Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Nơi mà Vương Nhất Bác nói rất tuyệt chính là phòng tập võ riêng của anh. Lúc trước vì nâng cấp thiết bị mới nên vẫn chưa dẫn Tiêu Chiến tới đây, hôm nay là lần sử dụng đầu tiên sau khi tu sửa, Vương Nhất Bác đã không thể chờ được nữa, liền muốn đưa Tiêu Chiến đến xem nơi này.

Quen biết Tiêu Chiến càng lâu, càng không nhịn được muốn gần gũi hơn. Hai người có rất nhiều sở thích chung. Mấy tháng nay, ngắm sao đã đi mấy lần, viện bảo tàng đã dạo mấy lượt, golf tennis cũng đã chơi hết thảy. Cuối cùng, Vương Nhất Bác lại phát hiện ra Tiêu Chiến là một cao thủ Taekwondo chính hiệu. Đối mặt với nghi vấn này, Tiêu Chiến thản nhiên nhún vai một cái, đưa ra lời giải thích.

- Khi còn bé thân thể không tốt, vận động chút chút coi như là cường thân kiện thể, cũng không để bị ức hiếp, lâu dần sinh ra thích thú.

Nghe giải thích vậy, Vương Nhất Bác trợn tròn mắt.

Hừ! Con thỏ kỳ quái lại còn hung dữ!

.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua khung cửa sổ, lướt vào sàn tập rộng rãi. Vương Nhất Bác nhìn chàng trai trước mặt, mặc vào trang phục Taekwondo, nhìn cậu lại mang một phong thái khác hẳn. Tiêu Chiến đi chân trần, mặc võ phục màu trắng, đai lưng màu đen quấn quanh chiếc eo mảnh dẻ. Cậu đứng ở đó, ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi trên mái tóc cậu, ánh vào khuôn mặt thon nhỏ xinh đẹp, xung quanh cậu tản mác những tia sáng chói lọi. Không, dường như chính cậu mới là vật phát sáng, không cần phải mượn ánh mặt trời kia, cũng làm cho người ta ấm áp, khiến người ta muốn đến gần.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cúi người chào nhau, rồi bắt đầu đấu võ. Hai chàng trai ưu tú như nhau cùng giằng co, anh một cước, cậu một quyền, ra chiêu bằng những đòn hiểm nhưng vẫn không dùng lực đạo quá mạnh, tránh làm bị thương, nhất thời khó phân thắng bại.

.

.

Sau khi kết thúc một trận vật lộn đầy sảng khoái, hai người sóng vai nhau nằm trên sàn đấu. Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cầm một bình nước đổ lên mặt mình, theo những giọt nước lăn xuống, cậu lắc lắc đầu. Do vừa vận động nên trên gương mặt đỏ hồng của cậu mang theo một tầng hơi nước mỏng manh, tóc cậu cũng ướt đẫm mồ hôi, từng lọn tóc đen nhánh, bám vào trán, có một chút rải rác trên sàn nhà. Đôi môi hồng căng mọng hơi cong lên, mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Khi Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, tim bỗng dưng đập mạnh. Trong mắt Vương Nhất Bác dường như đang muốn nói điều gì đó. Là điều gì? Quá nhanh, cậu không bắt kịp được. Ngay lúc Tiêu Chiến đang thất thần, Vương Nhất Bác dùng cánh tay đẩy người lên, nhìn xuống cậu. Tay nhẹ nhàng đặt lên gò má cậu, cúi đầu, hôn lên đôi môi mình đã khao khát bấy lâu nay, in xuống đó một dấu ấn thật sâu.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong đầu "Ầm" một tiếng, rồi mất đi hết thảy tri giác. Đợi đến khi Tiêu Chiến cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, Vương Nhất Bác đã kết thúc nụ hôn dịu dàng triền miên ấy, đôi mắt thâm tình nhìn Tiêu Chiến hãy còn sững sờ, đôi mắt mở to, nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Vương Nhất Bác cất tiếng khẽ gọi.

- Thỏ con...

Tiêu Chiến nhất thời cảm thấy cả người đều đỏ bừng. Không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ, cậu giơ nắm đấm lên, vung tới.

- Vương Nhất Bác! Anh... Tên khốn này!

Vương Nhất Bác không hề phòng bị, trúng ngay một cú trời giáng, mắt tối sầm, ngã ngửa ra đất. Tiêu Chiến mượn cơ hội này bật nhanh dậy, chạy trối chết...

.

.

Đúng vậy, Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã bị Tiêu Chiến cuốn hút mạnh mẽ. Ánh mắt anh luôn không tự chủ được dõi theo cậu, không nhịn được bước đến tìm hiểu, bước đến tiếp cận.

Mỗi khi nhìn thấy con thỏ kia, anh lại ao ước được vùi vào mái tóc cậu, thưởng thức hương thơm ngào ngạt. Nhìn đôi vai gầy guộc của cậu, lại khao khát được ôm vào lòng khắc sâu vào tận xương tủy, muốn bảo vệ cậu, muốn được chăm sóc yêu thương cậu.

Nhìn đôi môi hồng hào, lại mong được đặt lên đó dấu ấn của chính mình, mỗi lần chia tay nhau, nhìn bóng lưng cậu rời đi, lại muốn giữ cậu lại thật chặt... Thông minh của cậu, tinh nghịch của cậu, tao nhã của cậu, mềm yếu của cậu, ngốc nghếch của cậu, mơ màng của cậu, kiên cường của cậu.... tất cả tất cả của cậu, Vương Nhất Bác đều muốn chiếm lấy giữ cho riêng mình. Không muốn để người khác nhìn ngó, không muốn cùng người khác sẻ chia.

Khi Vương Nhất Bác ý thức được tình cảm của mình, cũng vô cùng hoảng sợ. Lần đầu tiên anh cảm thấy mê hoặc cùng hoảng loạn. Rốt cuộc đã sai ở điểm nào, lại khiến mình rơi vào trong mớ hỗn độn này? Trước tiên Vương Nhất Bác có thể khẳng định, mình không thích con trai, nhưng khi đối mặt với thứ tâm tình không sao giải thích nổi này, mình lại có chút mờ mịt.

Để kiểm tra bản thân, Vương Nhất Bác đã thử tìm đến quán bar đồng tính, nhưng khi nhìn những gã đàn ông muôn hình vạn trạng ở nơi đó, anh không hề thấy hứng thú. Vương Nhất Bác cũng thử hẹn hò với nữ sinh, nhưng lại cảm thấy những cô gái này thật nhạt nhẽo vô vị. Sau khi trải qua nhiều lần thất bại, cuối cùng Vương Nhất Bác thừa nhận một sự thật...

Anh yêu Tiêu Chiến! Không liên quan gì đến giới tính, chỉ vì cậu là Tiêu Chiến mà thôi.

.

.

Vương Nhất Bác luôn là một người tiêu sái tùy tính, yêu thì yêu, không có gì không dám thừa nhận. Điều làm anh khó dễ chính là, nên thổ lộ như thế nào với Tiêu Chiến. Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác mới phát hiện, bản thân đã từng tự cho là phong lưu tiêu sái mà giờ đây thật nực cười biết bao. Bởi vì Vương Nhất Bác phát hiện, anh vậy mà không có kinh nghiệm theo đuổi, cũng không có kinh nghiệm thổ lộ...

Thế là, Vương Nhất Bác nghĩ đến một biện pháp mà ngay cả mình cũng khinh bỉ, chính là quấn lấy Tiêu Chiến.

Từ quấn lấy cậu ăn trưa, cho đến ăn tối, ăn khuya...

Từ quấn lấy cậu ngắm sao, cho đến nghe hòa nhạc, đi dạo bảo tàng...

Từ quấn lấy cậu đi đánh golf, cho đến chơi tennis, tập taekwondo...

Từ quấn lấy cậu gọi mỗi ngày một cuộc điện thoại, đến mỗi ngày ba cuộc, nấu cháo hàng giờ...

.

Vương Nhất Bác càng quấn cậu thì càng khinh bỉ chính mình, quyết đoán dũng cảm của mình đứng trước mặt con thỏ kia, đều bay sạch chẳng sót lại chút gì cả. Cứ mỗi lần lấy hết dũng khí muốn nói ra yêu thương trong lòng, lại như đang nhìn thấy cặp mắt sáng long lanh kia khi nghe xong sẽ khiếp đảm. Nếu như cậu không chấp nhận thì phải làm sao đây? Con thỏ nhỏ kiêu ngạo kia, sẽ cong đuôi lên chạy mất hay sẽ xù lông nhe răng thỏ ra cắn mình.

Vương Nhất Bác cũng muốn đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.

Hừ! Vương nhị thiếu gia đã bao giờ hèn nhát như này đâu? Nói thì nói! Có cái gì ghê gớm? Cứ cho là thỏ con kia sau này không để ý đến mình nữa, như người dưng nước lã, cũng vẫn tốt hơn là cố gắng kìm nén thế này!

Vậy mà Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, lại đột nhiên cảm thấy, anh thà rằng cứ lặng lẽ bảo vệ như lúc này, chịu đựng dục vọng khó nén như lúc này, cũng không thể chịu được việc Tiêu Chiến và mình như người dưng nước lã.

Vương Nhất Bác có cảm giác mình như một con thiêu thân. Biết rõ rằng càng thân cận sẽ càng hãm sâu, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đến gần hơi ấm kia.

.

Mãi cho đến ngày hôm đó, anh mất khống chế!

Nhìn người mình tâm tâm niệm niệm nằm đó. Ánh mặt trời bao phủ hai người, như ảo như thật. Vương Nhất Bác cảm giác trái tim mình muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, nó kêu gào, muốn nắm giữ lấy người từ lâu đã bén rễ sâu trong lòng. Vương Nhất Bác không có cách nào khác, chỉ có thể thuận theo tim mình, hôn lên đôi môi đã ao ước bấy lâu...

.

.

.

=== Hết chương 8 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com