3. Lưới
04/07/20
-----------------
Nơi đảo tiền tiêu nắng gió khắc nghiệt, ban trưa đúng kiểu nắng cháy đầu. Chiến trải chiếu ở nền phòng khách, thả hai cái gối xuống, mở quạt treo tường, cùng Bác đánh một giấc đến nửa buổi chiều.
Gió biển thổi vù vù trên cành lá thế mà lại trở thành một âm điệu du dương làm người mệt nhọc vì đường xá xa xôi như được nạp lại năng lượng. Bác ngồi trên chiếu, xoa mặt mấy lần cho tỉnh ngủ hẳn. Cậu ngó sang bên cạnh, Chiến cũng tỉnh rồi, đang vặn người, khuôn mặt ngái ngủ phụng phịu. Cả hai ngồi thừ giữa phòng khách, nhìn ra cửa, mơ hồ, nhìn nhau đầu xù tóc rối mà bật cười.
Trong khoảng sân nhà Chiến đầy những tiếng cười, tiếng trò chuyện rôm rả của các cô các dì. Bác đưa tay lôi Chiến dậy, chào hỏi các cô các bà. Máy ảnh trên tay, Bác liên tục ghi lại những hình ảnh thanh bình nhất của một làng nghề lâu năm. Những sợi cước, sợi chỉ, phao, chì,... nằm lạnh lẽo trên nền gạch, qua sự khéo léo của người thợ trở thành một thứ công cụ mưu sinh đắc lực.
Chiến kéo Bác lại chỗ mẹ mình. Đôi tay bà thoăn thoắt đưa lên đưa xuống. Cậu ngẩn ngơ nhìn sự diệu kỳ của kĩ năng điêu luyện.
- Cái này gọi là ghim, cái giữ sợi cước cho căng kia gọi là cự. Đấy, kéo thẳng từ trên xuống, kéo sợi cước kia theo chiều ngang. Lên, xuống rồi thắt lại. Cứ như vậy đi hết cái khung này.
Chiến theo trình tự mà giải thích cho Bác hiểu. Những vạt nắng chiều tinh nghịch nhảy nhót vẽ nên những hình thù kì lạ trên nền đất. Bác nhìn thấy khung cảnh rất đẹp, chỉ biết bấm máy liên tục.
- Lưới đánh cá có nhiều loại. Như loại này là loại ba lớp, hai lớp ngoài có mắt lưới to như này, lớp giữa là loại có mắt nhỏ như này.
Bác nhìn khuôn mặt nghiêng đang chăm chú, ngón tay chỉ trỏ, lật giở từng lớp lưới của Chiến. Người con trai trước mặt cậu có một nguồn năng lượng tươi trẻ rạng rỡ, từng lời nói cử chỉ đều gọn gàng nhanh nhẹn nhưng đâu đó vẫn thấy chút êm đềm dễ chịu. Anh như con sóng biển vỗ bờ, dù đánh lên đá tung bọt trắng xóa vẫn chỉ là nước mát dịu dàng.
- Này là vá lưới. Khi ra biển về, tàu nào cũng phải đem lưới đi vá lại vì trong quá trình đánh bắt thường xuyên bị cứa đứt. Vá lưới cũng như đan lưới, những mũi cơ bản đó thôi. Nhưng mà phải vá làm sao cho mối nối này không quá dày, cộm lên mà vẫn đủ chắc chắn.
Bác đưa tay sờ thử tấm lưới mà theo lời Chiến là mới xong một đợt đi biển trở về. Cái hương vị mặn mòi của biển khơi lưu lại trên từng tấc lưới. Những miếng vỏ ốc, vỏ sò vỡ và chút rong rêu bám trên mắt lưới như phụ kiện đính kèm đầy kiêu hãnh. Tấm lưới theo chân người ra khơi xa mưu sinh, đem lại sản vật dưới mặt nước, nay trở về nằm ở đó, chờ đợi sớm mai rực nắng lại tung hoành ngang dọc.
- Toàn mùi cá khô anh nhỉ?
Nãy giờ chỉ toàn im lặng nghe Chiến thuyết trình, Bác phải tập trung để ghi nhớ và cảm nhận. Bây giờ thật sự động đến loại ngư cụ điển hình và thông dụng nhất, cậu phát biểu một câu khiến người nghe muốn ngã ngửa.
Nghe được nhận xét bất ngờ của Bác, các cô các dì ngồi trong sân cười ha hả. Cậu gãi đầu cười ngượng, nhìn Chiến như cầu cứu. Chiến cũng chẳng khá hơn, cười đến đỏ mặt.
- Ai lần đầu gặp thứ này cũng cho ra những câu nói để đời hết đó, không có gì đâu.
Chiến thấy Bác ngại ngùng thì vội giải thích, mấy cô bác cười là vì vui thật sự chứ không có ý chế nhạo. Anh vỗ vai, bảo cậu cứ tự nhiên thôi. Nhất Bác nhìn Chiến nửa tin nửa ngờ, anh gật đầu như khẳng định.
Mớ lưới được đưa từ dưới thuyền lên còn mang theo chút mặn mòi nơi tiền tiêu xa xôi, nửa kiêu hãnh, nửa như mỏi mệt. Bác cảm thấy trong lòng như có chút cảm khái. Bàn tay con người khéo léo kết những sợi cước nho nhỏ, rồi cũng chính sức lực con người vung tấm lưới ấy ra, kéo lên những sản vật dưới lòng biển sâu.
- Nghĩ gì vậy?
Chiến thấy Bác thừ người ra liền nghịch ngợm vỗ vai cậu một cái. Bác chỉ hơi giật mình, điềm tĩnh nhướng mắt.
- Không có gì. Buồn ngủ quá, đi ngủ tiếp được không?"l
"- Ờ.
Bác nói ngủ là ngủ, nằm xuống chưa được bao lâu đã nghe tiếng thở đều đều, lâu lâu còn ngáy mấy tiếng. Trong khi đó, Chiến phụ mẹ mấy việc vặt, chiều muộn thì ra đẩy xe chở đậu phộng cho ba. Mãi đến lúc xâm xẩm tối, Chiến thấy Bác vẫn chưa dậy mới vào phòng gọi.
- Dậy đi người ơi! Ngủ giờ này là mặt trời đè đó!
Bác chả biết "mặt trời đè" là như thế nào, ngáp dài đầy mỏi mệt, lấy quần áo đi tắm. Cả ngày ở đây chưa làm được gì cho đời mà tốn hai bộ quần áo rồi, cái xứ gì mà nắng nóng kinh!
- Cho tôi gửi!
Bác đi tắm xong, lấp ló bên cửa nhà bếp, dúi cho Chiến một cái phong bì màu xanh rêu. Chiến lau tay rồi nhận lấy, vừa cầm liền biết bên trong có tiền. Anh nhìn Bác ra điều thắc mắc. Cậu nhỏ giọng nói:
- Tạm ứng. Anh xem đủ không?
Chiến hé cái phong bì ra nhìn, khẽ cắn môi. Dày cộp!
Chiến cất phong bì lên đầu tủ, trong lòng thầm tán thưởng Bác. Thanh niên này giao tiếp rất khéo léo, tiền bạc vốn nhạy cảm cũng biết đường nhét vào bao cho kín đáo.
- Mẹ anh đang làm gì vậy?
- Nấu cơm tối.
Bác theo Chiến ra sau bếp, kéo ghế ngồi xuống quanh cái bàn bằng gỗ. Chiến rửa tay xong cũng nhanh chóng ngồi vào phụ mẹ. Bác nghe nói người miền này còn phong kiến lắm, bếp núc là chuyện của đàn bà. Xem ra tin đồn này không đúng rồi!
- Chả cá nè, bánh tráng, làm ram chả cá. Tối nay có món ngon rồi đó!
- Ram là gì?
- Là... chả giò theo tiếng miền Nam, là nem rán theo cách gọi ở miền Bắc. Không phải bộ nhớ máy tính đâu.
- À... Ram. Mà sao anh đọc thành "rôm" vậy
Bác bật cười, quan sát đôi tay thoăn thoắt đang cuốn cuốn gói gói của hai mẹ con nhà Chiến. Tự dưng thấy tò mò, cậu lấm lét nhón tay rút ra một miếng bánh tráng. Mẹ Chiến trông thấy, cười hiền hoà:
- Gói thử không? Cứ cuốn đại thôi con.
Mẹ Chiến lấy một ít chả màu xám nhạt, phết lên mặt bánh tráng, rồi chỉ cho Bác gấp hai mép bên ngoài. Bác nhìn theo Chiến, cuốn từ từ. Ể? Cũng ra hình ra dáng quá chứ!
- Chấm cái đuôi nhọn vô chén nước nè, cho nó dính. Ờ, dán vô, để xuống, để cái mối dán nằm xuống!
Bác làm theo hướng dẫn của Chiến, vui vẻ nhìn gói ram của mình nằm chèo queo trên đĩa. Bác tự thấy mình không có thiên phú trong việc cuốn ram cho lắm, chỉ nên an phận mà ăn thôi.
- Cái này mà nhậu là nhức nách!
- Ừ, lát nữa uống bia Dung Quất cho biết.
Mẹ Chiến cười, ngước mắt nhìn hai thanh niên trong bếp. Một đứa lanh lợi nói cười vui vẻ, một đứa tò mò nhìn tới nhìn lui.
- Nấu canh gì vậy?
- Bí đao với tôm.
Bác nghĩ là mình không nên hỏi nữa, lặng lẽ mở điện thoại xem bí đao là bí gì. À, thì ra là nó!
Bữa cơm tối bốn người bày ở cái bàn đá trước sân. Chiến đem ra mấy chai bia. Bác cầm lên ngắm nghía, loại này cậu chưa thấy bao giờ. Nhấm thử một hớp, Bác gật đầu. Vị bia êm đằm, có hậu ngọt, mùi thơm.
Ba má Chiến rất dễ chịu, trong bữa cơm cứ liên tục nhắc Bác ăn tự nhiên. Bác cắn thử một cuốn ram chả cá rồi không giấu được vẻ thích thú, giơ ngón cái lên tán thưởng.
Khoảng sân trước nhà Chiến bây giờ vắng lặng, gió thổi lộng làm cho đêm hè đỡ oi bức. Ba mẹ Chiến ở trong nhà xem thời sự, hai người trẻ thì ngồi trên ghế, nhìn ra bóng đêm miền quê không có mấy ánh đèn.
- Nhịp sống ở đây chậm rãi nhỉ? Thích quá!
Chiến không đưa ra ý kiến, chỉ nhè nhẹ mỉm cười. Nhịp sống ở vùng này chậm, đúng, nhưng có thích thú hay không thì chưa thể vội vàng nhận định.
[...]
Nhậu đi mấy má ơi!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com