầm vươn cao, mọc lá thứ ba là có thể ăn được rồi.

- Nhà anh chính xác là làm nghề gì?

- Mẹ tui đan lưới bán, ba tui hồi trước đi tàu cá, giờ lớn tuổi rồi nên tàu cho thuê, ở nhà trồng tỏi.

- Hình như anh rất thích nơi này, nhỉ?

Bác nói xong, hướng ống kính về phía Chiến, bắt trọn một giọt nắng đi lạc xuyên qua giàn bầu rậm rạp mà trải lên nửa mặt anh, chập chờn lúc có lúc không.

- Chụp hình tốn phí đó nha!

Chiến cười lém lỉnh, cúi đầu nhặt mấy cây cải đã rũ trên đất chất gọn vào một gốc cây đu đủ. Rung động dưới thân làm mấy bông hoa sắp tàn rơi tá lả, đậu xuống vai xuống tóc kẻ làm phiền sự yên tĩnh bốn bề. Bác giơ máy ảnh lên, chụp liên tục mấy tấm. Không hiểu sao cậu lại muốn thu hết một lượt hình ảnh này vào tầm mắt, lưu giữ ở đó.

Đẹp!

- Mẹ anh đan lưới chung với mấy người hồi sáng hả?- Bác hỏi khi cả hai đã quần thảo cái vườn đến thảm thương, quyết định rời đi.

- Má tui làm đầu mối, mấy cô mấy bà là người làm gia công thôi. Chủ yếu vẫn là má tui làm, còn họ là làm thời vụ. - Chiến trả lời, tiện tay gỡ đi mấy cánh hoa mướp chẳng biết lúc nào đã rơi trên tóc Bác.

- Vậy chiều nay tôi xem mọi người đan lưới được không?

Chiến khúc khích cười, nhìn cậu thanh niên nghiêm túc hỏi mình một vấn đề hết sức bình thường. Không hiểu sao người này trông thì lớn tướng rồi, nhưng đâu có vẫn nhìn ra chút trẻ con ngây ngốc.

Ha ha thật dễ thương!

Tém tém lại Chiến ơi, mới gặp người ta có nửa ngày, dễ thương cái gì đây!?!

- Có được không vậy? - Nhất Bác thấy Chiến ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi lại lần nữa.

Chiến hoàn hồn lại, thoải mái đáp một tiếng "được" đầy vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com